Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 152: Câu cá lớn



Edit: OnlyU

Lúc Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đến bờ hồ thì ở đây đã tụ tập khá đông người.

Bờ hồ mọc đầy cỏ dại, đá vụn rải rác khắp nơi. Hồ này vốn khá hoang vu nhưng sau khi nổi tiếng trên mạng thì có rất nhiều người kéo đến. Ai cũng chuẩn bị đầy đủ dụng cụ câu cá, nhưng kỳ thật là đến cắm trại liên hoan.

Bên hồ đặt rất nhiều vỉ nướng, mùi đồ nướng thơm phức bay khắp nơi.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Chúng ta tìm chỗ nào thả câu đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Diệp Tinh ôm túi cần câu nhỏ của bé, đồng thời xách theo ghế nhỏ, hào hứng chạy theo sau Giang Thiếu Bạch.

Bờ hồ rất dài, Giang Thiếu Bạch phát hiện nơi đông người nhất chính là vị trí từng câu được cá lạ.

Hắn thầm nghĩ vào mùa thi phải giành chỗ trong thư viện, không ngờ đi câu cá cũng vậy.

Vài thanh niên trẻ chiếm được nơi “phong thủy bảo địa”, sau đó thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện bèn nhiệt tình đi tới chào hỏi: “Diệp nhị thiếu và Lạc nhị thiếu cũng tới chơi à? Bên này còn chỗ trống, chính vị trí này từng câu được cá lạ đó, hai anh đến đây ngồi đi.”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Không cần đâu, chúng tôi muốn nơi nào yên tĩnh một chút.”

Bọn họ nghe Diệp Đình Vân từ chối, hơi thất vọng nhưng cũng không nài ép.

Giang Thiếu Bạch thì nghĩ mấy người này hơi ngốc, dù vị trí đó từng câu được cá lạ, nhưng bây giờ người người chen chúc, căn bản không đủ chia! Vả lại chưa chắc con cá lạ đó ở đây, không chừng từ nơi khác bơi tới.

Giang Thiếu Bạch hơi hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây.

Lạc Hân Hân đang thả câu ven hồ, nhìn thấy Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch xuất hiện mà ngạc nhiên không thôi.

Hắn cũng nhìn thấy cô nhưng chỉ thấy quen quen mà không nhận ra là ai. Đến lúc đi được một đoạn xa rồi hắn mới chợt nhớ ra. Lần trước hắn đang ăn cơm với Lạc Kỳ ở khách sạn thì Lạc Hân Hân đột nhiên xông vào “Chào hỏi”, cuối cùng anh trai hắn trả tiền cơm cho cô và bạn bè, hình như người này là em họ hắn.

Lạc Hân Hân thấy Giang Thiếu Bạch, vẻ mặt thay đổi, cuối cùng thở dài một hơi.

“Hân Hân, Giang Thiếu Bạch kìa! Có tới chào hỏi không?”

Lạc Hân Hân lắc đầu: “Không cần đâu.”

Vụ của Lưu Thịnh càng ngày càng nghiêm trọng, mấy chuyện cũ bị moi ra hết, cha cô không muốn dính vào. Có điều mẹ cô vẫn chưa rõ tình thế, còn đang nghĩ biện pháp.

Không còn Lạc thị duy trì, những người mẹ cô tìm đến không thèm nể mặt nữa, thế nên mấy ngày nay tâm trạng bà rất nóng nảy.

Có lẽ cha cô cũng chán ngán nói lý với mẹ nên đã không về nhà mấy ngày nay, gần đây Lạc Hân Hân cũng đang cân nhắc ngụ bên ngoài.

Thân phận Giang Thiếu Bạch được công bố rộng rãi đã lâu, ông nội luôn chờ hắn đến “bái kiến”, nhưng dường như đối phương không hề có ý này, không thèm đến nhà chính lấy một lần, phỏng chừng căn bản không thích họ hàng bọn họ.

Vừa xét nghiệm ADN xong là bị nguyền rủa, Giang Thiếu Bạch không thích họ cũng phải.

Lạc Hân Hân vốn tưởng chuyện nguyền rủa là do nhà bác cả bày ra, nhưng hôm nọ cô nghe được cha mẹ nói chuyện, có lẽ liên quan đến anh trai cô và Lưu Thịnh, Lạc Kỳ cũng đã biết chuyện. Quan hệ giữa cô và Lạc Kỳ vốn không tồi, nhưng giờ xảy ra chuyện này, cô không biết phải đối mặt với anh họ thế nào nữa.

