Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 476: Gặp lại người quen



Edit: OnlyU

Ngao Hùng kéo Ngao Dạ đi trò chuyện, dò hỏi tình hình.

“Mấy năm qua các ngươi luôn sống tại tinh vực Thiên Huyền à?” Ông hỏi.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Diệp Đình Vân làm thế nào trở thành đan sư cấp tám?” Ông hỏi tiếp.

“Hắn luyện chế ra đan dược cấp tám, thế là thành đan sư cấp tám.” Ngao Dạ đáp như chuyện đương nhiên.

Ngao Hùng: “…”

“Rượu của ngươi thoạt nhìn khá ngon.” Ông nhìn bình rượu trong tay y nói.

Ngao Dạ nghe vậy lập tức ôm lấy bình rượu, đề phòng cực độ nhìn Ngao Hùng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Của ta.”

Ông thấy dáng vẻ bảo vệ đồ ăn thức uống của y như vậy, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, không đoạt của ngươi.”

Ngao Dạ hơi hất hàm, đắc ý nói: “Trưởng lão phải cướp được đã.” Hiện giờ khác xưa rồi, y đã là Tiên Hoàng rồi.

Ngao Hùng khó chịu trừng y: “Rượu này bỏ thêm không ít mật ong chứ gì, chỉ còn rồng con Long tộc mới thích bỏ thêm nhiều mật ong như vậy.”

Ngao Dạ như bị giẫm trúng chân đau: “Thêm hay không thêm mật ong đều không liên quan đến trưởng lão!”

“Thôi được rồi.” Ông thầm nghĩ mấy năm qua Ngao Dạ luôn sống tại tinh vực Thiên Huyền, hẳn là đã thu hoạch không ít mật ong hoàng kim, hiện tại y đã là Tiên Hoàng, không dễ cướp đồ của y nữa, thật là đáng tiếc.

“Không nói chuyện này nữa, trong số các loại đan dược Diệp Đình Vân đấu giá có Bích Khung Đan, vừa hay ta đang cần loại này.” Bích Khung Đan có thể tăng cường tu vi tu sĩ Tiên Hoàng, gần đây tu vi ông bị bình cảnh, đan dược này có tác dụng không nhỏ đối với ông.

Ngao Dạ nói: “Trưởng lão muốn có đan dược thì đi đấu giá là được mà.”

Ngao Hùng liếc nhìn y, thằng nhóc này không hiểu ý người ta gì cả, nếu ông muốn tham gia đấu giá thì cần gì đề cập ở đây.

“Không phải ngươi và Diệp Đình Vân rất thân sao? Có thể thương lượng mua đan dược đúng không?”

“Trưởng lão muốn đi cửa sau, chẳng lẽ… ngài mua không nổi.”

Ngao Hùng: “…”

Thấy đối phương không nói lời nào, Ngao Dạ nghiêng đầu, cười trên nỗi đau của người khác: “Xem bộ dạng này đúng là mua không nổi rồi.”

Ông bất mãn nói: “Không phải Diệp Đình Vân chỉ lấy nguyên thạch cực phẩm thôi sao? Ta có vài bảo vật, nhưng nguyên thạch thì hơi eo hẹp.”

Ngao Dạ lắc đầu: “Chuyện đấu giá đã quyết định xong xuôi, lật lọng không tốt đâu. Trưởng lão, làm người phải giữ chữ tín.”

Ngao Hùng: “…”

“Diệp Đình Vân đấu giá nhiều đan dược một lần, không biết định làm gì đây?”

Ngao Dạ không hề suy nghĩ đã đáp: “Ta biết, hắn đang gom góp nguyên thạch cho Lạc Kỳ tiến cấp.”

Ngao Hùng bất ngờ nhìn y: “Là vậy à.” Vậy nên Ngao Dạ mới không đồng ý nói giúp, là sợ Lạc Kỳ bị lỗ sao? Cái đồ đội vợ lên đầu!

