Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 126: Quay về trường



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đi Mê Hồn Cốc hơn 10 ngày, khi quay về thì trường học đã khai giảng được mấy hôm rồi. Hắn không dám chậm trễ, vừa xuống máy bay là lập tức xách cặp đi đến học viện.

“Lão tứ, cuối cùng cậu cũng xuất hiện.” Bách Quang Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giang Thiếu Bạch đặt cặp xách xuống rồi hỏi: “Không phát sinh chuyện gì chứ?”

Bách Quang Vũ lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì, chẳng qua ngày đầu tiên đi học lại mà cậu lại cúp cua, giảng viên tức giận lắm.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế thở dài, có thể trách hắn sao? Chỉ tại đám nhà giàu chết tiệt kia, rảnh quá thích đi thám hiểm. Nếu biết chuyện này phiền phức như vậy thì hắn đã không đi rồi.

Quách Phạn nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Lão tứ, may mà cậu về rồi, gần đây có nhiều người hỏi tôi cậu đi đâu rồi, làm tôi không biết phải trả lời thế nào nữa. Mà cậu cứ vắng mặt suốt nên mọi người trong học viện đồn đoán là cậu bị tai nạn xe cộ…”

Lúc đầu thì có lời đồn nói Giang Thiếu Bạch bị tai nạn xe cộ, sau đó lại đồn thành hắn bị tai nạn xe đến hủy dung phải nằm viện, sau đó nữa, lời đồn biến thành Giang Thiếu Bạch tuổi trẻ mất sớm, đáng tiếc, đáng tiếc.

“Lão tứ, trên diễn đàn còn có người post bài thương tiếc cậu, không ít người bình luận mặc niệm cho cậu. Giờ cậu xuất hiện rồi, bài đó hẳn sẽ bị xóa đi.” Lý Vũ Hàm nói.

Giang Thiếu Bạch: “…” Thương tiếc, mặc niệm, cái quỷ gì vậy?

Hắn lên diễn đàn xem, nhanh chóng tìm được bài post mà Lý Vũ Hàm nói.

Bài này hư hư thực thực nói hắn vì bắt cá hai tay, lật xe, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Chủ bài post còn uyển chuyển nhắc nhở mọi người, làm người đừng quá tham lam, không phải ai cũng có mệnh hoàng đế, có thể hưởng phúc tề nhân.

WTF!

“… Đám ngu này, đừng để tôi biết được là ai đăng bài này.” Giang Thiếu Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Bài này có vẻ rất cuốn hút, bình luận bên dưới có người nói trời xanh ghen tỵ lam nhan, cũng có người nói hắn đáng đời, có người thì bày tỏ đáng tiếc, sau cùng ai cũng nói hắn xác chết vùng dậy!

Giang Thiếu Bạch đen mặt, cảm thấy học viện này thật nhiều đứa thiếu não.

Bách Quang Vũ cười cười: “Diễn đàn là vậy, cả đám rảnh rỗi không có việc gì làm, cả ngày chỉ biết đoán mò nói nhảm, cậu đừng để ý bọn họ.”

“Diệp Đình Vân có đi học không?” Giang Thiếu Bạch bỗng hỏi.

Bách Quang Vũ gật đầu: “Có đó.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế, thầm nghĩ Diệp Đình Vân có thời gian thì có thể ăn cơm với hắn rồi. Cấp trên đã chuyển 50 triệu thù lao, lần này rất rộng rãi.



Nhà họ Diệp.

“Anh hai đi học về rồi à?” Diệp Diểu lên tiếng

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”

Diệp Diểu hóng hớt đi đến: “Anh, Giang Thiếu Bạch về trường rồi, anh có gặp hắn không?”

Cậu nghe vậy lắc đầu, hai người không học cùng lớp, muốn gặp cũng không dễ dàng.

“Không gặp.”

“Anh biết chuyện gì chưa, hắn nhận nhiệm vụ đi Mê Hồn Cốc, còn một cú đá bay Lâm Bằng đó.”

Diệp Đình Vân cười cười, cậu không bất ngờ. Giang Thiếu Bạch bụng dạ hẹp hòi cỡ nào, lần trước nhịn xuống đã không dễ dàng gì. Chắc chắn là Lâm Bằng lại khiêu khích Giang Thiếu Bạch rồi.

