Cố Thường Trạch mở mắt ra nhìn thấy cô đang ngồi trước giường bệnh chăm chú nhìn ông, ông khàn giọng hỏi: "Hi Hi sao con lại ở đây? Không phải bây giờ con nên ở Quảng Châu sao?"
Cố Thường Hi nắm lấy tay ông, mỉm cười nói: "Con chuyển trường sang đây học rồi. Sau này ba cũng có thể gặp con thường xuyên hơn, ba có vui không?"
Ông nắm lấy tay cô, nghe cô nói vậy thì nhíu mày hỏi: "Có phải là vì ba nên con mới chuyển trường sang đây không?"
"Không có đâu ba. Ba quên ước mơ của con là gì rồi sao? Chính là một nghệ sĩ dương cầm, bên Anh điều kiện rất tốt có thể giúp con tiến đến ước mơ nên con mới sang đây."
Ông còn định nói gì đó thì cô lại nói tiếp: "Hai cha con chúng ta mấy năm đây rất ít gặp mặt nói chuyện với nhau, nhân cơ hội lần này chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm cha con rồi."
Cố Thường Trạch nghe cô nói vậy thì cảm thấy đúng không sai, trước đây ông toàn chăm lo cho sự nghiệp không quan tâm đến cô. Bây giờ có một cơ hội bồi dưỡng tình cảm cha con giữa hai người thì nên bắt lấy, ông phải làm tròn trách nhiệm của một người cha mà mấy năm nay ông đã không làm tốt.
Cố Thường Phong đặt máy tính lên bàn, từ trên sofa đứng đậy đi tới hỏi: "Ba, sức khỏe của ba hôm nay thế nào rồi? Có đỡ hơn không?"
Cố Thường Trạch gật đầu: "Đã đỡ nhiều rồi."
Cố Thường Hi mở bình giữ nhiệt múc canh gà ra chén, anh thì đỡ ông ngồi dậy rồi lấy bàn ăn đặt trước người ông. Cô đặt chén canh gà lên bàn cười nói: "Ba, đây là canh gà. Ba ăn đi để bồi bổ cơ thể."
Ông cầm muỗng múc canh lên ăn, hỏi: "Mẹ tụi con đâu?"
Cố Thường Phong đứng bên cạnh nói: "Mẹ thấy ở đây có hai tụi con chăm sóc ba rồi nên trở về công ty giải quyết chút việc. Một lát sẽ quay lại."
Ông thở dài: "Vì bệnh tình của ba mà làm mẹ con khổ cực thêm rồi."
Cố Thường Hi nghe vậy thì nói: "Ba đừng nói vậy, ba bây giờ chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi để bệnh tình chuyển biến tốt lên sớm về nhà với mọi người như vậy là con vui rồi."
"Được."
Trong phòng Tần Minh ngồi trước bàn học trên tay cầm điện thoại nhìn chăm chú bức ảnh hiện trên đó, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái bên trong tấm ảnh. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu bắt máy: "Alo."
Bách Khanh đầu dây bên kia nói: "Alo, Tần Minh cậu ra ngoài sân chơi bóng rổ với tụi mình không?"
"Không đi."
Bách Khanh vội nói: "Không được, cậu đã nhốt mình ở nhà tận mấy ngày liền rồi. Cậu nghe lời mình ra sân chơi bóng rổ cho tâm trạng thoải mái lên chút đi. Mình và Lập Thành đứng trước cửa nhà đợi cậu."
Tần Minh nhìn điện thoại bị cúp thì lắc đầu, định mở tấm ảnh ra xem tiếp nhưng phát hiện ra điện thoại hết pin. Cậu đành sạc pin cho điện thoại rồi cầm lấy áo khoác bước ra khỏi phòng.
Lập Thành và Bách Khanh đang đứng ở bên ngoài đợi cậu, thấy cậu mở cửa bước ra thì Lập Thành vui mừng: "Cuối cùng cậu cũng chịu đi cùng rồi. Tụi mình tưởng cậu sẽ không ra nữa đấy."
Cậu đút hai tay vào túi chẳng nhìn hai người họ, đi về phía trước: "Đi thôi."
Bên trong sân bóng, ba người chơi bóng rổ hăng say quên đi những muộn phiền đằng sau. Chơi xong ba người ngồi trên ghế, Tần Minh mở nắp chai nước ra uống, Bách Khanh ngồi bên cạnh cầm khăn lau mồ hôi nhìn cậu hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn."
Lập Thành khoác vai cậu, cầm chai nước uống nói: "Tần Minh, chuyện của Hi Hi rời đi không phải là lỗi của cậu, đừng tự trách mình."
Cậu im lặng không nói gì, tay vặn nắp chai nước lại. Lập Thành thấy vậy thì nói tiếp: "Năm năm sau Hi Hi vẫn sẽ còn quay trở lại mà không phải sao? Đến lúc đó nếu cậu còn tình cảm hãy tìm cậu ấy, bây giờ cậu cứ tập trung vào việc học và mục tiêu của bản thân."
Một lát sau cậu nói: "Tôi biết rồi."
Bên trong biệt thự, ở phòng khách Cố Thường Hi ngồi trước cây đàn dương cầm những ngón tay linh hoạt trên phím đàn tạo ra một bản nhạc hay. Trần Yên ngồi trên sofa tay cầm ly trà lên uống, chuyên chú lắng nghe. Khi tiếng đàn vừa dứt bà nói: "Hay lắm, đã lâu rồi mẹ không nghe con đàn."
Cô đứng dậy đi tới chỗ bà ngồi xuống, mỉm cười: "Vậy sau này con có thời gian bên cạnh mẹ, mẹ muốn con đàn lúc nào đều được."
Bà nghe vậy thì cười cười, đưa tay lên xoa đầu cô: "Thời gian nghỉ hè này con tính làm gì?"
Cô lắc đầu: "Con chưa biết nhưng con có nghe anh đề cập đến cuộc thi dương cầm được tổ chức sắp tới. Con muốn đăng ký tham gia."
"Được, mẹ ủng hộ con."
Ngày hôm sau Cố Thường Phong đưa cô đến công ty mà anh đang làm việc. Bên trong thang máy anh nói: "Đợi anh giải quyết công việc xong rồi chở em đến bệnh viện gặp ba."
Cố Thường Hi gật đầu: "Dạ được, anh cứ giải quyết công việc trước đi."
Hai người từ thang máy bước ra, Cố Thường Phong vào phòng họp còn cô ngồi ở bên ngoài chờ đợi. Chờ một lúc lâu cô thấy hơi nhàm chán nên đứng dậy đi pha một ly nước ấm, lúc định trở về chỗ ngồi thì có một người chắn trước mặt cô.
Cô nhìn cô gái trước mặt mặc đồ công sở, đôi môi được tô bởi màu son đỏ đậm, cổ áo thì khoét tới ngực. Cô thầm nghĩ mặc như vậy là đi làm hay quyến rũ ai trong công ty này. Cô hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Cô gái trước mặt hỏi cô: "Cô nhân viên mới tới, pha cho tôi ly cà phê sẵn tiện vào phòng tôi nhận tài liệu rồi đem đi photo."
Cố Thường Hi mỉm cười nhìn cô ấy: "Tôi không phải là nhân viên mới tới cho nên không nhất thiết phải làm những việc này."
Cô ta nghe vậy thì cau mày: "Không phải là nhân viên mới tới thì cô đứng đây làm gì?"
"Tôi đứng đây làm gì có liên quan đến cô sao? Phiền cô tránh ra."
Cô ta bắt lấy tay cô, hừ lạnh: "Nếu cô không phải là nhân viên mới tới thì phiền cô ra khỏi đây. Nơi này không tiếp người nghèo hèn như cô."
Hôm nay cô mặc một bộ đồ đơn giản nhưng đứng ở bên trong công ty lớn như thế này thì không khác gì kẻ nghèo hay là một nhân viên mới tới cả.
Cố Thường Hi nhíu mày cố gắng thoát khỏi tay cô ta: "Cô có quyền gì mà đuổi tôi ra khỏi đây? Mau buông tay tôi ra."
Cô ta nhất quyết nắm chặt lấy tay cô kéo về phía thang máy, cô cố gắng rút tay ra thì cô gái kia càng nắm chặt hơn. Hai người giằng co không cẩn thận làm đứt chiếc lắc tay mà cô đang đeo.
Cô nhìn thấy chiếc lắc tay bị đứt rơi xuống sàn thì vội hất tay cô gái đó ra, cúi xuống cầm chiếc lắc tay lên nhìn đã bị đứt hư móc khóa. Hốc mắt cô đỏ ửng, đây là món quà giáng sinh mà Tần Minh tặng cho cô, cô luôn đeo và trân trọng nó vậy mà giờ đây nó lại bị hư.
Cô ta nhìn vậy thì nở nụ cười: "Nhìn chiếc lắc đó cũng chỉ là một món đồ rẻ tiền, vậy mà vì nó đau lòng. Đúng là người nghèo thì-"
Cô ta còn chưa nói hết câu thì một cái tát rơi xuống vào mặt cô ta làm cho cô ta đứng như trời trồng, một tay ôm má bị tát không thể tin nổi mà nhìn cô. Cô ta tức giận nói: "Cô vậy mà dám đánh tôi?"
"Tôi làm sao mà không dám? Cô làm hư chiếc lắc tay của tôi mà không xin lỗi, lại còn chê bai. Cái tát đó của tôi đối với cô vẫn còn nhẹ đấy."
Cô ta nghe vậy thì tức giận không nói nên lời, một tay đưa lên định đánh vào mặt cô nhưng còn chưa kịp hạ xuống thì tay đã bị một tay khác giữ lấy, lực đạo không hề nhẹ khiến cô ta nhíu mày.
Cô ta nhìn thấy người trước mắt là ai thì hốt hoảng: "Cố, Cố tổng."
Cố Thường Phong lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi: "Cô tính làm gì em gái tôi?"
Lúc này cô ta mới ngơ ra: "Em gái?"
Cố Thường Hi ở phía sau lưng anh, nói: "Anh, lắc tay này bị cô ta làm hư nhưng cô ta còn chưa xin lỗi em trái lại còn chê bai nhạo báng."
Anh nghe xong thì đưa mắt nhìn cô ta nói với trợ lý đứng bên cạnh: "Sa thải cô ta, nói với những công ty khác nếu ai nhận cô ta vào làm việc thì công ty chúng ta sẽ không hợp tác với họ."
"Dạ Cố tổng."
Cô ta nghe xong thì sắc mặt trắng bệch: "Cố tổng, đừng mà. Tôi biết sai rồi. Cố tiểu thư, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô chuyện lúc nãy."
Anh lạnh giọng nói: "Gọi bảo an lên đây đem cô ta xuống."
Sau khi giải quyết xong mọi việc trên đường tới bệnh viện, anh thấy Cố Thường Hi ngồi bên cạnh cứ trầm mặc nhìn chiếc lắc tay đã bị hư trong tay. Anh không nhịn được nói: "Nếu đã hư rồi thì bỏ đi, anh mua cho em chiếc lắc tay mới."
Cô lắc đầu, đưa tay sờ lên chiếc lắc tay: "Cho dù anh mua cho em cái mới thì em cũng không cần. Chiếc lắc tay này là của Tần Minh món quà đầu tiên mà cậu ấy tặng cho em, những cái khác không thể thay thế được."
Cố Thường Phong nghe xong thì hiểu ra, gật đầu: "Vậy được rồi, ngày mai anh cho người dẫn em đến mấy tiệm sửa trang sức xem có sửa được không."
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười: "Dạ được, cảm ơn anh."
Ngày hôm sau cô cùng trợ lý của anh đi đến tiệm sửa trang sức, bước vào cô nhìn quanh rồi nói: "Xin chào."
Lúc này người phụ nữ từ bên trong bước ra, nhìn cô thì gật đầu: "Xin chào, cô cần tôi sửa món đồ nào?"
Cố Thường Hi đưa chiếc lắc tay bị hỏng sang: "Chiếc lắc tay này tôi không cẩn thận làm đứt nó, có thể sửa lại được không?"
Người phụ nữ đó cầm lên nhìn, gật đầu: "Có thể sửa nhưng hơi mắc một chút vì chiếc lắc tay này bị hư hơi nghiêm trọng."
Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Cô cứ sửa đi, chỉ cần sửa lại chiếc lắc này cho tôi là được."
"Được, vậy cô đợi tôi một chút."
Một lát sau người phụ nữ đó đem chiếc lắc tay của cô đưa sang: "Đã sửa xong rồi, cô kiểm tra xem."
Cô đứng dậy nhận lấy, kiểm tra một lượt nở nụ cười: "May quá cuối cùng cũng sửa được rồi."
Người phụ nữ đó nhìn thấy cô như vậy thì hỏi: "Đây chắc là một món đồ quan trọng đối với cô, có phải không?"
"Đúng vậy, là một người cực kì quan trọng tặng cho tôi. Vậy tiền sửa bao nhiêu?"
"20."
Cô nhanh chóng từ túi xách lấy tiền ra đưa sang, nói: "Cảm ơn cô đã sửa chiếc lắc tay này cho tôi. Vậy tôi về trước đây."