Gặp

Chương 4





Sáng ngày thứ hai, Hứa Ngôn Cố Hành bị hạ nhân của Tô phủ đánh thức.

Cố Hành vừa mở cửa, thấy một thằng nhóc bưng nước nóng, khăn lông và một số vật dụng rửa mặt đứng ở trước cửa:
Cố công tử, đây là quản gia phân phó kẻ dưới lấy đến, người trước rửa mặt một chút, tiểu nhân ở bên ngoafai mà chờ ngài và Hứa công tử, chờ hai vị thu thập xong phải đi tìm quản gia.

Tiểu nhân Tô Dũng, từ hôm nay trở đi sẽ hầu hạ ngài và Hứa công tử, tiểu nhân sẽ ngụ ở bên kia nói chỉ một ngón tay Có gì cần người cứ việc phân phó.

Cố Hành ngẩn người, cười tiếp nhận lấy đồ vật sau nói lời cảm tạ: Làm phiền người, cảm ơn.

Tô Dũng tiếp tục đem đồ vật cho Hứa Ngôn, lời giống vậy cũng nói một lần.

Hứa Ngôn đồng dạng cũng cười nói cảm ơn.

Tô Dũng ở ngoài cửa chờ hai người nàng lúc rửa sơ trong lòng suy nghĩ, quản gia tưạ hồ an bài cho hắn việc tốt, hai vị chủ mới này dáng dấp tuấn tú, giáo dục tốt, không có tính tình của một thiếu gia, còn đối với mình ói lời cảm ơn, hiếm thấy a.

Tô Dũng tối nay mua chút đồ quản gia thích ăn tặng cho quản gia một ít.

Chờ Hứa Ngôn Cố Hành chỉnh đốn xong xuôi lúc ra cửa, Tô Dũng không khỏi cảm thán một phen, sau đó liền dẫn hai người đi nhà ăn.

Lúc đến nhà ăn chỉ thấy Tô Mộc Nhiên một người ngồi ở đó, không thấy thân ảnh quản gia.


Tô Mộc Nhiên thấy các nàng tới, cười cùng các nàng chào hỏi: Các ngươi tới rồi, ngồi xuống ăn điểm tâm đi.

Cố Hành cười đáp lại: Buổi sáng tốt lành, Tô tiểu thư liền ngồi xuống.

Hứa Ngôn nói tiếng Sớm cũng theo sau Cố Hành ngồi xuống.

Tô Mộc Nhiên cười một tiếng: Tối hôm qua vừa cùng a Ngôn nói xong, ngày hôm nay đổi lại ngươi.

Trực tiếp gọi ta Mộc Nhiên đi, ta cũng trực tiếp gọi ngươi a Hành được không?
Cố Hành cũng không ngại, trực tiếp đáp ứng: Hảo, Mộc Nhiên.

Đúng rồi, Tín thúc và Thành thúc đâu rồi?
Tô Mộc Nhiên giải thích: Là như vậy, trước khi các người đến, người ở y quán tới đưa tin, một vị quen biết cũ của cha đột nhiên bệnh cũ tái phát, cha liền vội vàng đi.

Bởi vì cách nơi đó có chút xa, Thành thúc cũng đi theo, có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Bất quá trước khi đi họ có phân phó lại, như thế này a liền do ta mang theo các ngươi đi mua đồ.

Cố Hành vừa nghe cười nói: Có thể có một cô nương xinh đẹp mang chúng ta đi dạo phố, thật là vinh hạnh a Nói xong vẫn còn hướng nhìn Tô Mộc Nhiên
Tô Mộc Nhiên nghe xong nhìn thoáng qua Cố Hành, nhìn trong mắt nàng cũng không có ác ý, biết nàng chỉ là nói đùa, cũng không để bụng, cười với nàng một tiếng, cầm đũa lên.


Hứa Ngôn sớm biết thái độ Cố Hành, bình thường hoạt bát thoải mái, chỉ đùa mà thôi.

Khẽ cười một tiếng cũng không đáp lời, bắt đầu ăn.