Nhưng hắn đá Lâm Bằng ngay trước mặt nhiều người như vậy, e là gây xích mích với Lâm đại sư rồi.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Nghe nói nhiệm vụ ở Mê Hồn Cốc đã được Giang Thiếu Bạch hoàn thành tốt đẹp.” Nhưng mấy thiếu gia được cứu có vẻ khá oán hận Giang Thiếu Bạch.

Diệp Diểu nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Em hóng được nè, trên đường về hắn bóp miệng ép người ta uống thuốc, sau đó không đủ thức ăn, hắn còn ép người ta ăn sâu bọ côn trùng, vì không có nhiều thời gian, hắn còn ép mấy thiếu gia đi bộ cả ban đêm, hành vi mất hết tính người.”

Diệp Đình Vân thầm nghĩ, nhóm thiếu gia Triển Lâm Huy có gia thế không tầm thường, nhưng Giang Thiếu Bạch là em trai của Lạc Kỳ, so ra không kém bốn người kia, thậm chí còn cao hơn. Mà quan hệ giữa hai anh em họ không tồi, nếu Giang Thiếu Bạch không có chỉ tiến thủ mà chỉ muốn Lạc Kỳ cho chút cổ phần rồi ăn no chờ chết thì phỏng chừng Lạc Kỳ cũng sẽ sẵn lòng.

“Hắn không cần lấy lòng mấy người đó.”

Diệp Diểu gãi đầu nói: “Đúng rồi anh hai, Lâm đại sư bị rắn độc cắn ở Mê Hồn Cốc, bệnh tình rất nghiêm trọng.”

Sau khi Lâm Tri Nguyên bị rắn độc cắn, tuy đã hút máu độc nhưng độc tố vẫn còn trong người. Vô Ưu đại sư dùng thuốc kéo dài mạng sống Lâm Tri Nguyên nhưng không hoàn toàn giải quyết hết, vừa ra khỏi Mê Hồn Cốc là Lâm đại sư hôn mê bất tỉnh, được đưa đến bệnh viện.



Giang Thiếu Bạch đến trường không lâu đã bị không ít người nhìn ngó hóng chuyện.

Giờ nghỉ trưa, mấy thành viên câu lạc bộ cosplay nghe tin, cả đám kéo tới thăm Giang Thiếu Bạch.

“Em trai, sao bây giờ mới đến trường, chị tưởng em xảy ra chuyện gì rồi, lo lắng gần chết nè.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Trên đường quay về thì bị kẹt xe, không ngờ sẽ kẹt như thế nên về trễ đến nước này. Trung Quốc đông dân quá, quá đông!”

“Đúng thật. Đầu năm kẹt xe nghiêm trọng lắm.”

“Mà cậu cũng thật là, biết sẽ kẹt xe thì nên đặt vé về sớm một chút!”

“Tôi cũng bó tay, mua vé xe ở quê không dễ mà.”

Bách Quang Vũ nghe thế âm thầm lườm Giang Thiếu Bạch một cái, kẹt xe, đúng là cái cớ hay.

“Mà cậu ăn Tết thế nào?”

Giang Thiếu Bạch ngượng ngùng đáp: “Thì về quê ăn bánh tổ! Ăn cơm giao thừa! Ở vùng quê của tôi thì năm mới cũng không có gì chơi.”

*Bánh tổ (Hán Việt: niên cao; tiếng Trung: 年糕; bính âm: níangāo), là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết. Ăn bánh tổ được coi là may mắn trong thời gian này, bởi vì niên cao là một từ đồng âm của “năm cao hơn”. Từ tiếng Trung 粘 (nían, niên), có nghĩa là “dính”, giống hệt âm thanh của 年, có nghĩa là “năm” và từ 糕 (gāo, cao), có nghĩa là “bánh” giống hệt âm thanh của, có nghĩa là “cao hoặc cao”. Như vậy, ăn nian gao có ý nghĩa tượng trưng cho việc nâng cao bản thân trong mỗi năm tới (tiếng Trung: 年年高升; bính âm: niánnián gāoshēng). Nó còn được gọi là bánh gạo. Món bánh nếp ngọt này được cho là một món quà cho Táo quân, với mục đích là miệng ông ta sẽ bị dính với bánh dính, để ông ta không thể làm xấu gia đình loài người trước Ngọc Hoàng. Theo truyền thống, nó cũng được ăn trong Tết Đoan ngọ.

