Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 440: Đấu giá Chân Linh Chi Thủy



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra phải xử lý con chó Teddy này thế nào mới hợp lý.

“Thôi, trước tiên kiếm một mớ nguyên thạch rồi tính tiếp.”

Mặc kệ chuyện nguyên thạch có liên quan đến Teddy hay không, có điều chuyện đi nửa đường bị thiếu nguyên thạch tuyệt đối không được xảy ra lần thứ hai. Bọn họ suýt nữa bị lạc trong tinh hà, may là trước khi dùng hết nguyên thạch, họ tìm được nơi dừng chân, bằng không rắc rối to.

Không có pháp khí phi hành, dựa vào sức lực của tu sĩ mà muốn đi xuyên qua tinh hà rất dễ tử vong vì cạn nguyên khí. Hắn cũng không muốn ngao du cùng Đình Vân ở nơi hoang vu như tinh hà.

“Chúng ta bán gần hết tài nguyên trong người rồi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Rõ ràng chúng ta có rất nhiều đồ vật, sao lại không đủ bán nhỉ?” Rõ ràng hắn thu hoạch được rất nhiều nhẫn không gian trong vùng xoáy hắc ám.

Diệp Đình Vân nghe vậy cười khẽ, tuy bọn họ dùng nhiều nguyên thạch, nhưng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Nhiều năm trôi qua, thực lực của cậu và Thiếu Bạch có thể tiến bộ nhanh như vậy chính là vì dùng rất nhiều nguyên thạch. Tinh vực cấp bảy có mấy tu sĩ Tiên Tôn tu luyện nhanh như hai người đâu.

Giang Thiếu Bạch lấy Chân Linh Chi Thủy ra đựng vào mấy bình ngọc, chuẩn bị đưa đến một nhà đấu giá tại tinh vực Phi Hồ.

Nhà đấu giá trịnh trọng nhận lấy, bày bỏ sẽ đấu giá được giá tốt cho hắn.

“Đưa Chân Linh Chi Thủy đến nhà đấu giá, không có vấn đề gì chứ?” Diệp Đình Vân không yên tâm hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không sao đâu.”

Khi hắn hấp thu tử khí của đám tu sĩ Tinh Tú Tông đã tiếp thu luôn một phần ký ức của bọn chúng, hắn nói tiếp: “Tinh vực cấp tám cũng có Chân Linh Chi Thủy, chẳng qua sư nhiều cháo ít, không đủ chia mà thôi.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Được rồi.”

Tinh vực cấp tám có rất nhiều thứ tốt, Chân Linh Chi Thủy chỉ được tính là một trong số đó mà thôi. Sở dĩ người từ tinh vực cấp tám truy tìm Giang Thiếu Bạch là vì họ biết hắn có một hồ Chân Linh Chi Thủy. Một hồ so với mấy ngàn giọt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Chỉ cần mang ra không quá nhiều Chân Linh Chi Thủy, hẳn là không ai nghĩ đến hai người bọn họ.

“Dù thế nào đi nữa, vì lý do an toàn, bán xong chúng ta sẽ chuyển đến nơi khác.” Diệp Đình Vân nói tiếp.

“Được.”

Kỳ thật Giang Thiếu Bạch không muốn bán Chân Linh Chi Thủy, tuy vậy không còn cách nào khác. Mặc dù hắn thu được rất nhiều đồ vật tại Hắc Thạch Vực, nhưng chúng đều là những món rẻ tiền, muốn kiếm tiền nhanh thì chỉ còn cách bán đấu giá Chân Linh Chi Thủy. Thời gian cấp bách, hai người không nghĩ được nhiều.

“Ngươi chọn nhà đấu giá có đáng tin không vậy?” Đa Đa chợt hỏi.

“Ta đã xem xét mấy nhà đấu giá ở tinh vực Phi Hồ, cuối cùng chọn một nhà có danh tiếng không tồi, rất giữ chữ tín.” Hắn đáp.

