Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 162: Ông Diệp đến



Edit: OnlyU

“Hân Hân.”

Lạc Hân Hân đang đi dạo phố thì gặp bạn học, nữ sinh kia nhiệt tình chào cô.

“Tuyết Phỉ, là cậu à? Có chuyện gì mà trông cậu vui thế?” Lạc Hân Hân hỏi bạn.

Trần Tuyết Phỉ gật đầu, vô cùng hào hứng nói: “Ừ có chuyện vui. Tối nay ông nội sẽ dẫn tớ đến nhà bác hai cậu ăn tiệc đó.”

Lạc Hân Hân cười cười: “Vậy à?”

Cô bạn hào hứng nói tiếp: “Đúng vậy. Ông nội tớ biết tin sớm, thế mà cũng khó khăn lắm mới giành được một chỗ. Thật ra ông tớ muốn giấu tin này, định dẫn cả nhà đi ăn, ai ngờ bạn của ông tin tức nhanh nhạy, da mặt ai cũng dày, cuối cùng chỉ còn lại ba chỗ trống. Tớ nài nỉ lắm mới được ông nội dẫn đi.”

Trần Tuyết Phỉ thầm nghĩ mấy người bạn của ông nội cô ngày thường rất đạo mạo nghiêm trang, thế mà vì một bữa cơm lại không biết xấu hổ như vậy, đúng là khó tưởng tượng.

Lạc Hân Hân cười nói: “Vậy là cậu có lộc ăn.”

Trần Tuyết Phỉ gật đầu: “Ừa, nghe nói nhà bác hai cậu có rất nhiều loại hải sản kỳ lạ! Còn có một con cá nheo rất béo mập.”

Lạc Hân Hân cười gượng: “Chắc vậy.”

Trần Tuyết Phỉ không hiểu hỏi: “Cậu chưa thấy hả?”

Cô hàm hồ đáp: “Dạo này tớ khá bận.”

Trần Tuyết Phỉ hiểu ra đại khái, cô cười nói: “Hân Hân, cậu đừng quá vất vả.”

Chia tay bạn học, Lạc Hân Hân hơi buồn rầu, Lưu Thịnh đã bị bắt giam, anh họ cô phạm rất nhiều tội, theo luật phỏng chừng sẽ bị xử hai mươi năm. Hai ngày này mẹ cô vô cùng sốt ruột, tuy cha cô đã khuyên không được hành động thiếu suy nghĩ nhưng mẹ cô vẫn không nghe.

Hai ngày trước, mẹ cô còn chạy đi tìm Lạc Văn Phong, kết quả ngay cả cửa cũng không vào được, bị bảo vệ biệt thự đuổi ra, làm ầm ĩ mất hết mặt mũi.

Lạc Hân Hân thở dài, cô có cảm giác nhà cô và nhà bác hai càng ngày càng xa.



Tại biệt thự Lạc Văn Phong.

Lạc Kỳ đi lên lầu, gõ cửa phòng Giang Thiếu Bạch.

Hắn ló đầu ra, nghi ngờ hỏi: “Anh, có chuyện gì vậy, dọn cơm hả? Chưa tới giờ mà, em còn hơi no.”

Mấy ngày gần đây biệt thự của Lạc Văn Phong đãi rất nhiều khách khứa, nhiều người muôn hình muôn vẻ, Giang Thiếu Bạch không cách nào giao tiếp với những “quý ông thành công” đó, thế nên chưa đến giờ cơm là hắn nhốt mình trong phòng tu luyện.

Thêm nữa hắn ăn hơi nhiều, ngày nào cũng tốn không ít thời gian hóa giải dược lực.

Lạc Kỳ liếc nhìn em trai, hơi tức giận nói: “Lại nghĩ đến ăn cơm, là ngài Diệp đến.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế hỏi lại: “Ngài Diệp? Ông nội của Diệp Đình Vân?”

“Ừ, bàn tiệc hôm nay là ông nội của Diệp Đình Vân đặt.”

Mỗi bàn tiệc giá 10 triệu, Lạc Văn Phong vốn định để lại một bàn mời ông Diệp, nhưng ông vẫn trả tiền.

Anh nói tiếp: “Lần trước em đánh Diệp Đình Vân đúng không, đi xuống xin lỗi đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng, để em lấy rượu ra.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Rượu dưỡng sinh hắn ủ lần trước đã bị Lạc Kỳ và Lạc Văn Phong uống hết.

Giang Thiếu Bạch đưa cho mỗi người ba vò, mà hắn lại không quá thích rượu nên còn dư lại. Lúc này hắn cầm một vò rượu ra.

Ông Lạc nhìn thấy Giang Thiếu Bạch cầm một vò rượu chạy xuống lầu, hào hứng chạy đến lấy lòng Diệp Khôn, ông không khỏi khó chịu trong lòng.