Bánh này sau đó du nhập vào Hội An, tỉnh Quảng Nam ở Việt Nam. Đây là một ăn đặc sản, có truyền thống lâu đời trong mỗi dịp tết của người dân xứ Quảng. Nhiều địa phương ở Quảng Nam đều làm bánh này nên khi xưa người Việt không biết dịch, nghĩ là dùng để thờ tổ tiên nên đặt là Bánh tổ, có nhiều giả thuyết cho rằng do vua Quang Trung sáng tạo ra mà thực chất không phải như vậy.

Bánh tổ xuất hiện trên đất Hội An khá lâu, cùng thời với sự hình thành các khu phố cổ, được người Hoa du nhập từ thế kỷ 16 – 17 và tồn tại cho đến ngày nay. Bánh tổ cùng với món cao lầu là hai món ăn truyền thống, đặc trưng cho “văn hóa ẩm thực Trung Hoa” và là món ngon, đặc sản phố cổ Hội An từ hàng trăm năm qua.   https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1nh_t%E1%BB%95

Bách Quang Vũ lại lườm cậu bạn thêm một cái, lão tứ lại mở mắt nói dối nữa rồi, rõ ràng Tết này hắn nằm nhà ăn đồ ăn vặt, còn chơi mạt chược với Diệp Đình Vân và Lạc Kỳ.

“Tết ở thành phố lớn đã nhạt đi rất nhiều, mất hơi thở năm xưa rồi, ở thôn quê mới vui chứ.”

Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Làm gì có, ở quê cũng không có gì thú vị, mấy người đi làm ăn xa về nhà ngồi chơi mạt chược mà thôi.”

“Mà này, sao gọi điện cho cậu không được vậy?”

“Ở quê mà, tín hiệu không tốt lắm.”

“Ôi chỗ đó không có tín hiệu luôn hả, em trai à, em cũng khổ quá rồi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, thầm nghĩ họ nói cũng không sai, hắn khổ quá mà, thành viên đội Phi Long ngờ nghệch quá, hắn phải huấn luyện họ thêm nữa mới được, nếu không sau này cùng đi làm nhiệm vụ, họ chẳng giúp ích được gì cả.

Mấy đàn chị trong câu lạc bộ cosplay hàn huyên với Giang Thiếu Bạch một lúc ở ký túc xá rồi mới bịn rịn ra về.

“Lão tứ, cậu rất được chào đón đó!”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Hơi hơi thôi.”

Hắn gãi đầu, thầm nghĩ cũng do hắn đẹp trai thôi, mà họ tới chưa chắc có ý tốt, đông người đến thăm, mục đích chủ yếu vẫn là dụ hắn tham gia hoạt động cosplay cho hoạt động trường lần sau. Lần trước lừa hắn làm người mù, không chừng lần tới muốn hắn làm người què đây.

Cuộc sống ở học viện vẫn diễn ra như thường.

Giang Thiếu Bạch cùng mấy cậu bạn cùng phòng đi học, vào giờ học chưa lâu thì hắn bị điểm tên đứng lên trả lời câu hỏi của tiết trước. Hắn còn không biết câu hỏi là gì, đương nhiên không trả lời được.

Giảng viên nghiêm túc căn dặn hắn phải học hành cho đàng hoàng, sau đó rủ lòng từ bi cho phép hắn ngồi xuống.



Diệp Đình Vân lái xe đi đến nhà hàng mà Giang Thiếu Bạch gửi định vị cho cậu, hắn đã đợi ở đó từ lâu.

“Cậu đến rồi.” Giang Thiếu Bạch vô cùng ân cần kéo ghế ngồi cho Diệp Đình Vân.

Cậu ngạc nhiên nhìn hắn, hơi bất ngờ nói: “Nhà hàng này còn cao cấp hơn lần trước, hiếm có nha.”