“Thật sao?”

“Ừ.”

Giang Thiếu Bạch chọn nhà đấu giá Vân Thiên có hai lý do, một là uy tín của nhà này không tồi, hai là nhà này sắp tổ chức buổi đấu giá, hắn giao Chân Linh Chi Thủy cho bên này, không cần phải đợi quá lâu mới được đấu giá.

“Ngươi đừng nhìn lầm người đó.” Đa Đa nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch tức giận trừng chuột ngố: “Ngươi bớt nói mấy câu xui xẻo cho ta!”

Đa Đa: “…”

Nhà đấu giá Vân Thiên không làm Giang Thiếu Bạch thất vọng, hắn giao tổng cộng tám bình ngọc Chân Linh Chi Thủy, đấu giá được giá trên trời, sáu mươi vạn nguyên thạch mà thượng phẩm.

Cùng số lượng Chân Linh Chi Thủy này, muốn bán được sáu vạn nguyên thạch thượng phẩm tại tinh vực cấp bảy là chuyện không dễ.

Sau khi kết thúc, nhà đấu giá đưa đến hai chiếc nhẫn không gian, bên trong chứa đầy nguyên thạch thượng phẩm, Giang Thiếu Bạch vô cùng hài lòng.

Kiếm được sáu mươi vạn nguyên thạch thượng phẩm ngay lập tức, Giang Thiếu Bạch yên tâm hơn ít nhiều.

“Trước đây chúng ta giao dịch Chân Linh Chi Thủy như bán đổ bán tháo.”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không thể nói như vậy, đưa hàng vào nhà đấu giá rất dễ bán được giá cao hơn giá thị trường đến mấy lần, việc này còn phải xem vận may nữa.” Chân Linh Chi Thủy là tài nguyên hiếm, giá cả vốn không ổn định.

Ngày đấu giá Chân Linh Chi Thủy, Diệp Đình Vân cũng có mặt. Tuy tinh vực Phi Hồ chỉ có cấp bảy rưỡi nhưng lại có vị trí địa lý quan trọng, tập trung đông đảo Tiên Tôn cường giả.

Tin tức buổi đấu giá có Chân Linh Chi Thủy lan truyền đi, không ít tu sĩ chen nhau đến.

Ngày đấu giá có rất đông Tiên Tôn cường giả cạnh tranh kịch liệt, ai cũng đỏ cả mắt, ra giá như điên.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Vật hiếm thì quý, món nào có số lượng quá nhiều thì giá cả sẽ tự động hạ thấp, hắn không tiện mang hết Chân Linh Chi Thủy đi đấu giá.

Khi Giang Thiếu Bạch đến nhà đấu giá lĩnh nguyên thạch, bọn họ bày tỏ sẵn lòng thu mua tất cả Chân Linh Chi Thủy với giá sáu vạn nguyên thạch một bình, hỏi thăm hắn còn Chân Linh Chi Thủy không, tựa hồ có ý thăm dò.

Hắn thoái thác nói không còn, chỉ có một chút giữ lại dùng.

Quản sự nhà đấu giá lôi kéo trò chuyện một lúc lâu mới thả hắn đi, có vẻ không tin lời hắn nói.

“Có lẽ bọn họ đã nghĩ ngờ.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân suy nghĩ rồi đáp: “Chân Linh Chi Thủy rất nổi tiếng, chúng ta đừng bán nữa.”

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Hắn đảo mắt nhìn một vòng, luôn có cảm giác gần đây có người đang theo dõi hắn.

Tinh vực Phi Hồ có rất nhiều kẻ có tiền so với tinh vực cấp bảy, dù vậy 60 vạn nguyên thạch thượng phẩm vẫn là số tiền lớn đối với nhiều người.

Giang Thiếu Bạch bán tiếp một số tài sản, thu được một trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm, lúc này hắn mới chuẩn bị lên đường.

“Không gian trong nhẫn lại rộng thêm rồi.” Hắn lắc lắc đầu nói.