Tiên Tôn muốn lên Tiên Hoàng phải cần rất nhiều tài nguyên, năm đó khi Ngao Dạ tiến cấp, Long tộc hỗ trợ một nửa tài nguyên, nhưng muốn gom một nửa còn lại không dễ dàng gì.

Khi đó vì hỗ trợ Ngao Dạ, Lạc Kỳ đã giao dịch hết phần lớn tài nguyên em trai cho. Hiện tại Lạc Kỳ chỉ là Tiên Tôn, muốn dựa vào bản thân kiếm đủ tài nguyên tiến giai, có thể tưởng tượng được sẽ khó khăn đến cỡ nào. Tuy nhiên nếu có một đan sư cấp tám giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Tình cảm huynh đệ giữa Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch tốt quá nhỉ.” Ngao Hùng nhịn không được nói.

Tiên giới có không ít huynh đệ trở mặt thành thù, đương nhiên cũng có anh em yêu thương nhau, nhưng vì huynh đệ mà làm đến mức này thì không nhiều.

Ngao Dạ chua lè nói: “Quan hệ giữa họ rất tốt, luôn rất thân thiết.” Mỗi lần Lạc Kỳ gặp Giang Thiếu Bạch đều rất vui vẻ.

“Thải Phượng tiên tử của Phượng tộc có quan hệ thế nào với các ngươi?” Ngao Hùng chợt hỏi.

Lúc mọi người ở trong nhà đấu giá, Ngao Hùng chú ý thấy ánh mắt Giang Thiếu Bạch nhìn Thải Phượng tiên tử khá kỳ lạ, nhưng lúc đó đông người phức tạp, ông không tiện hỏi nhiều.

“Trước kia chúng ta cùng nhau đi trên Thiên đạo, Thải Phượng tiên tử của Phượng tộc quen biết phụ thân ta, chứ ta thì không quen.”

Ngao Hùng khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Giang Thiếu Bạch có quan hệ gì với cô ta không?”

“Ngay cả ta còn không quen, bọn họ càng không biết nhau. Thải Phượng tiên tử tiến bộ tu vi không nhanh nhỉ, vừa mới lên Tiên Tôn.” Ngao Dạ lắc đầu, hơi cảm thán nói.

Ngao Hùng trợn mắt, không phải Thải Phượng tiên tử tiến bộ tu vi chậm, mà là Ngao Dạ tiến bộ quá nhanh, không nói đến y, ngay cả Lạc Kỳ cũng tiến bộ rất nhanh, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Năm xưa Ngao Dạ khăng khăng nhận định Lạc Kỳ là đạo lữ, ông còn lo lắng Lạc Kỳ sẽ liên lụy đến y, kết quả chỉ mới chớp mắt một cái, Lạc Kỳ đang chuẩn bị tiến giai Tiên Hoàng rồi.

“Chuyện Lạc Kỳ tiến giai, không cần phải vội vàng đâu.” Ông khuyên bảo.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Đúng là không vội, thể chất A Kỳ vẫn còn yếu, tuy có cải thiện đôi chút sau khi dùng Kim Bích Cố Nguyên Đan, nhưng nếu tiến giai thì vẫn còn rất mạo hiểm.”

Ngao Hùng nghe vậy thầm trợn mắt, có một người họ hàng là đan sư cấp tám đúng là thích thật, có thể tùy tiện dùng đan dược cấp tám.

Ngao Dạ trò chuyện với Ngao Hùng hồi lâu mới quay về phòng.

Lạc Kỳ nhìn y nói: “Ngươi về rồi.”

Ngao Dạ uể oải nằm xuống ghế bập bênh: “Ừ, cuối cùng cũng thoát, Ngao Hùng trưởng lão nói nhiều quá, không thua gì trưởng lão Phượng tộc chúng ta gặp lần trước. Có lẽ những người lớn tuổi đều thay đổi.”

Lạc Kỳ không vui lườm y: “Nói bậy nói bạ gì đó? Trưởng lão chỉ quan tâm ngươi thôi.” Ngao Dạ rời khỏi Long tộc nhiều năm, Ngao Hùng trưởng lão muốn biết tình hình cũng đúng thôi.