Từ sau khi ông đến đây, Giang Thiếu Bạch không biết phải giao tiếp với ông thế nào bèn dứt khoát làm lơ ông luôn.

Ông Lạc vốn nghĩ có thể tính tình người cháu này của ông hơi lạnh lùng nên không thích thân mật với ông, kết quả thì sao, Diệp Khôn vừa đến, Giang Thiếu Bạch lập tức hí ha hí hửng chạy tới khoe tài, thái độ khác hoàn toàn với ông nội ruột thịt, khiến ông Lạc bỗng cảm thấy mất mát không thôi.

“Ông nội đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh! Cháu nghe Đình Vân nhắc tới ông từ lâu, nghe nói ông là người rộng rãi phóng khoáng, nhìn xa trông rộng, vô cùng sáng suốt.” Giang Thiếu Bạch cười tươi, bày vẻ mặt lấy lòng nói với Diệp Khôn.

Ông cười nói: “Đình Vân cứ khoa trương, cháu còn trẻ, bản lĩnh hơn người, tương lai sẽ thành công vang dội.”

Giang Thiếu Bạch vội khiêm tốn nói: “Nào có ạ, ông khen cháu quá rồi.”

“Không đâu, ông đã gặp mấy người bạn cũ, họ đánh giá cháu rất cao.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ thì ra hắn được đánh giá cao trong giới bạn bè của ông Diệp sao? Quả nhiên đã là vàng thì sẽ chói sáng.

“Trông ông nội trẻ quá! Không giống ông nội người ta chút nào, chắc lúc ông còn trẻ là một đại soái ca.”

“Trẻ gì chứ, lớn tuổi rồi còn nói cái gì đẹp hay không đẹp! Ngược lại là cháu, đẹp trai thế này chắc chắn có nhiều cô gái theo đuổi gọi “nam thần” lắm đây.”

Giang Thiếu Bạch đỏ mặt: “Ông quá khen rồi, không khoa trương như vậy đâu.”

Lạc Kỳ vốn lo lắng ông Diệp sẽ làm em trai mất mặt, không ngờ thái độ của ông đối với Giang Thiếu Bạch lại thân thiện như thế, giống như nhận cháu rể vậy, bầu không khí giữa hai người có điểm gì đó… ngọt ngấy luôn.

Lạc Kỳ quay đầu đi, cánh tay nổi đầy da gà luôn rồi. Anh thoáng nhìn về phía Diệp Diểu, không bất ngờ thấy y đang nhăn nhó buồn bực.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu nói: “Lần trước cháu bất cẩn làm Đình Vân bị thương.”

“Mấy đứa còn trẻ, có xô xát là chuyện không tránh khỏi.” Ông Diệp không để ý nói.

Giang Thiếu Bạch không ngờ ông lại dễ nói chuyện như vậy, nhất thời đờ người ra. Hắn noi tiếp: “Cháu không cố ý đâu ạ.”

“Rượu trong tay cháu là đưa cho ông đó hả?” Diệp Khôn bỗng lên tiếng hỏi.

Hắn gật đầu: “Vâng ạ! Đây là rượu cháu tự ủ, uống rượu này có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng hương vị thường thường…”

“Cháu quá khiêm tốn rồi, những người trẻ tuổi như cháu thường chỉ biết uống rượu, làm gì biết chưng cất ủ rượu.”

Diệp Khôn nhận vò rượu trong tay Giang Thiếu Bạch, đưa cho Diệp Diểu, còn nhỏ giọng thì thầm: “Mang cất vào xe, đừng để ai thấy.”

Diệp Diểu: “…”

Ông Lạc đứng trên lầu chứng kiến từ đầu đến cuối.

Chuyện rượu dưỡng sinh rất ồn ào đoạn thời gian trước, ngàn vàng khó cầu, ngay cả ông chỉ được một vò. Ông cũng nghe nói Giang Thiếu Bạch chia cho Diệp Đình Vân mấy vò, Diệp Đình Vân đưa cho ông Diệp. Người cháu này của ông thật rộng rãi, đã tặng Diệp Đình Vân nhiều như vậy, giờ lại tặng thêm cho Diệp Khôn, ông Lạc bỗng có cảm giác chua chát.

“Ông Lạc, sao đứng một mình ở đây thế?”

Ông Lạc đứng ở lầu hai nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Khôn nói chuyện, thình lình một giọng nói vang lên làm ông giật mình.

“Thì ra là ông Vạn. Sao ông lại ở đây?”

“Tôi tới dùng cơm. Rất khó đặt bàn tiệc, tôi bị chậm một bước, cũng may lão Diệp đặt được, tôi ăn ké thôi.” Ông Vạn lắc lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nói.