Lạc Hân Hân nhìn về phía Giang Thiếu Bạch xa xa, trong lòng chua xót. Cô và Lạc Kỳ khá thân nhưng so với Giang Thiếu Bạch thì vẫn còn kém xa, dù sao người ta là anh em ruột! Tuy nhận nhau chưa lâu nhưng đã vô cùng thân thiết.



Diệp Đình Vân đi một vòng ven hồ, cuối cùng chọn một nơi khá yên tĩnh.

Giang Thiếu Bạch lái xe đến đó, mang hết đồ dùng cắm trại xuống.

Diệp Tinh xách ghế nhỏ đến ngồi bên bờ hồ, thả câu rồi đặt giá cố định. Giang Thiếu Bạch nhìn động tác của cậu bé, thầm nghĩ học trò hắn không đơn giản, rất có dáng vẻ cao thủ lành nghề. Hắn vừa định khen cậu học trò nhỏ hai câu thì ai ngờ, cậu bé vừa đặt cần câu lên giá xong lập tức lấy đồ ăn vặt ra, không thèm quan tâm đến cần câu nữa.

Giang Thiếu Bạch nhìn mà lắc đầu, thằng nhóc không nghiêm túc quá ba giây.

Kế đó hắn thả câu rồi ngồi xuống ghế chờ.

“Hình như nơi này không có nhiều cá.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Diểu liếc nhìn hắn: “Câu cá thử thách tính nhẫn nại, chỉ vì cái trước mắt là không được. Vừa đến không bao lâu đã muốn câu cá lớn là mơ mộng hão huyền, anh không thấy những người xung quanh đã chờ bao lâu à.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Mấy thằng nhóc phản nghịch tuổi dậy thì đáng ghét nhất, muốn đá nó xuống hồ quá, tắm nước lạnh cho tỉnh táo một chút. Hắn ưu tú như vậy mà lấy tiêu chuẩn của người bình thường đánh giá? Sao có thể?

Diệp Diểu trợn mắt: “Nhìn tôi như vậy là sao?”

“Không có gì, thấy cậu nói có lý thôi.”

Diệp Đình Vân thả câu xuống, chẳng mấy chốc đã có cá cắn câu.

Chưa đến mười lăm phút đồng hồ mà cậu đã câu được ba con cá, tuy chỉ là cá trắm cỏ bình thường nhưng dưới tình huống xung quanh có nhiều người câu cá lành nghề, có thể câu được cá đã là không tồi.

“Anh hai thật lợi hại!” Diệp Diểu vô cùng sùng bái nói.

Diệp Đình Vân cười cười: “Không có gì, thường thôi…”

Giang Thiếu Bạch cau mày, hắn thả thần thức ra thăm dò. Hồ lớn này không phải hồ nuôi cá, cá ở đây tự nhiên sinh sôi nên không nhiều lắm, nhưng hiện tại tất cả đều bơi về phía cần câu của Diệp Đình Vân, giống như là đi hành hương vậy.

Diệp Tinh mở to mắt nhìn xô cá: “Anh Diệp giỏi quá!”

Cậu cười cười: “Tàm tạm thôi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân có tay nghề thế này, dù Diệp gia bị phá sản cũng không lo chết đói.

Diệp Diểu bỗng nhìn hắn chằm chằm: “Anh đang nghĩ gì đó?”

“Không có gì, đang nghĩ anh cậu lợi hại quá thôi.” Thật ra hắn đang nghĩ chuyện Diệp gia phá sản, nhưng ngu gì nói ra.

Diệp Diểu: “Vậy nên anh phải cố gắng lên! Nãy giờ lâu vậy rồi mà anh chưa câu được con cá nào.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn lại đợi một lúc nữa, nhận ra mấy con cá đều bị cần câu của Diệp Đình Vân hấp dẫn, dù trên móc câu chỉ có chút mồi nhưng đàn cá cứ như thiêu thân lao đầu đến. Hắn nhanh chóng phát hiện vấn đề, Diệp Đình Vân thả linh khí vào cần câu, đàn cá bị linh khí hấp dẫn nên mới bơi đến.

Giang Thiếu Bạch hơi lo lắng, cậu chơi ăn gian như vậy, e là hôm nay hắn sẽ không câu được con nào.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã một tiếng đồng hồ, xô cá của Diệp Đình Vân đã đầy còn Giang Thiếu Bạch thì không có lấy một con.