“Không nói chuyện này nữa. Nhiều đan dược như vậy, không biết có thể bán được bao nhiêu nguyên thạch nhỉ?”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói: “Xem ra không ít đâu.” Dù sao đây là đan dược cấp tám.

Hiệu suất làm việc của nhà đấu giá rất cao, chưa gì đã bắt đầu gắng sức tuyên truyền, vừa nãy khi đi ăn cơm, anh nghe được rất nhiều người thảo luận chuyện đan dược.

Lạc Kỳ lấy một chén Chân Linh Chi Thủy ra, cho thêm mật ong vào rồi dùng.

Chân Linh Chi Thủy có tác dụng cải thiện thể chất, thời gian gần đây anh thường xuyên uống nước này, muốn điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Hy vọng là vậy.”

***

Giang Thiếu Bạch hỏi Diệp Đình Vân: “Ngao Hùng Tiên Hoàng tìm ngươi hả?”

Cậu gật đầu đáp: “Ừ, trưởng lão muốn dùng Vẫn Diệt Tinh Tủy đổi lấy Bích Khung Đan.”

“Vẫn Diệt Tinh Tủy? Cấp bậc nào?”

Vẫn Diệt Tinh Tủy là tinh tủy sao trời, hình thành sau khi ngôi sao tan vỡ, không phải ngôi sao nào bị tan vỡ đều hình thành Vẫn Diệt Tinh Tủy, muốn hình thành ra nó phải đúng thời cơ, thế nên nó cực kỳ hiếm có.

“Cấp bảy.” Diệp Đình Vân đáp.

“Vậy thì có thể đổi.” Giang Thiếu Bạch nói.

Cậu khẽ gật đầu: “Ta đã đổi rồi.”

Cậu nói xong lấy một cái hộp ra đưa cho hắn: “Đây chính là Vẫn Diệt Tinh Tủy, rất nặng.”

Vẫn Diệt Tinh Tủy chỉ lớn bằng nắm tay, tuy nhiên trọng lượng lại rất nặng.

Giang Thiếu Bạch cầm Vẫn Diệt Tinh Tủy lên ước lượng, chỉ thấy cực kỳ nặng tay, nâng một hạt châu nho nhỏ mà như nâng ngọn núi lớn nặng trĩu.

Giang Thiếu Bạch thu Vẫn Diệt Tinh Tủy vào nhẫn không gian, thầm nghĩ Ngao Hùng Tiên Hoàng thật đúng là biết hốt thuốc đúng bệnh, thứ này có tác dụng không nhỏ đối với hắn, có được nó rồi, tinh võ hồn của hắn sẽ tiến thêm một bước.

Muốn moi được thứ tốt từ các lão quái vật, quả nhiên vẫn phải lấy ra thứ đủ để bọn họ động lòng.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ: “Thời gian còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Diệp Đình Vân đồng ý: “Được thôi.”

Rất nhiều tu sĩ bày quầy bán hàng tại Thập Phương Thành, Giang Thiếu Bạch đi vài vòng xung quanh, thế nhưng không thấy món nào đặc biệt vừa ý.

“Nghe nói Thập Phương Thành bán rất nhiều thứ tốt, xem ra là nói quá sự thật rồi.” Hắn buồn bực nói.

Diệp Đình Vân cười nói: “Tầm mắt của ngươi không nên quá cao.”

Giang Thiếu Bạch thu hoạch được nhiều di vật của tộc Bất tử trong bảo tàng, sau đó lại lấy được Căn Nguyên Chi Thạch mà các Tiên Hoàng tha thiết ước mơ, sau đó nữa, hắn hái được vô số linh thảo cấp tám tại tinh vực Thiên Huyền, hiện giờ xem ra tầm mắt bị kéo lên quá cao.

“Chắc là vậy.” Giang Thiếu Bạch nói.

