Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 459: Tìm tòi trăm năm



Edit: OnlyU

Bốn người quay lại động phủ mở tạm thời ở ngoài thành mấy ngày trước, bắt đầu kiểm kê tài sản vừa thu hoạch. Bảo tàng có đủ loại đồ vật, nhiều loại tạm thời chưa biết công dụng.

“Huyền Thiên linh quả, bảo tàng có cả Huyền Thiên linh quả sao?” Lạc Kỳ kinh ngạc nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng.”

Huyền Thiên linh quả rất có ích với tu sĩ Tiên Tôn, nhưng với Tiên Hoàng thì chỉ có công dụng tầm tầm. Vào thời điểm tộc Bất tử hưng thịnh, trong tộc có trồng mấy cây Huyền Thiên, thỉnh thoảng bọn họ sẽ ban thưởng linh quả cho các tu sĩ Tiên Tôn ưu tú trong tộc.

Lạc Kỳ nói: “Quả nhiên tộc Bất tử từng rất giàu có!” Thảo nào đã nhiều năm trôi qua mà Hồng Dịch vẫn còn lăm le thèm muốn bảo tàng của tộc Bất tử.

Giang Thiếu Bạch ở một bên kiểm tra đồ đạc trong kho tàng, Ngao Dạ ở góc bên kia kiểm kê nhẫn không gian của Hồng Dịch. Y cầm mấy viên Không Gian Thạch ra: “Ta biết ngay sẽ có món này mà.”

Không Gian Thạch là một trong những loại tài nguyên thích hợp nhất với tu sĩ võ hồn không gian, Long tộc có tìm kiếm một ít cho Ngao Dạ, nhưng rõ ràng Không Gian Thạch của Hồng Dịch cao cấp hơn một chút so với loại Long tộc thu thập cho y.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Có ích là được rồi.”

“Đình Vân, Huyết Linh quả này có ích đối với ngươi nè.” Hắn đưa một hộp ngọc cho Diệp Đình Vân.

Cậu kiểm tra linh quả rồi nói: “Chất lượng linh quả không tồi.”

Cậu vừa bị mất rất nhiều tinh huyết, nguyên khí trọng thương, lúc nãy lại gắng gượng chiến đấu với Hồng Dịch, lại bị thương không nhẹ. Xét tình hình trước mắt, cậu cần phải tu dưỡng một thời gian.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu, nét mặt hắn rất khó coi. Diệp Đình Vân bị mất nhiều tinh huyết khiến huyết khí trong người giảm mạnh, hắn vô cùng lo lắng.

Cậu vỗ vỗ tay hắn nói: “Không sao đâu, thực lực của ngươi càng cao thì ta càng được lợi mà.”

Diệp Đình Vân không nói dối, sau khi Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng, từng giây từng phút đều có nguyên khí truyền vào người cậu thông qua khế ước, thế nên tu vi của cậu tiến bộ không ít.

***

Giang Thiếu Bạch mất hơn ba tháng hấp thu bảy tám phần lượng tử khí còn lại trong vương thành.

Từ khi lên Tiên Hoàng, hiệu suất hấp thu tử khí của hắn giảm mạnh, sau khi tử khí bị hấp thu hết, vẻ âm u mờ mịt trong thành tựa hồ không còn.

Giang Thiếu Bạch ở lại vương thành tộc Bất tử mấy tháng, xới tung toàn bộ vương thành lên. Khi tiến giai, hắn đã tiếp thu ký ức của các tiền bối Tiên Hoàng tộc Bất tử, biết được nơi bọn họ cất giấu bảo tàng, hiện giờ chỉ việc đến đó mà thôi.

Thường thì sau khi lên Tiên Hoàng, các tu sĩ tiến bộ khá chậm, thế nhưng Giang Thiếu Bạch lại khác, hắn có tử khí và tài nguyên phong phú, tu vi tiến bộ rất nhanh. Vả lại hắn đã dung hợp tinh huyết của Diệp Đình Vân, trong người sinh ra một loại thái cổ thánh huyết đặc thù, loại tinh huyết này không ngừng cải thiện thể chất của hắn, thể phách cũng tăng cường không ít.

Ngao Dạ vui vẻ nói: “Tộc Bất tử rất biết cách giấu đồ, không ngờ còn nhiều bảo tàng chưa bị phát hiện như vậy.”

Lạc Kỳ lắc đầu, các chủng tộc có nhiều phương pháp cất giấu đồ vật khác nhau, bảo tàng của tộc Bất tử chưa bị phát hiện, chứng tỏ thủ đoạn của bọn họ hết sức lợi hại, nếu Giang Thiếu Bạch không có được ký ức của các tiền bối tộc Bất tử năm xưa, chỉ sợ muốn tìm được bảo tàng của bọn họ còn khó hơn lên trời.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Thật ra không nhiều lắm đâu.”