Dùng xong điểm tâm nghỉ ngơi một lát, Tô Mộc Nhiên gọi con trai Chung Thành là Chung Tấn giới thiệu hắn cho hai người Hứa Cố nhân biết sau lại gọi nha hoàn Hoa Y cùng Tô Dũng, sáu ngươi đồng loạt ra cửa.

Khí trời buổi sáng trong lành, thật là thích hợp để dạo phố.

Hứa Ngôn Cố Hành chưa thấy qua những thứ bày bán trên đường, nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ.

Tô Mộc Nhiên mặc dù không phải chỉ toàn là ở nhà, nhưng ở cổ đại nữ tử chung quy vẫn còn hạn chế một ít, ra ngoài không nhiều, những đồ vật trên đường cũng hiểu biết không nhiều.

Đối với vài vấn đề của Hứa Ngôn và Cố Hành cũng không đáp được, lúc này Tô Mộc Nhiên liền vui mừng kêu Chung Tấn đến.

Chung Tấn tuy là con trai quản gia, cũng thuộc về hạ nhân, nhưng bởi vì vị trí Chung Thành ở Tô phủ không bình thường, Chung Tấn tự nhiên cũng không thể so sánh với hạ nhân, tự do ra vào, với mấy thứ này cũng rất quen thuộc, liền kiên nhẫn giải thích từng thứ.

Sáu người trên đường đi một mạch, cước bộ liền chậm lại, cũng may không có gì quan trọng, liền ăn ý chậm rãi đi.

Trên đường, mua không ít.

Đến tiệm vải, tuyển chọn vài miến vải, cấp cho Hứa Ngôn Cố Hành sau đó giao phó cho ông chủ may vài bộ quần áo.


Hứa Ngôn thấy Tô Mộc Nhiên có chút mệt, liền đề nghị tìm một chỗ ngồi nghỉ chân, mọi người vui vẻ đồng ý.

Vào một gian tử quan, cũng không cố kị thân phận chủ tớ, thẳng thắn tìm bàn lớn ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Ngôn Cố Hành bắt đầu lau chén đũa trên bàn.

Hoa Y liền hỏi: Các ngươi đang làm gì? Cố Hành mới ý thức nơi này không có thói quen như vậy, liền giải thích: oh, đây là thói quen bên kia, ở bên ngoài lúc ăn cơm trước lau chén đũa Nói liền đem chén đũa vừa lâu để ở trước mặt Tô Mộc Nhiên, Tô Mộc Nhiên nhẹ giọng nói cám ơn, Cố Hành lại bắt đầu lau những cái còn lại, để cạnh mỗi người, Hứa Ngôn cũng giúp một tay.

Sau khi ăn uống no đủ cũng đã nghỉ ngơi đủ, sắc trời cũng không còn sớm, mọi người bắt đầu chuẩn bị trở về phủ.Trên đường trở về, đi qua chỗ bán đồ chơi Cố Hành hiếu kỳ, nắm Chung Tấn bắt đầu hỏi, Chung Tấn cũng nhiệt tình giải đáp, Hoa Y và Tô Dũng cũng đứng ở một bên tham gia náo nhiệt.

Mà Hứa Ngôn đứng ở cạnh Tô Mộc Nhiên chờ bọn họ.

Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận rối loạn, Hứa Ngôn nhìn sang đúng là một con ngựa bị mất kiểm soát, hướng về nàng và Tô Mộc Nhiên bay đến, dọc theo đường đi đụng phải vài người.

Cố Hành cùng Chung Tấn đứng cách các nàng, chờ Hứa Ngôn phản ứng, phát hiện con ngựa đã sắp đụng Tô Mộc Nhiên, kinh hô một tiếng: Coi chừng! Sau không chờ Tô Mộc Nhiên phản ứng, Hứa Ngôn ôm Tô Mộc Nhiên lùi về sâu mấy bước, không đứng vững, ôm Tô Mộc Nhiên té trên mặt đất, nhưng cuối cùng là tránh thoát con ngựa kia.