Tiên giới không còn nhiều tài nguyên thích hợp tu sĩ Tiên Hoàng tu luyện, vì chút tài nguyên hữu dụng, vài vị Tiên Hoàng phải bỏ rất nhiều công sức trí lực, so sánh với bọn họ thì có thể nói hắn cực kỳ may mắn.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Đi thêm một vòng nữa đi, không chừng sẽ gặp được thứ gì tốt.” Dù sao bọn họ không có việc gì làm.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Hai người đang đi dạo trên phố thì chợt nghe tiếng cãi nhau truyền tới. Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn theo hướng đó, bất ngờ nói: “Ồ, trùng hợp gặp người quen, không ngờ y lại ở đây.”

Diệp Đình Vân nhìn theo ánh mắt của hắn, cậu cũng cười nói: “Đúng là rất trùng hợp, y cũng đến Thập Phương Thành.”

Tường Nguyệt Tiên Tôn đứng trước quầy bán hàng, có hai tu sĩ đang tranh chấp gì đó, dường như Tường Nguyệt không muốn đắc tội với ai, nét mặt hơi khó xử.

“Tường Nguyệt đạo hữu, đã lâu không gặp. Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Đình Vân đi tới gần hỏi.

Người bán hàng chính là Tường Nguyệt Tiên Tôn không đánh nhau không quen với hai người tại Hắc Thạch Vực, y vẫn như cũ, thích quần áo rực rỡ, ăn mặc hơi nổi bật.

Tường Nguyệt Tiên Tôn nhìn thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lập tức kinh hãi.

“Chào hai vị tiền bối.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có thể coi như là nhân vật có tiếng tăm tại Thập Phương Thành, hai người vừa đến đã khiến các tu sĩ bàn tán xôn xao, nhất là sau khi tin tức Diệp Đình Vân muốn đấu giá đan dược truyền đi, danh tiếng hai người càng lên như diều gặp gió.

Thoạt đầu Tường Nguyệt cho rằng chỉ là người trùng tên, sau đó y nghe rõ, rốt cuộc xác nhận đúng là người quen cũ.

Hai tu sĩ Tiên Tôn vốn đang tranh chấp không ngừng trước gian hàng của y đã lặng lẽ ngừng lại.

Giang Thiếu Bạch thuận miệng hỏi hai câu, nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tu sĩ áo lam nhìn trúng cái lư hương trên quầy hàng của Tường Nguyệt Tiên Tôn, muốn mua nhưng lại chê đắt, chỉ muốn trả nửa giá, hai người đang cò kè mặc cả thì tu sĩ áo tím tới, bày tỏ đồng ý mua giá gốc. Lúc này người áo lam không vui, cũng đồng ý mua giá gốc, hai người không ai nhường ai.

Hai tu sĩ muốn mua đồ đều là Tiên Tôn, dù vậy họ đều có Tiên Hoàng chống lưng, Tường Nguyệt Tiên Tôn không muốn đắc tội người nào nên rơi vào thế khó xử.

“Hai vị đều muốn mua, không bằng ai trả giá cao thì được.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Tường Nguyệt nghe Giang Thiếu Bạch đề nghị như vậy, trong lòng thầm mừng rỡ, y cũng hy vọng bán cho người trả giá cao, chẳng qua y không thể nói thẳng ra.

Tu sĩ áo tím đến sau đồng ý tăng giá thêm ba phần, Tường Nguyệt bèn bán cho đối phương, sau đó y quay qua Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân: “Đa tạ hai vị tiền bối.”

Hắn cười đáp: “Đừng khách sáo.”

Tường Nguyệt nhìn hai người, tâm trạng hơi phức tạp, năm xưa Giang Thiếu Bạch lấy được tài nguyên tại Hắc Thạch Vực, y đã cho rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ phất lên như diều gặp gió, chẳng qua y không ngờ chỉ không gặp mấy trăm năm mà hai người đã lên Tiên Hoàng.

“Nghe nói Diệp đan sư gửi một số đan dược cho nhà đấu giá?” Tường Nguyệt hỏi.

