Garfield Báo Thù Ký

Chương 17: Chương 17




"Đoàn Tử!" Lý Trăn Nhiên lạnh giọng gọi cậu.
Lý Trăn Nhược hoàn hồn, biết Lý Trăn Nhiên sắp nổi giận nhưng cậu không thể lùi bước vào lúc này được, vì thế cậu miễn cưỡng nhấc chân đi về phía anh, cũng không muốn anh ôm nên nhảy thẳng từ bàn xuống, đi bên chân anh.
Lý Trăn Nhiên cũng mặc kệ, đi ra ngoài luôn.
Lý Trăn Nhược vội vã theo sau, lúc rời đi còn quay đầu nhìn Lý Trăn Tự một cái, hắn vẫn ngồi đó, yên lặng hút thuốc.
Về văn phòng của Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược trốn dưới gầm bàn làm việc của anh, từ góc độ này, anh hoàn toàn không nhìn thấy cậu.
Dù vậy Lý Trăn Nhược vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cậu tự hỏi liệu mình có gần gũi với anh quá rồi không? Khi nãy bắt đầu hoài nghi anh, trái tim như bị nhấn chìm xuống vực sâu.
Kỳ thật cậu không thể không thừa nhận, ở chung một tháng ngắn ngủi, sự nghi ngờ của cậu đối với Lý Trăn Nhiên dường như đã bằng không.

Một người có thể dành tình yêu thương cho một con vật nhỏ sao có thể độc ác đến mức giết em trai lớn lên với mình?
Rốt cuộc Lý Trăn Nhiên đã nói gì với Lý Trăn Tự?
Lý Trăn Nhiên nói: "Em xem, lão Tứ là anh giết, em không nghe lời hay là muốn đi theo lão Tứ?"
...!Lý Trăn Nhiên chắc là điên rồi.
Hoặc là, "Em giết lão Tứ? Bị anh nắm được thóp rồi thì phải nghe lời."
Nghe thế nào vẫn cảm thấy Lý Trăn Nhiên sắp điên rồi.
Hay là, "Em nhìn đi, lão Tứ không phải người nhà họ Lý còn bị đuổi cùng giết tận, mạng cũng chẳng còn, em nghĩ mình sẽ không chết nên không quan tâm? Có quyền là có được tất cả, nhưng em vẫn nên nhớ Vận Lâm mới là gốc rễ nhà họ Lý."
Ừm...!Cái này nghe còn đỡ.
Vậy, Tứ thiếu gia nhà họ Lý là bị ai giết?

Lý Trăn Nhược thấy đau đầu, dùng chân trước che mắt lại, phiền quá đi!
Lăn qua lăn lại một lúc, trong giây lát ngẩng đầu lên đã thấy Lý Trăn Nhiên đứng trước mặt nhìn cậu, tim như ngừng đập, cậu không biết anh đứng đây từ lúc nào.
Lý Trăn Nhiên vẫy tay với cậu, "Lại đây."
Lý Trăn Nhược nhìn những ngón tay thon dài của anh, chầm chậm đứng lên đi về phía anh, sau đó bị Lý Trăn Nhiên bế lên.
Lý Trăn Nhiên bế cậu lên rồi cũng không làm gì, chỉ về lại chỗ ngồi xuống, tay thờ ơ gãi cái mặt béo của cậu.
Lý Trăn Nhược vừa thoải mái vừa sợ, bèn ngẩng đầu nhìn anh, từ góc độ này, đường cong quai hàm của Lý Trăn Nhiên sắc bén, cậu vẫn luôn cảm thấy tính tình anh lạnh nhạt, giờ ngẫm lại có lẽ là do mình không biết được anh đang nghĩ cái gì.
Cho dù đang được người ta dịu dàng vuốt ve nhưng Lý Trăn Nhược cứ sợ lát nữa Lý Trăn Nhiên phát điên, dùng sức bẻ cổ cậu đầu thân một nơi, máu văng tung tóe rồi cười ha ha như một tên điên.
Có bệnh!
Đến trưa, Lý Trăn Nhiên nhờ Hoa Nghị Bang gọi điện giúp anh đặt bữa tối.
Từ lúc đó Lý Trăn Nhược cực kỳ ngoan ngoãn, ngoan đến mức nằm im trên ghế sofa không nhúc nhích, Lý Trăn Nhiên đi đến cầm một chân cậu xách lên cũng không có phản ứng.
Nơi Lý Trăn Nhiên đặt bữa tối là chỗ anh thường tới.
Chỗ này cả Lý Trăn Tự và Lý Trăn Nhược đều không thích, Lý Trăn Tự thấy chỗ này âm u tối tăm, còn Lý Trăn Nhược thấy chỗ này làm màu.
Lý Trăn Nhiên ôm mèo đi vào cũng không có ai ngăn anh lại, cô nhân viên xinh đẹp mặc sườn xám đi trước dẫn đường đến một căn phòng nhỏ yên tĩnh.
Cách trang trí kiểu Trung Quốc cổ đại, bàn ghế bằng gỗ lim, bên ngoài cửa sổ chạm trổ hoa văn tinh xảo là hòn non bộ, ao nhỏ nước chảy róc rách.
Lý Trăn Nhiên cởi áo khoác nhờ nhân viên phục vụ treo lên giúp rồi ngồi xuống một cái ghế gỗ lim, chân dài vắt chéo, nhàn nhã cầm tách trà uống một ngụm.
Gương mặt tuấn mỹ càng làm nổi bật khung cảnh thanh nhã bên ngoài cửa sổ, giống như văn nhân đại thiếu gia thời cổ đại.
Nói nhiều như vậy Lý Trăn Nhược cũng chỉ nghĩ đến hai chữ: làm màu.
Cậu được Lý Trăn Nhiên đặt lên cái ghế bên cạnh.
Đây là phòng riêng nhỏ, cạnh cửa sổ có một cái bàn vuông và bốn cái ghế.