Ông Lạc nghe thế cười nói: “Thì ra là thế.”

“Cháu ông giỏi thật. Tôi vừa lên lầu xem bể bơi, con cá nheo to đúng là không tầm thường, không biết cháu ông bắt thế nào.” Ông Vạn cảm thán nói.

Ông Lạc cười cười: “Thanh niên trẻ mà, vẫn có chút không nghiêm túc.”

“Còn trẻ ham chơi một chút cũng bình thường, không nhiều người được như cháu ông đâu, vừa làm chơi mà vừa đạt được thành tựu!” Ông Vạn nói.

Ông Lạc cười cười: “Ông quá khen nó rồi.”

Ông Vạn nhìn theo tầm mắt ông Lạc, trông thấy hai người bên dưới bèn nói: “Ông Diệp thật có phúc, mấy người cháu đều rất xuất sắc.”

Ông thầm nghĩ ông Lạc có người cháu tài giỏi là Giang Thiếu Bạch, nhưng dường như không nhờ vả được gì. Giang Thiếu Bạch căn bản không phải là người tôn kính người già, thế mà… Ông nhìn xuống dưới lầu, Giang Thiếu Bạch đang giả vờ đáng yêu đi theo ông Diệp, ông bỗng có cảm giác muốn mù mắt.

Ngày thường Giang Thiếu Bạch rất thiếu đòn, thế mà trước mặt Diệp Khôn lại giống như một đứa nhỏ đáng yêu ngượng ngùng.



Đến giờ dùng cơm, ông Diệp và mấy người bạn đi vào phòng.

Lạc Kỳ kéo Giang Thiếu Bạch lại, hiếu kỳ hỏi: “Hình như ngài Diệp rất thích em, em đã làm cái gì hả?”

Hắn gãi đầu nói: “Em cũng không biết! Có lẽ vì em bẩm sinh đã được người thích chăng?”

Lạc Kỳ: “…”

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt anh trai, nhịn không được nhíu mày, anh hắn bày vẻ mặt này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn nói không đúng sao?

Nhưng nhìn thái độ của ông Diệp hơi khác thường, chẳng lẽ lúc ông gặp lão thần côn đã bị sư phụ hắn đổ thuốc mê gì đó?!

Lạc Kỳ suy tư một chút rồi nói: “Nhưng ngài Diệp thích em là chuyện tốt.”

Giang Thiếu Bạch: “…”



Lạc Văn Trí đặt điện thoại xuống, nét mặt âm trầm.

Lạc Dương nhìn ông hỏi: “Cha, chú hai không đồng ý à?”

Lạc Văn Trí gật đầu: “Ừ, nói là mấy thứ đó do Giang Thiếu Bạch bắt, Lạc Văn Phong chỉ hỗ trợ dắt mối, không làm chủ được…”

Lạc Dương buồn bực nói: “Chú hai thật biết nói đùa, chú hai là cha của Giang Thiếu Bạch, có cái gì mà không thể làm chủ, không muốn giúp thì có.”

Lạc Văn Trí xoa trán một cái, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Lạc Văn Phong.

Lần trước vụ rượu dưỡng sinh, Lạc Văn Trí đã đi tìm Lạc Văn Phong, bị đối phương không chút nể tình từ chối.

Khi đó ông nghĩ em trai không phúc hậu, còn mắng đối phương một trận, lúc đó ông còn dọa nạt nói rằng ông không muốn nhận người em trai này nữa. Tuy Lạc Văn Trí nói thế nhưng dường như Lạc Văn Phong không để trong lòng, kết quả nhanh như vậy đã phải cầu cạnh em trai, còn bị từ chối.

Lạc Văn Trí muốn trực tiếp đi đến đó nhưng lại sợ Lạc Văn Phong không nể mặt ông trước mặt mọi người.

Ông dò la tính tình Giang Thiếu Bạch, nghe nói hắn rất khó chơi, ngay cả ông Vạn cũng không quá nể mặt.

“Cha, hình như ông nội đến ở nhà chú hai rồi.” Lạc Hải nói.

Lạc Văn Trí gật đầu: “Cha biết.”

Ông hít sâu một hơi, vô cùng phiền muộn. Trước kia mỗi lần ông cãi nhau với em trai, ông Diệp luôn đứng giữa hòa giải, còn hơi nghiêng về phía ông. Nhưng gần đây Lạc Văn Trí luôn có cảm giác cha ngày càng bất công, luôn mắng ông vô dụng, có khả năng từ bỏ ông rồi.

Ngay thời điểm mấu chốt này mà ông đến ở nhà Lạc Văn Phong, Lạc Văn Trí không thể không nghĩ nhiều một chút.

Hết chương 162
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.