Bệnh tình của ba cô lúc tốt lúc xấu, Đinh Hương nhìn ông gầy đi rất nhanh, thật sự chỉ còn da bọc xương.
Bác sĩ lắc đầu nói với Đinh Hương: “Còn điều trị nữa cũng chỉ kéo dài đau đớn của ông ấy.”
Đinh Hương biết tiền tiết kiệm của ba đã tiêu không ít, con số đang giảm đi từng ngày.
“Không, bác sĩ, cho dù chỉ có hy vọng một ngày tôi cũng phải tranh thủ.”
Đinh Hương gọi cho Mộc Tử: “Phiền em giúp chị liên hệ bên môi giới, bán nhà cho chị.”
Mộc Tử sửng sốt: “Chị muốn bán nhà sao?”
“Đúng.”
Mộc Tử khuyên không được, đành nhận lời.
Ba đang ở ban công lật xem ảnh chụp cũ, Đinh Hương than thở: “Gió lớn quá, về phòng ngồi thôi.”
Ba lại không nhìn lên: “Đinh Đinh, con tới nhìn nè.”
Đinh Hương cầm chiếc áo khoác bước ra khoác lên cho ông.
Ba cô nhìn tấm ảnh gia đình, một nhà ba người nhiều năm về trước, mẹ, ba và Tiểu Đinh Đinh.
“Con đẹp quá, từ nhỏ đã đẹp giống mẹ.”
Đinh Hương nhìn tấm ảnh, đã mờ nhòe, làm sao thấy đẹp hay không.
“Mẹ con lúc trẻ rất đẹp, đúng không Đinh Đinh?”
Đinh Hương không trả lời. Tình cảm của cô với mẹ rất phức tạp.
“Ba bất tài, mẹ con bỏ đi là phải.” ba lẩm bẩm.
Ba rất ít khi nhắc đến tình cảm với mẹ, cô không ngờ đối với người phụ nữ bạc bẽo bỏ chồng bỏ con rời đi như vậy, cha cô vẫn còn nhớ nhung quyến luyến nhiều năm như vậy.
“Nếu mà ba có thể kiếm nhiều tiền hơn, có lẽ bà ấy sẽ không đi.” Ba vuốt ve đường viền hình dáng mẹ cô trên ảnh.
“Ba không hận mẹ sao?”
Ba cô chậm rãi cúi đầu: “Hận? Cũng có hận.” Ông cười nhẹ, “Nhưng mà hận là vì yêu.” Ông ngẩng đầu, “Nếu trong lòng không có người đó, thì họ làm gì, con sẽ không để vào trong mắt, càng sẽ không hận.”
Đinh Hương đau nhói trong lòng.
“Vẻ ngoài con giống mẹ, nhưng tính cách lại giống ba, quá nặng tình cảm.” ba quay đầu nhìn cô, “Con chắc là đã gặp người con động lòng. Nhưng mà không thành đôi có lẽ vì tình cảm quá cố chấp.”
Trong lòng Đinh Hương hiện lên gương mặt Chu Quý Đồng.
“Khi ba đến Quảng Châu tìm con, ba thấy trong nhà có gạt tàn thuốc, dép nam.” Ba nói, “Con có bạn trai, nhưng con không thừa nhận với chúng ta. Ba biết, con không nói là có lý do của con. Nhưng mà, Đinh Đinh, ba muốn nói với con, đừng yêu ai quá nhiều, nếu không chỉ có mình con chịu khổ, hiểu không?”
“Con có từng nghe thấy câu, tình thâm khó thọ?”
“Nếu con yêu một người, yêu năm phần là được rồi. Còn lại năm phần, để dành yêu chính mình.”
“Đừng học ba. Ba là quá yêu một người, cho đến hôm nay, đi tới cuối cuộc đời, mới cảm thấy mình đã lãng phí thời gian cả đời.”
“Nếu người đó thật sự không thích hợp, hãy buông tay. Tìm một người phù hợp.”