Diệp Đình Vân gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Y vô cùng hâm mộ nói: “Diệp đan sư thật lợi hại, nhanh vậy đã là đan sư cấp tám.”

“Nhờ may mắn, tự nhiên tiến giai.”

Tường Nguyệt: “…” Tự nhiên tiến giai, rốt cuộc thiên phú luyện đan của Diệp Đình Vân cao đến cỡ nào?!

Bọn họ trò chuyện vài câu với Tường Nguyệt Tiên Tôn rồi rời đi.

Gặp lại Tường Nguyệt Tiên Tôn khiến Giang Thiếu Bạch sinh lòng cảm khái.

Năm xưa hắn sống tại Hắc Thạch Vực, Tường Nguyệt Tiên Tôn nhận nhiệm vụ treo thưởng đến giết hai người, sau đó lại từ bỏ. Khi đó hắn và Đình Vân chỉ là Tiên Vương, đối với hai người thì Tường Nguyệt là tiền bối. Chớp mắt đã mấy trăm năm trôi qua, Tường Nguyệt vẫn là Tiên Tôn, mà hắn và Đình Vân đã là Tiên Hoàng.

***

Bán lư hương xong, Tường Nguyệt Tiên Tôn chuẩn bị dọn dẹp quầy hàng.

Lúc này Thương Lâm Tiên Tôn có quan hệ tốt với y xông tới nói: “Tường Nguyệt đạo hữu, ngươi giấu kín quá nha, quen biết hai Tiên Hoàng tiền bối kia mà giấu không nói.”

Y cười gượng nói: “Không tính là thân thiết.”

Tường Nguyệt cười khổ trong lòng, y từng nhận mối làm ăn mà chạy tới giết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, thực tế mà nói đây không tính là giao tình tốt đẹp gì. Cũng may năm đó y thu tay sớm, không kết tử thù, bây giờ hai người đã thành Tiên Hoàng, phỏng chừng không so đo chuyện năm xưa.

“Diệp tiền bối không phải là Tiên Hoàng bình thường, người ta còn là đan sư cấp tám đó. Tường Nguyệt đạo hữu, không ngờ ngươi quen với đan sư cấp tám, toàn bộ Tiên giới không có mấy đan sư cấp tám đâu.”

Tường Nguyệt Tiên Tôn cười khổ: “Đúng là Diệp tiền bối rất không tầm thường.”

Đan sư cấp tám à, tương đương với lông phượng sừng lân ở Tiên giới, các Tiên Hoàng đều muốn có quan hệ tốt đẹp với đan sư cấp tám.

“Đại ca của Giang tiền bối còn là đạo lữ của Ngao Dạ Long tộc, vì mối liên kết này mà quan hệ giữa họ và Long tộc cũng rất tốt.”

Tường Nguyệt hít sâu một hơi, có thể xem Giang Thiếu Bạch là người thân của Ngao Dạ Long tộc, đúng là khó tưởng tượng. Nếu Độc Cô Dương biết đại ca Giang Thiếu Bạch chính là đạo lữ của Ngao Dạ, phỏng chừng năm xưa không dám treo thưởng như vậy đâu.

“Tường Nguyệt đạo hữu, rốt cuộc làm sao mà các ngươi quen biết nhau vậy?” Thương Lâm Tiên Tôn vô cùng hiếu kỳ hỏi.

Y xấu hổ cười nói: “Chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”

“Nhìn thái độ của Giang tiền bối, xem ra trước kia các ngươi có giao tình không tồi.”

Tường Nguyệt gượng cười, nhớ lại bọn họ từng bị nhốt chung trong đại điện suốt mấy năm, Giang Thiếu Bạch còn đưa cho y mấy rương quần áo đẹp, xét từ góc độ này, nói quan hệ giữa bọn họ không tồi cũng không sai đâu.

Thấy dáng vẻ che che giấu giấu, không muốn nhiều lời của Tường Nguyệt, Thương Lâm Tiên Tôn không tiếp tục dò hỏi nữa.

Hết chương 476
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.