"Gần đây trong kinh thành chả có chuyện thú vị nào cả, hơi yên ắng quá rồi đó."
"Ai nói không có chứ." Người bên cạnh phụ họa: "Phải kể đến mấy chuyện kích thích giữa Lục đại tiểu thư và Bùi Bá Gia vào khoảng thời gian trước cơ."
"Sau khi Lục đại tiểu thư được gả vào Bùi gia đã từ chối hết tiệc tùng của các phủ khác, không biết bây giờ vẫn còn mặn nồng với Bùi Bá Gia nữa hay không hay là chán ghét đối phương rồi?"
Người kể chuyện thở dài thườn thượt: "Thật đúng là những tháng ngày vô vị mà."
Bằng hữu tốt khuyên nhủ: "Tam hoàng tử cũng sắp sửa lại tuyển phi thêm lần nữa rồi đó, tới lúc đó có khi sẽ có chuyện hay ho để xem."
Hai người cùng đi về phía trước chưa được bao lâu đã bỗng nghe một tiếng hô hào kinh thiên động địa truyền tới từ chỗ cách đó không xa: "G.i.ế.t n.g.ư.ờ.i kìa!"
Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, vội vã cất bước đi về phía nơi đó.
Xuân Phong che dù nghiêng về phía ta, nói: "Tiểu thư, hình như là Bùi gia xảy ra chuyện rồi."
Ta nhoẻn miệng cười: "Nhịn được hơn ba tháng rồi, cũng nên tới lúc xảy ra chuyện."
Lúc chạy tới Bùi gia, Lục Thanh Uyển người đã gầy đến mức không ra hình người, đang giơ một cây đao đ.ẫ.m m.á.u chạy vọt ra từ cửa lớn của Bùi phủ.
Người xung quanh tới hóng chuyện đều hét toáng lên sợ hãi, không hẹn mà đều dạt ra một chút.
Lục Thanh Uyển cứ như bị điên mà giơ đao la toáng lên: "Cuối cùng ta cũng chạy ra được rồi, cuối cùng cũng thoát rồi!"
Người xung quanh sợ tới mức lùi xuống mấy bước.
Ta chen vào trong đám người, lạnh lùng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Thanh Uyển, trong lòng lại chẳng có một chút thương cảm nào.
Nàng ta chưa kịp chạy tiếp ra bên ngoài thì gia đinh trong phủ đã cầm gậy gộc lao ra trực tiếp nhắm thẳng nàng ta mà đ.á.n.h.
Lục Thanh Uyển bị đ.á.n.h ngã, nhưng vẫn l.i.ề.u m.ạ.n.g muốn bò ra ngoài.
Lão thái thái của Bùi phủ lúc này mới run rẩy xuất hiện ở cửa phủ, chỉ vào Lục Thanh Uyển mà quát lớn: "Cái thứ đáng chết nhà ngươi, đó là trượng phu của ngươi đó, sao ngươi lại có thể xuống tay được chứ?"
Lúc này có người bên cạnh xì xào chuyện người nàoc.h.é.m phần thân dưới của ai đó, cả hai người bàn tán xong đều cười hì hì gian xảo.
Hóa ra Lục Thanh Uyển đã không thể chịu nổi những trò dày vò điên khùng của Bùi Trạm nữa, nên đã t.h.i.ế.n hắn ta rồi.
Nhưng chẳng lẽ nàng ta không biết, nam tử biến thái nhất trên đời này chính là thái giám à?
Lục Thanh Uyển bị bắt về Bùi phủ, nàng ta tuyệt vọng duỗi hai tay về phía Lục phủ, luồng tử khí bao quanh toàn thân ta cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến.
Ta, Lục Thanh U, cuối cùng cũng dựa vào bản thân mà chiến thắng bọn họ, thoát khỏi số mệnh làm con rối rồi!
Sau khi Lục Thanh Uyển bị tóm trở lại Bùi gia, mọi người hóng chuyện ở xung quanh mới tiếc nuối tản đi.
Ta cũng được Xuân Phong đỡ lên xe ngựa, nhưng lúc đang lên xe thì lại bị người khác ngăn cản.
Ta ngước mắt, hóa ra là Tam hoàng tử Tạ Nam Châu.
"Không biết điện hạ có chuyện gì?"
Tạ Nam Châu cẩn thận nhìn ta một lúc lâu, bỗng mở miệng hỏi: "Lần này Lục phủ không tham tuyển nữa sao?"
Ta cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười chế giễu.
Quả nhiên Tạ Nam Châu là một người có dã tâm, kiếp trước hắn ta suy tính kỹ lưỡng bị ép lấy Lục Thanh Uyển, lại có thể kìm chế mà không động vào nàng ta, không cho nàng ta có cơ hội sinh ra dòng dõi của bản thân là vì trù tính cho đại sự sau này.
Bây giờ, hắn ta thấy màn mưu kế của ta bày ra nên đã muốn tóm lấy ta trong tay, để ta giúp hắn suy tính chuyện c.ư.ớ.p đ.o.ạ.t đại vị.
Ta không biết kiếp trước rốt cuộc hắn ta có đoạt được vị trí đó hay không, nhưng ta cũng không muốn tham gia vào chuyện đó.
Giữa ta với hắn không có quan hệ yêu đương, chỉ có l.ợ.i d.ụ.n.g và mưu tính.
Kiếp này, ta chỉ muốn sống cho chính mình.
"Lục phủ không có tiểu thư đủ tuổi, dĩ nhiên không thể nào lại tham tuyển nữa."
"Sao có thể chứ?"
Ta cúi đầu chui vào trong xe ngựa, nghe thấy tiếng của Xuân Phong vang lên ở bên ngoài xe: "Tiểu thư nhà ta đã đính hôn rồi, tháng sau sẽ thành thân."
Con ngựa "hí hí" kéo chiếc xe đi xa, Tạ Nam Châu lại vẫn đứng ngây ngốc ở đó nhìn theo xe của ta.
Hắn sẽ không ngờ được, thực ra vị hôn phu của ta là một cử nhân được ta thuê tới mà thôi.
Hắn thiếu tiền, ta thiếu tự do, cứ vậy mà ăn khớp với nhau.
Chờ khi ta thành thân, bản thân hắn cũng đi thi lấy công danh của hắn.
Còn ta, trời cao biển rộng, đời này ta phải tận mắt đi nhìn ngắm một chút!