Hiện giờ một mình Lý Trăn Nhược độc chiếm một cái ghế, cậu nâng thân lên, chân trước với lên bàn, muốn kéo đĩa hạt dưa lại gần mình.
Còn một chút nữa là được, nhưng Lý Trăn Nhiên không kéo đĩa hạt dưa đến trước mặt cậu mà chỉ đặt một hạt dưa bên miệng cậu.
Cậu hé miệng ngậm hạt dưa, học gấu trúc dùng chân cố định hạt dưa rồi tách vỏ hạt ra.
Lý Trăn Tự đến đón Dư Băng Vi nên đến muộn hơn Lý Trăn Nhiên mười phút.

ngôn tình hài
Lúc bọn họ đi vào, Lý Trăn Nhiên bỏ chân dài xuống, đứng lên bắt tay với Dư Băng Vi, thái độ rất khách khí: "Chào cô, cô Dư."
Lý Trăn Nhược nhìn thấy Dư Băng Vi là biết cô chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Cậu rất có cảm tình với cô gái họ Dư này, xinh đẹp dịu dàng, dáng người lại quyến rũ.

Hôm nay cô mặc một cái váy liền, mắc sắc và kiểu dáng đơn giản, nhưng thiết kế tinh xảo, thoạt nhìn không phải là hàng ngoài chợ, tóc chải cẩn thận, trang điểm nhẹ nhàng, thanh tú.
Mặc dù Lý Trăn Nhiên không có hứng thú với giới giải trí cũng chưa đầu tư vào lĩnh vực này nhưng tên tuổi nhà họ Lý có ai chưa từng nghe qua.

Hơn nữa Lý Nhị thiếu gia còn là nhân vật được người ta để ý.
So với Lý Trăn Tự, muốn gặp được Lý Trăn Nhiên là một điều rất khó, càng huống hồ là một bữa cơm riêng tư như vậy.
Lúc nhận được điện thoại của Lý Trăn Tự, Dư Băng Vi có hơi thụ sủng nhược kinh.(*)
(*): được sủng mà sợ.
"Đoàn Tử ơi!" Đi xa hơn tháng trời, Dư Băng Vi gặp lại Lý Trăn Nhược có hơi kích động, nhưng Lý Trăn Nhiên ở đây, cô phải kiềm chế lại, chỉ đưa tay sờ đầu Lý Trăn Nhược một chút.
Lý Trăn Nhược được cô bế lên, cọ lên bộ ngực mềm mại của nữ minh tinh, ngực Lý Trăn Nhiên cứng chết đi được, nằm chẳng thoải mái tí nào.

Lý Trăn Nhiên nói: "Cô Dư, mời ngồi."
Dư Băng Vi và Lý Trăn Tự ngồi đối diện Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Thật ra Dư Băng Vi biết vì sao anh mời cô bữa cơm này, lúc nhận được điện thoại của Lý Trăn Tự, cô còn hơi giận, không chút nghĩ ngợi đã nói: "Tại sao?"
Cô tức giận với Lý Trăn Tự là đúng, chỉ nhờ hắn nuôi mèo một thời gian, không ngờ người ta lại không chịu trả.
Lý Trăn Tự dỗ dành: "Không phải anh không trả, là anh hai anh thích mèo của em, anh còn cách nào nữa đâu?"
Dư Băng Vi nghe Lý Trăn Nhiên muốn mèo cũng không giận, người như Lý Trăn Nhiên mình tặng quà muốn làm thân với người ta, người ta còn chẳng muốn nhận.
Cô có chút không đồng ý, nói: "Nhà họ Lý các anh ỷ thế hiếp người."
Lý Trăn Tự phủi sạch quan hệ, "Anh có ức hiếp em đâu.