Diệp Đình Vân cười cười: “Cái cũ không đi cái mới không tới, đừng quá để tâm.”

“Nói cũng đúng.” Chỉ cần thực lực tăng lên, tất cả đều đáng giá.

Đa Đa lộn một vòng trên đống nguyên thạch, hạnh phúc nói: “Có tiền thật là tốt!”

Lần trước khi phi thuyền vang lên cảnh báo, chuột ngố bị hù sợ hết hồn.

Teddy trừng mắt nói: “Ngươi quá vô dụng, lăn lộn lâu  như vậy mới kiếm được chút nguyên thạch, không cách nào so với tên điên kia.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, người ta là Tiên Hoàng, còn hắn chỉ là Tiên Tôn, sao có thể so sánh được.

“Vậy chủ nhân ngươi kiếm nguyên thạch bằng cách nào?”

Teddy nói như chuyện đương nhiên: “Cướp!”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy bản thân hỏi thừa rồi, với tác phong làm việc điên khùng của tộc Bất tử, không cần đoán cũng biết.

“Vậy ngươi biết hắn để lại tài sản ở đâu không?” Giang Thiếu Bạch kích động hỏi.

Di sản của một tu sĩ Tiên Hoàng chắc chắn rất nhiều, những thứ để lại tại Hắc Thạch Vực có khi chỉ là một góc mà thôi, nếu hắn lấy được tất cả, hắn sẽ phát tài to.

“Không biết.” Teddy lắc đầu nói.

Giang Thiếu Bạch hơi bất mãn: “Không biết? Sao ngươi lại không biết?”

Teddy lườm một cái: “Hắn bỏ ta lại cung điện rồi bỏ đi, ta nào biết hắn đi đâu. Thỏ khôn có ba hang, ai mà biết được.”

Giang Thiếu Bạch hơi tiếc nuối thở dài: “Thì ra vậy!” Thật là đáng tiếc.

“Ta khuyên ngươi, làm người nên làm đến nơi đến chốn một chút, đừng nghĩ một bước lên trời.”

Hắn trợn mắt, con chó Teddy này thật lộn xộn, lúc thì chê hắn kiếm tiền ít, lúc lại bảo hắn làm ra làm chơi ra chơi.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi dạo trong thành một vòng, mua sắm một số thứ cần thiết rồi dự định rời đi.

“Có người đang theo dõi chúng ta.” Diệp Đình Vân đi cạnh Giang Thiếu Bạch chợt lên tiếng.

Hắn khẽ gật đầu: “Ta biết.”

Từ sau buổi đấu giá, hắn đã bị người ta nhìn chằm chằm.

Giang Thiếu Bạch cố ý dẫn đám người kia tới chỗ vắng vẻ.

“Khá đông Tiên Tôn bám theo.” Nếu chỉ vì đối phó hai người bọn họ thì có vẻ quá phô trương, là lo lắng bọn họ có người giúp đỡ sao?

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không quan trọng.” Cùng là tu sĩ Tiên Tôn, căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Hắn đi thẳng đến vùng rừng cây hoang vắng, người đi đường càng lúc càng ít. Thấy gần đến nơi, hắn dứt khoát xoay người lại, thoáng nhìn về chỗ trống.

“Uông chủ quản, có gì chỉ giáo sao?”

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch, lông mày cau chặt, cậu chỉ nhận ra có kẻ theo dõi, nhưng không phát hiện được đối phương là ai. Giang Thiếu Bạch nhận ra khí tức kẻ theo dõi sao?

Uông chủ quản? Là chủ quản nhà đấu giá lần trước đó sao?

Uông Chí bước ra khỏi bóng tối, nhìn hai người nói: “Đạo hữu, sao lại vội vàng rời đi như vậy, hay là về nhà đấu giá ngồi một chút?”

“Không cần, ta có việc gấp, không thể quay lại.”

Uông Chí nhìn hắn nói tiếp: “Đạo hữu thật sự không muốn giao dịch Chân Linh Chi Thủy nữa sao? Nhà đấu giá chúng ta rất có thành ý.”

Đa Đa nhìn Uông Chí, thầm nghĩ lúc trước Giang Thiếu Bạch còn khen nhà đấu giá này thành tín, hóa ra chính là thành tín như vậy, Giang lão đại ngu ngốc, đúng là không biết nhìn người.

Đa Đa trượt một cái, chui xuống đất.

Giang Thiếu Bạch xòe tay nói: “Trên người ta thật sự không có Chân Linh Chi Thủy, nếu không phải thiếu nguyên thạch thì ta không nỡ bán nhiều Chân Linh Chi Thủy như vậy đâu.”

Uông Chí nhìn hắn nói: “Đã vậy ta không thể làm gì khác hơn là tự mình tới tìm.”

Lão ta nói xong lập tức nhào tới, Giang Thiếu Bạch vừa nghĩ đến, thanh đao đen tuyền lập tức xuất hiện trên tay.

Mấy ngày trước, Giang Thiếu Bạch và Teddy đã nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Teddy bất đắc dĩ thừa nhận, lúc ở trên phi thuyền, đa số nguyên thạch thượng phẩm đã bị nó hấp thu. Hiện tại một phần trí lực của nó bị phong ấn, cần phải hấp thu linh lực nguyên thạch mới từ từ khôi phục.

Teddy thừa nhận xong lại quở trách Giang Thiếu Bạch quá nghèo, nó hấp thu chút nguyên thạch đó không tính là gì. Sau khi hai bên cò kè mặc cả, Teddy đồng ý sẽ cho hắn dùng vào những thời điểm thích hợp.

Hiện tại rõ ràng là thời điểm cần thiết.

Thanh hắc đao nhẹ nhàng rơi vào tay Giang Thiếu Bạch, vì Teddy không phản kháng suy nghĩ của hắn nên dùng vô cùng thuận tay.

Hắn giơ trường đao chém một phát, ngay khoảnh khắc phát động tấn công, hắn cảm thấy nguyên khí trong người dung nhập vào trường đao.

Thanh đao lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, đao kính sắc bén, trực tiếp chém gã tu sĩ trước mặt hắn thành hai nửa. Thanh đao chém gã tu sĩ Tiên Tôn đầu tiên xong vẫn không giảm uy lực, gã đứng sau lưng cũng bị chém làm hai.

Cơ thể hai gã tu sĩ bị chém làm hai, đao khí còn sót lại chém luôn ngọn núi đối diện làm đôi.

Giang Thiếu Bạch kinh ngạc trố mắt nhìn, mặc dù đã sớm biết trường đao có uy lực không tồi, nhưng khi chứng kiến uy lực thật sự vẫn khiến hắn ngạc nhiên.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ không hổ là vũ khí của Tiên Hoàng cường giả, uy lực thanh đao không tầm thường. Teddy từng kể có vô số tu sĩ huyết chiến với nhau vì tranh đoạt nó, chuyện này hẳn là sự thật.

Tuy nhiên dùng thanh đao này tiêu hao quá nhiều, vừa chém một đao mà nguyên lực trong người hắn đã bị rút đi ba phần. Nếu tính tương tự thì nhiều nhất hắn chỉ có thể sử dụng thanh đao hai lần.

Giang Thiếu Bạch một đao chém chết hai Tiên Tôn, những tên còn lại lập tức bị dọa sợ.

Diệp Đình Vân cũng bị hắn làm giật mình, cậu luôn biết hắn lợi hại nhưng không ngờ khi phối hợp với thành đao, hắn càng lợi hại hơn, có thể phát huy uy lực đến mức này.

Mấy gã tu sĩ chạy tứ tán, tên sau nhanh hơn tên trước.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân dốc sức ngăn cản nhưng chỉ chặn được hai tên.