Đa số tài sản của tộc Bất tử đã bị vơ vét trong trận đại chiến năm xưa hết rồi, hiện tại chỉ còn vài bảo tàng được giấu khá kỹ, đây chính là một chủng tộc cực kỳ giàu có.

Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Thiếu Bạch, ngươi không nên quá tham lam.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Tên này còn không xấu hổ nói hắn, chính y là người kích động hơn ai khác khi đi tìm bảo tàng.

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch mất hơn năm năm, càn quét từ đầu đến cuối toàn bộ vương thành. Bọn họ lần lượt phát hiện mười bảo tàng, chất lượng cao thấp đều có.

Có hai nơi cất giấu kho báu không dễ tìm, thế mà khi mở ra, bên trong rỗng tuếch, uổng công vô ích.

Đương nhiên tình huống như vậy khá ít, đa số đồ vật trong bảo tàng toàn là thứ tốt, chỉ là vấn đề nhiều ít mà thôi. Nhiều bảo tàng giấu rất sâu, may là có Đa Đa và Teddy hỗ trợ. Ngao Dạ có võ hồn không gian, có thể bắt được dao động không gian cực nhỏ, y cũng giúp không ít việc.

Giang Thiếu Bạch không phải người keo kiệt, có đồ tốt sẽ chia cho mọi người, chỉ cần tìm được bảo tàng, không nói những thứ khác, tất cả mọi người đều được chia không ít nguyên thạch cực phẩm.

Ngao Dạ có thiên phú cao, lại được các loại tài nguyên hỗ trợ, nhờ vậy tu vi của y tiến bộ rất nhanh, sắp lên đến đỉnh Tiên Tôn.

Lúc này y đang nằm trên cái giường đá làm bằng một khối Kim Huyết ngọc thạch rất lớn, say sưa uống rượu.

Cái giường Kim Huyết ngọc thạch này được mọi người tìm thấy trong bảo tàng, một khối ngọc thạch nhỏ đã có giá trị rất lớn rồi, vậy mà tộc Bất tử lại dùng Kim Huyết ngọc thạch làm giường nằm. Ngao Dạ rất thích màu sắc cái giường này nên Giang Thiếu Bạch đưa cho y.

Ngao Dạ buồn chán nhìn xung quanh: “Sao vẫn chưa có ai đến?”

Sau khi Hồng Dịch bỏ mạng, Lạc Kỳ luôn lo lắng sẽ có tu sĩ Tiên Hoàng khác đến điều tra tình hình, nhưng đã mấy năm trôi qua vẫn không thấy ai đến.

Anh lắc đầu nói: “Không có người đến mới là chuyện tốt.”

Ngao Dạ vận động tay chân thả lỏng gân cốt: “Ta cảm thấy gần đây thực lực đã tăng lên không ít, nếu có đối thủ tới đây thì vừa khéo rèn luyện quyền cước một chút.”

Lần trước giao đấu với Hồng Dịch bị rơi xuống thế yếu, Ngao Dạ nhớ lại vẫn còn rất khó chịu, thời gian gần đây thực lực của y tăng lên, sự tự tin đồng thời tăng cao.

Lạc Kỳ nhìn y nói: “Từ từ tu luyện, đừng nóng vội.”

Nhìn Thiếu Bạch suýt nữa chết dưới lôi kiếp, Lạc Kỳ vẫn còn e dè lôi kiếp Tiên Hoàng.

Ngao Dạ gật đầu: “Yên tâm, ta có chừng mực.”

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, y quay đầu nhìn lại, trông thấy Giang Thiếu Bạch đang đi đến. Nhìn thấy đối phương, y thầm nghĩ tộc Bất tử đối đãi người nhà là tốt nhất, tuy tu vi của y tiến bộ không nhỏ nhưng so với Giang Thiếu Bạch thì không tính là gì.

Nguyên lực trong người hắn hầu như tăng lên từng ngày, sau khi lên Tiên Hoàng vẫn thế. Ngao Dạ luôn cho rằng cậu em vợ tiến bộ nhanh như vậy là vì các lão quái vật tộc Bất tử lén thiên vị hắn.

Giang Thiếu Bạch thấy Ngao Dạ nhìn hắn chằm chằm dò xét, khó hiểu hỏi: “Làm gì nhìn ta như vậy?”

Ngao Dạ chua lè nói: “Thiếu Bạch, không phải ngươi nói muốn tập trung tăng cường thể chất sao? Đừng chỉ cố sức tăng cường nguyên lực.”