Bốn người nghe động tĩnh bên này vội vàng bỏ lại vật trong tay chạy đến, Hoa Y đem Tô Mộc Nhiên đỡ dậy khẩn trưởng nhìn xem nàng rồi hỏi: Tiểu thư, ngươi có sao không? Tô Mộc Nhiên lắc đầu ra hiệu vô sự, sau đó nhìn về phía Hứa Ngôn, nàng đã được đỡ lên, khuỷu tay bởi vì lúc rơi xuống đất chống giữ mà chảy máu, vết máu thậm chí xuyên thấu qua y phục.

Tô Mộc Nhiên vội la lên: Mau, nhanh đi y quán băng bó một chút.

Bọn họ ở nơi cách y quán Tô gia không xa, liền đi y quán băng bó..

Khi đại phu băng bó cho Hứa Ngôn, Tô Mộc Nhiên nhìn chằm chằm tay của Hứa Ngôn, vẻ mặt áy náy, vẫn liên tục hỏi nàng thấy thế nào.


Hứa Ngôn buồn cườii, mở miệng an ủi: Ta không sao a, ngươi không cần lo lắng.

Tô Mộc Nhiên nhìn Hứa Ngôn vẫn còn nhịn đau an ủi nàng, trong lòng rung động, mở miệng nói: Tề thúc, hay là để ta đi Nói liền nhận lấy công việc trong tay đại phu, tiếp tục băng bó cho Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn có chút kinh ngạc: Ngươi còn có thể chữa bệnh? Tô Mộc Nhiên một nhiên đồng dạng nỗ lực băng cho Hứa Ngôn vừa thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt Hứa Ngôn, khẳng định nàng không đau mới trả lời: Cha là đại phu, thân là nữ nhi tự nhiên cũng muốn bắt chước một ít Hứa Ngôn cười khen: Ngươi đúng là đa tài Tô Mộc Nhiên cười nói tiếp: Đa tạ khen ngợi Vừa nói chuyện, cánh tay của Hứa Ngôn cũng băng bó xong.

Tô Mộc Nhiên dặn dò những việc cần chú ý, lại lấy ra thuốc trị gia truyền của Tô gia, suy nghĩ một chút, vẫn là không yên lòng: Hay là ta giúp ngươi đi Hứa Ngôn vốn cũng không hiểu những thứ này, cũng đáp ứng.

Đại phu khi nãy băng bó cho Hứa Ngôn nhìn Tô Mộc Nhiên lớn, chứng kiến cảnh này cười trêu chọc nàng: Mộc Nhiên là sợ Tề thúc làm đau thanh niên này mới đem Tề thúc đuổi đi đúng không?Mộc Nhiên trưởng thành, lại biết đau lòng rồi, haha Tề Thúc!!! Tô Mộc Nhiên nũng nịu nói.

Được rồi, không đùa ngươi, sắc trời đã tối, sớm trở về thôi
Tô Mộc Nhiên vừa nhìn, quả nhiên là khuya lắm rồi, liền bái biệt Tề thúc mang mọi người về phủ.

Hồi phủ ăn xong cơm tối, Tô Mộc Nhiên vẫn là không yên lòng, nhiều lần bảo Hứa Ngôn không nên làm ướt vết thương, không làm việc nặng.

Hứa Ngôn đáp ứng từng việc, thấy Tô Mộc Nhiên vẫn canh cánh trong lòng, liền nói rằng: Được rồi, ta đều biết, nếu như còn cảm giác áy náy, không bằng như vậy đi, ngươi mỗi ngày đánh đàn cho ta nghe được không?
Tô Mộc Nhiên vốn là cúi đầu, vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ngôn, tựa hồ đang nhìn nàng có phải hay không nói đùa, chờ nàng nhìn trong mắt Hứa Ngôn tuy có ý vui vẻ, nhưng cũng nghiêm túc lập tức đáp ứng.

Hứa Ngôn nói: Chúng ta bàn xong rồi, ngươi cũng không cần phải áy náy nữa, ngủ ngon Nói xong liền cùng Cố Hành trở về thanh uyển.

Trên đường trở về đương nhiên tránh không được lại bị Cố Hành trêu chọc một phen, Hứa Ngôn cũng không ngại, suy nghĩ có thể mỗi ngày nghe Tô Mộc Nhiên đánh đàn, tâm tình tốt vô cùng.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.