Buổi tiệc kết thúc, Diệp Chi Lan thay đồ nằm dài trên giường, miệng lúc nào cũng cười tủm tỉm, vẻ mặt hiện rõ sự vui sướng, hạnh phúc, cô cứ như là đang mơ vậy, lời đồng ý của Trác Dương Kỳ là món quà sinh nhật tuyệt nhất từ trước đến giờ, khoảnh khắc đó cô sẽ không bao giờ quên được.
Đang chìm đắm trong tình yêu, Diệp tiểu thư bị tiếng gõ cửa phòng làm giật mình hoàn hồn, cô nhanh chân đi xuống giường mở cửa, cô khá là bất ngờ khi thấy anh cả và chị hai của mình: “Đã muộn như vậy rồi anh chị tìm em là có chuyện gì quan trọng sao?”
Diệp Khởi Dương cùng Diệp Vĩnh Hi bước vào trong phòng, cả ba ngồi xuống giường, Diệp Vĩnh Hi nắm tay của em gái nghiêm túc hỏi: “Chi Lan! Em và chú Dương Kỳ đã thật sự hẹn hò với nhau sao?”
Diệp Chi Lan khẽ gật đầu, Diệp Khởi Dương và Diệp Vĩnh Hi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không phản đối chuyện yêu đương của em gái, hai người họ chỉ lo lắng em gái quen một người gian xảo, quyết đoán như Trác Dương Kỳ e là sẽ chịu thiệt.
Trác Dương Kỳ trên thương trường có thể gian xảo, lạnh lùng, quyết đoán nhưng khi đối diện với chuyện tình cảm anh lại mù mờ, không quyết đoán được, chuyện này ngoại trừ đám bạn của anh thì không ai biết được.
Diệp Khởi Dương đặt tay lên vai của Diệp Chi Lan, tuy gương mặt không mang chút biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự yêu thương, cưng chiều xen lẫn trong đó là một chút lo lắng: “Em phải nhớ kỹ rằng em có anh và chị hai, nếu như sau này em bị Trác Dương Kỳ bắt nạt nhớ phải nói cho anh và chị hai biết đấy, anh không cần biết Trác Dương Kỳ có vai vế, quyền lực như thế nào anh chỉ biết nếu dám bắt nạt em gái anh thì anh nhất định sẽ không tha.”
“Em biết rồi, em sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi đâu.” Diệp tiểu thư khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Tuy cha mẹ không thương yêu, nhưng đổi lại cô có anh chị rất yêu thương quan tâm mình, mặc dù nhiều lúc hai người họ có hơi đáng sợ.
……………………………………………….
Tập đoàn Trác thị
Buổi trưa hôm sau, Diệp Chi Lan tung tăng đi thẳng lên phòng làm việc của Trác Dương Kỳ, đi ngang qua phòng của thư ký, cô vẫy tay cười híp mắt chào mọi người. Jane thấy Diệp Chi Lan liền đứng dậy, cười cười hỏi: “Hôm nay Chi Lan của chúng ta trông có vẻ rất vui, không biết là có chuyện gì khiến em vui quá vậy, mau chia sẻ cho tụi chị biết đi.”
“Hôm nay, em đến đây với một thân phận hoàn toàn khác, em đã tỏ tình thành công rồi, bây giờ em đã là bạn gái của chú Dương Kỳ rồi.” Diệp Chi Lan vui vẻ khoe cho mọi người biết, cô chính là hận không thể mang chuyện này nói cho cả thế giới biết.
“Thật sao? Chúc mừng em, cuối cùng thì thuyền của tụi chị cũng cập bến rồi.” Jane bất ngờ, kinh hỉ cùng mấy đồng nghiệp suýt thì nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Diệp Chi Lan cười không thấy mặt trời, cô có mua đồ ăn trưa tặng cho mọi người, sau khi đưa xong cô vui vẻ đi vào phòng làm việc của Trác Dương Kỳ.
Trác Dương Kỳ thấy Diệp Chi Lan đến thì mỉm cười, dừng công việc của mình lại: “Em đến đúng lúc lắm, anh đang định rủ em đi ăn trưa đây, em đến rồi thì chúng ta đi ăn thôi.”
Diệp Chi Lan hiển nhiên là đồng ý, cô gật gật đầu khoác tay của Trác Dương Kỳ cùng anh đi ăn trưa ở nhà hàng đã đặt.
