Kiếp trước, ta không chỉ phải nghe những lời trách mắng của đám quý nữ này, còn bị l.à.m n.h.ụ.c đến mức người đầy thương tích.
Ngay cả Bùi Trạm cũng hùa theo đó mà mắng ta đ.ê t.i.ệ.n, nói bị ta l.ừ.a mới đi nhầm vào đây, còn hắn ta vô tội.
Thế là, ta trở thành tâm điểm của sự c.h.ỉ t.r.í.c.h.
Tất cả mọi người đều mắng ta x.ả.o t.r.á n.h.a.m h.i.ể.m, không biết liêm sỉ, thân là thứ nữ lại muốn bò lên giường của Hầu gia làm phu nhân của Hầu Phủ.
Bùi Trạm cứng miệng nói không muốn lấy ta, mắng người như ta không đáng trở thành tông phụ*. (*phụ nữ trong gia phả)
Ta bị đích mẫu đ.á.n.h mấy chục roi ở trước mặt mọi người, d.a t.h.ị.t cả người đều trầy xước không có chỗ nào lành lặn.
Bọn họ n.h.ố.t ta trong phòng chứa củi để mặc ta tự sinh tự d.i.ệ.t. Vào khoảnh khắc ta cận kề cái c.h.ế.t thì Bùi Trạm lại mềm giọng.
Lúc đó được gả cho hắn, ta thấy rất biết ơn, nên từ đó răm rắp nghe theo lời của hắn ta. Nhưng hắn ta đối xử với ta không đ.á.n.h thì m.ắ.n.g.
Quá quắt hơn chính là thú vui g.i.ư.ờ.n.g c.h.i.ế.u của hắn khiến người khác không chấp nhận được, ngoài trời, dùng roi, nhỏ sáp nến...
Ta cắn răng nhịn từng cái một, bởi vì ta cảm thấy hắn ta cũng là người bị hại. Một người đã có ý trung nhân như hắn ta chỉ vì cứu ta một m.ạ.n.g lại phải miễn cưỡng lấy ta.
Mãi cho tới ngày đó, ta nghe nói hắn uống rất nhiều rượu nên đã tự mình nấu canh mang qua cho hắn, nhưng vô tình lại nhìn thấy Lục Thanh Uyển đang nằm trong lồng ngực của hắn ta.
Ta mới biết được hoá ra năm đó hắn ta xuống nước đồng ý lấy ta là vì Lục Thanh Uyển khóc lóc nói với hắn: "Chàng cắt đứt quan hệ với muội muội của ta thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa rồi. Nhưng ta vẫn còn lưu luyến chàng lắm Bùi lang, nếu như chàng lấy Thanh U, sau này ta vẫn có thể mượn danh nghĩa tới thăm nó để gặp chàng một chút. Nhưng nếu chàng lấy người khác, chúng ta sẽ thật sự không còn chút quan hệ nào nữa rồi!"
Hoá ra, hắn ta thật sự có ý trung nhân rồi, mà người đó lại chính là Lục Thanh Uyển.
Năm đó, Lục Thanh Uyển biết chuyện Tam hoàng tử muốn lập phi, nàng ta muốn trèo cao nên mới lên kế hoạch để ta gả cho Bùi Trạm.
Ta nhớ nàng ta còn vô liêm sỉ tới mức ôm chầm lấy Bùi Trạm rồi hôn lên cổ hắn trước mặt ta, hai người bọn họ hùng hục triền miên.
Ta kinh tởm chạy ra ngoài nôn ra, lại bị một dải lụa trắng s.i.ế.t lấy cổ.
"Thanh U, cô đừng trách ta, ta không thể để Thanh Uyển chịu bất cứ tổn thương nào được."
Ta l.i.ề.u m.ạ.n.g g.i.ã.y g.i.ụ.a: "Nhưng nàng ta vốn dĩ chưa từng thật lòng với ngươi, nàng ta chỉ đang l.ợ.i d.ụ.n.g ngươi thôi."
"Nhưng ta cam tâm tình nguyện bị nàng ấy l.ợ.i d.ụ.n.g. Huống hồ, chẳng phải bây giờ nàng ấy đang ở bên cạnh ta hay sao?"
Nhớ tới đây, ta chợt nhoẻn miệng nở một nụ cười lạnh.
Thật sự cam tâm tình nguyện như thế sao? Chẳng lẽ thứ không có được mãi luôn là thứ tốt nhất?
Nhưng hôm nay, nữ nhân này đã là thứ nằm trong túi của ngươi rồi đó, nhưng trong lòng nàng ta vẫn nhớ tới nam nhân khác, ngươi còn có thể cam tâm tình nguyện như thế nữa không?