Hắn cười cười: “Gần đây ta đang rèn luyện thể chất, nhưng nguyên lực tự động tăng lên, ta cũng không khống chế nổi.”

Ngao Dạ thầm nghĩ đối phương không biết ăn nói gì cả. Nhiều tiền bối Long tộc lên Tiên Hoàng xong, linh lực tăng lên cực kỳ chậm chạp, vì nguyên nhân này mà bọn họ trở nên lười biếng, Giang Thiếu Bạch lại nói không thể khống chế tốc độ linh lực tăng cao.

Giang Thiếu Bạch cong khóe miệng cười nhẹ, tử khí trong vương thành đã bị hắn hấp thu hết bảy tám phần, nhưng không chỉ vương thành là có tử khí.

Từ khi lên Tiên Hoàng, hắn chỉ cần vận chuyển thôn phệ võ hồn là có thể dẫn dắt tử khí trong phạm vi rộng lớn đến cho hắn tu luyện. Tại tinh vực này, tử khí phân bố rải rác mà lại rất đậm đặc, tử khí xung quanh bị hắn tụ lại rồi hấp thu.

Có lẽ do hoàn cảnh ở tinh vực Ly Thiên rất phù hợp với hắn, vì vậy dù mấy năm qua hắn không cố sức tu luyện, tu vi vẫn tiến bộ rất nhanh.

“Ta nghĩ chúng ta có thể rời khỏi vương thành rồi, đi đến địa phương khác xem sao.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Ngao Dạ hỏi: “Cũng tốt, vậy chúng ta nên đi đâu?” Y đã tìm tòi khắp vương thành mấy lần rồi, quả thật đã chán ngấy.

“Ngoại trừ vương thành, tộc Bất tử còn có mười thành trì lớn, chúng ta bắt đầu từ mấy thành trì này.”

Vương thành đương nhiên là thành trì lớn nhất của tộc Bất tử, đồng thời cũng là thành trì bị vơ vét cẩn thận nhất, mà tộc Bất tử không chỉ có vương thành là thành trì lớn. Vương thành còn sót lại khá nhiều bảo tàng, hẳn những thành trì khác cũng vậy. Dù cho không có đi nữa thì đi đến đó hấp thu tử khí cũng tốt. Vất vả ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, không thể dễ dàng rời đi.

Ngao Dạ tán thành: “Được.”

***

Bốn người đi khắp tinh vực Ly Thiên một trăm năm, suốt quãng thời gian này, bọn họ tìm kiếm từng tấc đất, Giang Thiếu Bạch tìm được không ít thứ tốt.

Có tài nguyên dồi dào, thực lực của Ngao Dạ đã lên đỉnh Tiên Tôn từ mấy thập niên trước, hiện tại đang chuẩn bị tiến giai Tiên Hoàng.

Mấy năm trước Diệp Đình Vân cũng lên đỉnh Tiên Tôn, năm xưa vì hỗ trợ Giang Thiếu Bạch tiến giai mà cậu bị mất máu nghiêm trọng, khiến tu vi tiến cảnh hơi chậm.

Mấy năm qua Giang Thiếu Bạch ngưng tụ rất nhiều thái cổ thánh huyết cho cậu dùng, huyết khí tổn thất chậm rãi được bổ sung.

Trong bốn người, Lạc Kỳ tiến cảnh chậm nhất, thế nhưng tâm thái của anh rất tốt.

Ngao Dạ liếc mắt nhìn quanh rồi hỏi Teddy: “Ngươi có ấn tượng gì về nơi này không?”

Teddy lắc đầu: “Không.”

Y cau mày: “Lại không có ấn tượng, ngươi già nên lú rồi.”

Teddy nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói bậy cái gì đó, tên khốn nhà ngươi, ngươi mới già lú!”

Ngao Dạ: “…” Y có nói bậy đâu, khí linh đần độn trí nhớ kém, còn không cho người ta nói.

“Là chính ngươi nói không có ấn tượng.” Ngao Dạ cãi lý.

Teddy ngẩng đầu, khinh thường nói: “Năm xưa chủ nhân của ta toàn đi đến các thành trì lớn, rất ít khi đi vào thành trì nhỏ, mấy xó xỉnh này đoán chừng chẳng có thứ gì tốt. Ta thấy các ngươi nên từ bỏ đi.”

Ngao Dạ trợn mắt nói: “Lần trước ngươi cũng nói vậy, nhưng chúng ta lại phát hiện một gốc Tinh Nguyệt Lưu Huỳnh ở thành trì nhỏ đó, nhớ không?”