“Giặc cùng đường chớ đuổi, chúng ta đi thôi.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm.” Hắn vừa giao chiến kịch liệt, nguyên khí tiêu hao không ít.

Giang Thiếu Bạch nhìn xuống thanh đao trên tay, đây là lần đầu tiên hắn dùng thanh đao này, vì trình độ khống chế nguyên khí còn yếu, lãng phí quá nhiều nguyên lực, may là đối thủ lần này khá yếu, nếu gặp kẻ thù có thực lực cao một chút mà tiêu hao nguyên khí kiểu này thì tiêu đời.

Lúc này Đa Đa nhảy lên khỏi lòng đất nói: “Ngươi tìm đến nhà đấu giá kiểu gì vậy hả?!”

“Tiên giới chả có tên nào thành thật, ta còn cách nào khác.” Hắn tìm đến nhà đấu giá có danh tiếng khá tốt, không ngờ sau lưng lại thế này đây. Trước mặt thì khách sáo với hắn, vừa quay lưng liền theo dõi hắn, quả nhiên trước lợi ích tuyệt đối, tín nghĩ gì đó chỉ là cớt chó.

“Teddy thật lợi hại!” Diệp Đình Vân cảm thán.

Nghe Diệp Đình Vân nói vậy, Teddy trồi lên khỏi thanh đao, nó đắc ý ngẩng cằm, nét mặt kiêu ngạo.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ con chó Teddy này tiêu tốn nguyên lực của hắn quá nhiều. Nếu hắn có trình độ trung kỳ Tiên Tôn như người ta thì có lẽ chỉ một chiêu đã tiêu sạch nguyên lực của hắn.

Từ phương diện nào đó, Teddy chê hắn nguyên lực yếu cũng không phải không có đạo lý.

Giang Thiếu Bạch lột sạch nhẫn không gian trên người đám người này, hai mắt Teddy sáng lên nhìn đống nhẫn không gian, có vẻ muốn chia một chén canh. Hắn kiểm tra sơ qua, cộng tất cả nguyên thạch thượng phẩm trong nhẫn lại phải được gần một trăm vạn, có thể nói đây là món hời ngoài ý muốn.

Diệp Đình Vân đống nhẫn không gian nói: “Tiên Tôn ở tinh vực cấp bảy rưỡi đúng là không tầm thường.” Thảo nào các tu sĩ đều thích tiến đến tinh vực cấp cao hơn, tài sản của mấy người này nhiều hơn tinh vực cấp bảy rất nhiều.

Cậu thầm nghĩ mấy tên này không tính là nhèo, nhưng một người chỉ có chừng hai ba mươi vạn nguyên thạch, vậy mà hai người bán Chân Linh Chi Thủy một đợt đã thu được gấp mấy lần, khó trách bọn chúng nảy ý ăn cướp.

“Đi thôi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”

Hắn nhìn nguyên thạch vừa thu được, tâm trạng không tồi. Hắn vốn định bán mấy món thượng vàng hạ cám thêm một đợt nữa, tuy nhiên hiện giờ có tiền tự đưa đến, hắn không cần phải phí tâm tư.

“Uông Chí chạy mất rồi, có sao không?” Diệp Đình Vân do dự nói.

“Chạy thì chạy thôi.”

Giang Thiếu Bạch vốn định bắt Uông Chí, nhưng đối phương có tu vi đỉnh Tiên Tôn, thực lực mạnh hơn Tiên Tôn bình thường rất nhiều. Chủ quả nhà đấu giá, nhìn ngang nhìn dọc đều giống một con dê béo, đáng tiếc con dê này chạy quá nhanh.

Vận dụng tinh võ hồn phong bế hư không có thể bắt người lại, nhưng làm vậy cần tiêu hao nguyên lực không ít, hắn vừa sử dụng đại chiêu hai lần liên tục, nguyên lực không ổn định.

Diệp Đình Vân nắm tay Giang Thiếu Bạch: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Hết chương 440
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.