Em với anh qua đó bàn bạc với anh hai anh, không thích thì tạt nước vào mặt ổng, bảo ổng đừng ỷ thế ức hiếp người là xong."
Dư Băng Vi nghe lời này của hắn lập tức bật cười, nhưng vẫn thở dài một hơi.
Lý Trăn Tự nói: "Chỉ là một con mèo thôi mà, đừng giận.

Em cũng có nuôi nó được mấy đâu, mua con khác là được rồi mà."
Dư Băng Vi biết mình không thể nào từ chối được yêu cầu của đối phương, chỉ có thể nói: "Được rồi, cho em gặp Đoàn Tử đi rồi bàn."
Bây giờ ngồi đây rồi Dư Băng Vi thấy Lý Trăn Nhiên chưa nói gì đến chuyện này nên cô cũng không chủ động nhắc đến trước.
Lý Trăn Nhiên hỏi Dư Băng Vi về mấy bộ phim cô đóng gần đây.
Dư Băng Vi mỉm cười trả lời.
Vừa nói chuyện, Lý Trăn Nhiên vừa lấy hạt dưa đưa cho Lý Trăn Nhược, "Há miệng."
Lý Trăn Nhược thầm mắng: Ông là mèo chứ không phải chó! Nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.

Lý Trăn Nhiên đút hạt dưa cho cậu.
Dư Băng Vi ngẩn ra, lát sau mới hồi phục tinh thần, nói: "Không ngờ Lý tiên sinh nuôi Đoàn Tử ngoan đến thế."
Lý Trăn Nhược đờ mặt nhai hạt dưa.
Lý Trăn Nhiên đưa tay xoa đầu cậu một chút, không nói gì.
Dư Băng Vi có hơi buồn, "Trước đây ở nhà tôi nó còn không ngoan thế, có lần suýt chạy mất, doạ mẹ tôi sợ gần chết."
Lý Trăn Nhược nói thầm trong lòng: Tôi cũng thích cô lắm, cho tôi cọ ngực cô chút đi.
Lý Trăn Nhiên lúc này mới lên tiếng, "Tôi mời cô Dư bữa cơm này chắc cô cũng đã biết, tôi mong cô có thể bán con mèo này lại cho tôi."
Dư Băng Vi không đáp ứng ngay, sắc mặt hơi buồn rầu, đưa tay ra với Lý Trăn Nhược, "Đoàn Tử, em còn nhớ chị không?"
Lý Trăn Nhược hơi muốn đi qua, nhưng vừa động chân, bàn tay Lý Trăn Nhiên vuốt trên đầu mình bỗng đè nặng xuống, ép cậu tới mức không ngẩng đầu lên được.
Đến khi bàn tay kia rời đi, Lý Trăn Nhược quyết định không nhìn Dư Băng Vi nữa mà bò qua đùi Lý Trăn Nhiên ngồi, cọ đầu lên ngực anh, còn "meo meo" mấy tiếng ra vẻ dễ thương.
Dư Băng Vi thất vọng.
Lúc này, Lý Trăn Tự ngồi bên cạnh nói: "Nó giờ chỉ nghe lời anh hai thôi, ai bảo em nuôi được mấy ngày đã ném cho anh, không có thời gian thì đừng nuôi."
Dư Băng Vi thở dài, nói: "Là tại em, ban đầu em không nên mua nó về, vốn đã chẳng có thời gian chăm sóc."
Lòng bàn tay Lý Trăn Nhiên kề ngay cổ Lý Trăn Nhược, Lý Trăn Nhược bị siết hơi chặt, khó chịu muốn động đậy thì càng bị anh siết chặt hơn, đành làm bé ngoan đứng im.
Lý Trăn Nhiên nói, "Cô Dư ra giá đi, tôi sẽ trả gấp đôi, hoặc là tặng cho cô một con khác đẹp hơn."
Lý Trăn Nhược ngước nhìn anh, trợn trắng mắt.
Dư Băng Vi rất thức thời, "Không cần đâu, nếu Lý tiên sinh thích thì cứ đem về nuôi, Daniel cũng nói rồi, tôi không có nhiều thời gian, mua thêm lại tội nó, không bằng đưa Đoàn Tử cho người yêu thích nó chăm sóc thì hơn."
Lý Trăn Nhiên nói, "Thế sao được."
Lý Trăn Nhược nghe giọng điệu của anh chỉ hận không thể viết mấy chữ không biết xấu hổ lên mặt anh.
Dư Băng Vi mỉm cười nói: "Vậy coi như tôi nhờ Lý tiên sinh chăm sóc Đoàn Tử, sau này có dịp tôi sẽ đến thăm, chỉ cần nó sống tốt là được rồi."
Lý Trăn Nhiên cúi xuống nhìn Lý Trăn Nhược, nói: "Vậy cũng được, cảm ơn cô Dư.".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.