Tinh Nguyệt Lưu Huỳnh là bảo vật vô giá đối với tu sĩ có tinh võ hồn, Giang Thiếu Bạch luyện hóa Tinh Nguyệt Lưu Huỳnh xong, nguyên khí trong người trực tiếp tăng một bậc. Tu luyện đến cảnh giới Tiên Hoàng, muốn tăng nguyên khí muôn vàn khó khăn, có thể đoán được Tinh Nguyệt Lưu Huỳnh có giá trị đến cỡ nào.

Teddy hơi lúng túng nói: “Lần đó các ngươi gặp may thôi, nhưng chó ngáp phải ruồi không đến hết lần này đến lần khác đâu.”

Ngao Dạ chống nạnh, bất mãn nhìn Teddy.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Đã tìm kiếm mấy năm rồi, bảo vật ở đây hẳn là đã được tìm hết.”

Nhiều năm qua hắn luôn đi tìm bảo vật khắp nơi, dần dần tìm ra bí quyết, hắn có thể đoán đại khái nơi nào có bảo vật. Những bảo tàng ẩn giấu cực sâu thường có giấu tử khí kết tinh, hắn sẽ dùng thôn phệ võ hồn, khóa chặt vị trí đó.

Luôn tìm kiếm nhiều năm, Giang Thiếu Bạch tiếp cận trên trăm bảo tàng to to nhỏ nhỏ, xem ra đã tìm gần hết rồi.

Ngao Dạ nhìn hắn hỏi: “Hay là chúng ta chuẩn bị rời đi?”

Hắn gật đầu: “Có thể cân nhắc đi được rồi.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, tinh vực Ly Thiên luôn khiến hắn cảm thấy vắng vẻ trống trải, ở nơi này lâu sẽ khiến người ta ngột ngạt. Tìm kiếm bảo tàng gần xong rồi, thời điểm này nên rời đi.

Lạc Kỳ trầm ngâm nói: “Dạo này có khá nhiều tu sĩ đến đây.”

Giang Thiếu Bạch: “Hình như vậy.”

Trận pháp phong ấn không giản đã bị hủy, linh khí tinh vực Ly Thiên bắt đầu dần dần khôi phục. Các tu sĩ ở tinh vực gần đây phát hiện ra tinh vực Ly Thiên bèn lục tục di chuyển đến. Bọn họ không hoàn toàn là đại tu sĩ, vài người chỉ có tu vi Hư Tiên.

Giang Thiếu Bạch nghĩ không chừng bọn họ không biết tinh vực này từng là địa bàn của tộc Bất tử, có khả năng bọn họ nghĩ đây là tinh vực chưa khai phá, muốn tới trước chiếm địa bàn.

Dù sao Ly Thiên đã từng là tinh vực cấp tám, trận pháp phong ấn đã hủy, không chừng có giá trị khai thác cao.

Mấy trăm năm sau, không biết nơi này sẽ trở thành thế nào. Có điều lúc đó đã không còn liên quan gì đến hắn nữa, đã tìm gần hết bảo vật, hắn cho rằng đây là thời điểm thích hợp rời khỏi tinh vực Ly Thiên. Vừa nghĩ đến việc rời khỏi đây, trong lòng Giang Thiếu Bạch bỗng dâng lên cảm giác bịn rịn không nỡ.

Năm xưa khi vừa đến đây, hắn chưa từng nghĩ sẽ thu hoạch được nhiều thứ tốt như vậy. Mấy năm qua, hắn tìm kiếm tài nguyên tu luyện khắp tinh vực Ly Thiên, hẳn là đủ để tu luyện ngàn năm sau. Tuy hắn chỉ vừa lên Tiên Hoàng nhưng tài sản đủ để khiến các Tiên Hoàng lâu năm đố kỵ.

Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ nói: “Cửu hoàng tử, có phải ngươi sắp tiến giai Tiên Hoàng?”

Y buồn bực đáp: “Còn sớm lắm.”

Ngao Dạ phiền muộn nhìn Giang Thiếu Bạch, y tiến giai đỉnh Tiên Tôn đã một thời gian dài, thế mà đến giờ vẫn không cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng. Rõ ràng năm xưa Giang Thiếu Bạch lên đỉnh Tiên Tôn không lâu đã cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng.

Lạc Kỳ lên tiếng: “Chưa cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng thì cứ rèn luyện cơ thể trước, giảm độ khó tiến giai cũng tốt.”

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Đành vậy.”

Y chua lè nghĩ có lẽ địa bàn tộc Bất tử chỉ ưu ái cư dân tộc Bất tử, nếu y muốn tiến giai Tiên Hoàng, e rằng phải quay về Long vực. Long tộc có vài biện pháp đặc thù, có thể hỗ trợ tu sĩ đỉnh Tiên Tôn tiến giai Tiên Hoàng.

Hết chương 459
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.