Diệp Tinh đẩy Giang Thiếu Bạch – người đang đeo chụp mắt ngủ, cậu bé nói: “Thầy không câu cá sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn muốn câu mà cá có mắc câu đâu, biết làm sao được!

“Thầy cố gắng thêm một chút đi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Chuyện này không phải cố gắng là có thể thành công đâu!

Giang Thiếu Bạch lại thả thần thức xuống nước. Sau khi hoàn toàn luyện hóa ý thức trong đầu, thần thức của hắn phát triển rất mạnh, có thể dễ dàng xâm nhập xuống nước. Hắn nhìn thấy cá bơi dưới nước, nhưng hắn chỉ thấy được mà không cách nào khiến chúng mắc câu.

Giang Thiếu Bạch thả thần thức rong chơi dưới nước, bỗng nhiên có một con cá tiến vào phạm vi thần thức bao phủ, khiến hắn giật cả mình. Hắn ngạc nhiên không thôi, không phải vì con cá này kỳ lạ mà vì nó xuất hiện quá đột ngột, giống như từ một không gian khác vậy.

Diệp Tinh đến gần Giang Thiếu Bạch nói: “Thầy, anh Diệp câu được cả xô rồi kìa!”

“Ừ.”

Cậu câu được cả xô mà hắn không có lấy một con, đúng là mất mặt, phải nghĩ cách gì mới được. Hắn đang suy nghĩ thì lại có một con cá xuất hiện trong phạm vi thần thức.

Thần thức của hắn quét qua toàn bộ khu vực, không phát hiện manh mối gì. Giang Thiếu Bạch đoán khu vực này có tồn tại một lối đi bí mật, cá từ bên kia có thể bơi qua đây, nhưng người bên này không thể đi qua đó được.

Hai con cá đột ngột xuất hiện có thể từ lối đó, chúng bị linh khí của Diệp Đình Vân hấp dẫn nên bơi đến mà không biết số chết đã đến.

“Thầy có cách nào không?” Diệp Tinh vẫn hỏi tiếp.

Diệp Diểu bỗng nói: “Diệp Tinh, đừng làm khó thầy em nữa.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng nhãi Diệp Diểu khó ưa.

Hắn nghiêng đầu, bỗng nghĩ ra một cách. Hắn lấy một hộp thuốc từ ba lô ra, thuốc được điều chế từ nhân sâm và linh chi các loại. Ngày thường hắn ăn quá nhiều âm khí, bị khó tiêu thì sẽ uống một viên thuốc hỗ trợ tiêu hóa.

Dùng thuốc này làm mồi câu, không chừng có thể câu được cá lớn! Chẳng qua… hơi tốn của!

Giang Thiếu Bạch gắn viên thuốc vào lưỡi câu rồi thả xuống nước, Diệp Đình Vân liếc nhìn một cái nhưng không nói gì.

Hắn cảm thấy ánh mắt cậu có phần trào phúng, giống như cười nhạo hắn dùng dưa hấu đổi lấy hạt mè.

Giang Thiếu Bạch vừa đổi mồi câu, thoáng chốc cần câu đã có động tĩnh.

“Thầy thầy, cá cắn câu, cắn câu kìa!” Diệp Tinh kích động hô lên.

Giang Thiếu Bạch lưu loát kéo lên, con cá dài gần 1m, vùng vẫy trên cỏ khiến nhiều người chú ý, hắn cũng cảm thấy phấn khích.

“Thầy giỏi quá! Con cá to như vậy, có thể bán được vài trăm đó.”

Giang Thiếu Bạch cười cười nói: “Tàm tạm thôi.”

Con cá đã nuốt viên thuốc của hắn, viên thuốc đó có giá trị đến hai ba chục ngàn. Có điều câu cá không phải vì tiền mà là thú vui.

Diệp Diểu thấy Giang Thiếu Bạch câu được cá lớn như vậy, không khỏi trợn to hai mắt, khiến Giang Thiếu Bạch rất hưởng thụ.

“Em trai à, biết lợi hại chưa? Câu cá không phải nằm ở số lượng mà là ở chất lượng, cậu xem con cá tôi câu được to đến cỡ nào!”

Diệp Diểu: “Con cá này nhìn ngu quá.”

Diệp Tinh kinh ngạc nói: “Anh Diệp Diểu, con cá không biết nói chuyện, sao anh biết nó ngu được?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Tinh nói hay lắm!

Diệp Diểu buồn bực: “Em nhìn vậy mà không thấy nó ngu?”

Cậu bé khó xử nói: “Em không nhìn thấy.”

Diệp Diểu: “…”

Hết chương 152
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.