Giang Thiếu Bạch thích nhất gọi đồ ăn rẻ tiền trên Meituan, còn rất thích bữa ăn combo hai người giá đặc biệt, lần này hắn đặt nhà hàng đắt tiền, Diệp Đình Vân hơi bất ngờ.

*Meituan (Mỹ Đoàn) là một trang web mua hàng của tập đoàn Trung Quốc cho các dịch vụ giao thực phẩm, sản phẩm tiêu dùng và dịch vụ bán lẻ được tìm thấy tại địa phương. Công ty có trụ sở tại Bắc Kinh và được thành lập vào năm 2010 bởi Vương Hưng. https://genk.vn/startup-goi-do-an-meituan-nha-sang-lap-bo-hoc-tien-si-di-khoi-nghiep-bi-alibaba-tu-choi-dau-tu-them-ben-tu-khuay-dong-cuoc-chien-online-voi-jack-ma-20190909115410484.chn

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Gần đây tôi kiếm được khá nhiều, có thể xa xỉ một chút.” Hắn cảm thấy dù đồ ăn trên Meituan khá ngon nhưng thỉnh thoảng hắn cũng nên gia tăng thưởng thức của bản thân một chút.

Giang Thiếu Bạch đưa menu cho Diệp Đình Vân rồi nói: “Cậu muốn uống gì không, chọn đi.”

“Sprite đi!” Diệp Đình Vân đáp.

Hắn nghe vậy chớp mắt nói: “Ở đây không bán Sprite, để tôi bảo họ ra ngoài mua.”

Lúc Giang Thiếu Bạch nhờ phục vụ ra ngoài mua Sprite, ánh mắt phục vụ nhìn hai người hơi kỳ quái, giống như đang nhìn đám nhà giàu mới nổi, nhưng nhà hàng cao cấp nên phục vụ vẫn rất chu đáo.

Diệp Đình Vân: “…”

“Nghe nói nhiệm vụ ở Mê Hồn Cốc rất thuận lợi.” Diệp Đình Vân tùy ý hỏi.

“Rất thuận lợi, nếu không có mấy tên thùng cơm kia cản trở thì sẽ còn thuận lợi hơn.” Giang Thiếu Bạch lắc đầu đáp.

“Có gặp được chuyện gì thú vị không?”

Hắn gật đầu: “Có. Cậu biết không, thành viên đội Phi Long có một tên tiểu bạch kiểm, suýt nữa phải ngủ với tinh tinh.”

Diệp Đình Vân: “Tiểu bạch kiểm nào?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm, họ đều mặc quần áo giống nhau, nét mặt cũng giống nhau, thoạt nhìn như cọc gỗ. Thật ra người này cũng bình thường thôi, có lẽ thẩm mỹ của tinh tinh không giống chúng ta…”

Diệp Đình Vân nghe vậy cười nói: “Nếu con tinh tinh kia nhìn thấy cậu thì chắc sẽ chọn cậu, không để ý người không đẹp trai lắm kia đâu.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Mà hình như thành viên đội Phi Long hơi sợ cậu phải không?” Diệp Đình Vân hỏi tiếp.

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ vậy, ai cũng từng bị tôi đập một trận rồi.”

“Có cần phải bạo lực như vậy không?”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Tôi là huấn luyện viên mà.”

Chuyện này không thể trách hắn, ai bảo ngay ngày đầu tiên khi hắn đến đó, mấy thành viên cà lơ phất phơ khinh thường hắn, đương nhiên hắn phải cho họ biết hắn lợi hại thế nào. Đúng là thiếu đòn mà, bị đánh một trận là đàng hoàng ngay.

Diệp Đình Vân: “Cậu còn đánh cả Lâm Bằng.”

Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Không phải, tôi chỉ đá hắn một cú thôi mà. Do hắn thôi, mấy thành viên đội Phi Long đều bị tôi đá rồi, không phải chuyện gì to tát!”

Diệp Đình Vân lắc lắc ly rượu trong tay: “Đá thì đá, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”

“Đúng vậy. Ai bảo hắn lắm mồm, ngăn cản tôi phát tài.”

Lúc này hắn không còn để ý đến mấy triệu kia, nhưng khi đó hắn đang kẹt tiền, đối với hắn thì 6 triệu là số tiền lớn.

<code>Hết chương 126</code>
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.