Đinh Hương ôm gối, vùi mặt vào chân, nước mắt rơi tự do.
+
Tranh thủ lúc ba ngủ trưa, Đinh Hương đi xuống lầu ra chợ mua thức ăn. Cô định mua con gà, nấu canh cho ba.
Cô mặc chiếc áo khoác đen, mang giày đi tuyết đơn giản. Quần áo bình thường, bước đi chậm rãi, tựa như cô chưa từng rời khỏi thành phố cổ kính này, không phiền muộn hay vui vẻ, chỉ lo một ngày ba bữa, sống đời bình dị.
Cô mua đồ ăn, xách túi lớn túi nhỏ đi từng bước quay về, tuyết lưu lại dấu chân cô. Bên kia đường có cửa hàng bán đồ ngọc cũ. Cô ngừng hai bước, lại tiếp tục đi.
Đi đến khúc rẽ, lại đi vào trong, bên đó là nhà. Có người đứng dưới thân cây trơ trụi, Đinh Hương lơ đãng nhìn qua, là Chu Quý Đồng.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp Chu Quý Đồng trong ngày tuyết rơi hiu quạnh mịt mù thế này. Dĩ nhiên cũng không phải gặp được anh, anh ở đây đợi cô- nhưng mà, tại sao?
Cô dừng chân.
Chu Quý Đồng đi tới. Anh mặc áo len dày, áo khoác cashmere bên ngoài, thậm chí còn có chiếc khăn lụa, mang bao tay da, cả người anh không phù hợp với khu phố cũ này: “Trời lạnh quá.”
Đinh Hương cười: “Anh là người phương nam nên không quen thời tiết ở đây. Thật ra không lạnh lắm.”
Anh nhìn tay Đinh Hương, Đinh Hương còn không mang bao tay: “Em đi mua đồ ăn à?”
“Ừ.” Đinh Hương suy nghĩ: “Muốn lên nhà ngồi không?” Nghĩ rồi lại nói, “Trong nhà chỉ có ba em. Nếu anh không muốn lên thì nói ở đây cũng được.”
Chu Quý Đồng không nói, đi theo Đinh Hương lên lầu.
Khu dân cư cũ, tay vịn cầu thang gỗ đã hơi mục nát. Cả hai im lặng.
Ba còn chưa dậy, Đinh Hương thành thạo rửa gà, nấu canh.
Chu Quý Đồng lặng lẽ đứng bên cạnh không lên tiếng.
“Ngồi đi. Bàn ghế cũ nhưng lau chùi sạch sẽ.”
Chu Quý Đồng ngồi xuống. Đinh Hương lau khô tay, rót cho anh cốc nước nóng rồi ngồi xuống đối diện.
Chu Quý Đồng cởi găng tay, nhét vào túi, lấy một tấm thẻ khác: “Em cầm.”
“Đây là gì?” Đinh Hương không nhận.
“Anh nghe Ken nói, em cần tiền, cầm đi.”
“Em không xài tiền của anh.”
Chu Quý Đồng đặt tấm thẻ lên bàn: “Anh rất cảm ơn em vì những việc đã làm cho anh, đây chỉ là một thứ không đáng kể nhất.”
Đinh Hương chợt kích động: “Em làm không phải vì tiền của anh.”
“Anh biết.” Chu Quý Đồng suy nghĩ, “Anh chỉ mong giúp được một chút.”
“Em không cần anh thông cảm.”
“Anh không---” Chu Quý Đồng bất lực giải bày: “Anh không có ý đó.”
“Anh về đi, cầm thẻ này về.” Đinh Hương đẩy thẻ trước mặt anh, “Mỗi việc mà con người gặp phải đều là số mệnh của mình, em đã hiểu ra rồi.”
Chu Quý Đồng đứng lên: “Anh sẽ ở đây mấy ngày. Nếu em cần gì có thể gọi cho anh—”