Đến nhà hàng, Diệp Chi Lan nhìn thấy mấy món ăn mà nhân viên dọn lên thì thèm chảy cả nước miếng, món nào cũng rất bắt mắt, ngon miệng.
Trác Dương Kỳ bắt đầu động đũa, gắp vào bát của cô liên tục: “Phải rồi, em đột nhiên đến tìm anh mà lại không mang đồ ăn theo là có chuyện gì sao?”
Diệp Chi Lan gật đầu, nuốt hết đồ ăn rồi nói: “Em đến rủ anh đi ăn trưa, sẵn tiện nói cho anh biết ngày mốt em sẽ đi du lịch cùng với Diễm Tinh.” Cô né tránh không nói địa chỉ cụ thể cho anh biết.
“Em đi mấy ngày?” Vừa hỏi Trác Dương Kỳ vừa gắp đồ ăn vào trong bát cho Diệp Chi Lan, còn bát của mình thì trống không.
Diệp tiểu thư vừa ăn hết miếng này thì anh lại gắp miếng khác vào bát, bát của cô muốn vơi bớt cũng không được. Diệp Chi Lan khom người che đi cái bát của mình sau đó trả lời: “Em đi ba ngày, mà anh đừng có gắp thức ăn vào bát của em nữa, em ăn không có hết.”
Vừa nói xong, Diệp Chi Lan có cảm giác cơ thể của mình là lạ, cô bắt đầu cảm thấy có chút khó thở, Diệp tiểu thư ngước mặt lên gương mặt nhăn nhó cố gắng điều chỉnh hơi thở hỏi Trác Dương Kỳ: “Súp em mới vừa ăn có tôm trong đó sao?”
“Ừm, có nhưng chỉ một chút thôi, sao vậy? Em ghét ăn tôm đến mức ngay cả một chút cũng không muốn ăn sao?” Trác tổng khẽ gật đầu rồi hỏi, anh biết cô ghét ăn tôm nhưng cũng không đến mức này chứ, mà bạn gái anh cũng hay thật vừa nếm một muỗng liền biết trong đó có tôm.
Diệp Chi Lan không thể chống đỡ được nữa, cô ngã từ trên ghế xuống, ôm ngực khó thở, Trác Dương Kỳ hoảng hốt vội đỡ cô, nhìn thấy toàn thân của Diệp Chi Lan nổi mẫn đỏ cộng thêm khó thở anh kinh sợ, hoảng loạn hỏi: “Chi Lan! Em bị dị ứng với tôm sao?”
Trần Hà và Trần Ly ở bên ngoài nghe thấy có tiếng động khá lớn từ bên trong truyền ra, hai người hé cửa ra xem thử nhìn thấy Trác Dương Kỳ bế thốc cô chủ của mình lên thì hoảng sợ chạy vào, thấy tình trạng của Diệp Chi Lan, Trần Ly nhíu mày cất tiếng: “Cô chủ đã ăn tôm sao? Nếu đã ăn tôm thì mau đưa đến bệnh viện, không cô chủ sẽ mất mạng đấy.”
Trác Dương Kỳ bế Diệp Chi Lan ra khỏi nhà hàng, lên xe đi nhanh đến bệnh viện, trên đường đi cô đã hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Đến bệnh viện, Trác tổng gấp gáp, vội vã đặt Diệp Chi Lan lên băng ca cùng y tá chạy thật nhanh về phía phòng cấp cứu. Diệp Vĩnh Hi vừa kết thúc cuộc họp với các trưởng khoa, thấy hai anh em Trần Hà thì biết em gái của mình lại có chuyện nữa rồi, cô vội chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy? Chi Lan bị làm sao?”
Trần Ly sợ đến mức tái xanh cả mặt mày, trả lời trong cơn hoảng: “Cô chủ... cô chủ bị dị ứng.”
Diệp Khởi Dương cùng Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong nhận được tin từ Trần Hà thì chạy tới. Sắc mặt của Diệp Khởi Dương cực kỳ nghiêm trọng hỏi em gái của mình: “Chi Lan sao rồi?”
“Em ấy chỉ mới vừa vào phòng cấp cứu thôi, vẫn chưa biết được tình hình cụ thể.” Diệp Vĩnh Hi đáp lại, ánh mắt lo lắng hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu