Kỉ Tích lành bệnh xuất viện, Tiêu Trần cân nhắc muốn bồi bổ cho hắn. Hôm nay chín giờ sáng, bên phòng an ninh gọi điện báo, nói có bưu kiện lớn mau xuống nhận. Tiêu Trần chạy tới vừa thấy, nhất thời há hốc miệng. Thùng gỗ chuyển phát nhanh tốp năm tốp ba dày đặc, chồng chất cùng một chỗ, quả thực tựa như tòa núi nhỏ.
Tiêu Trần ký tên xong, kéo xuống phong thư trên bốn năm tầng thùng nhựa trong suốt, vui vẻ nhìn. Nguyên lai, là bốn tên Đồng Hâm Đồng Đức gửi tới. Không ngờ mấy người rời khỏi nhà khách, lại vẫn nhớ kỹ lúc trước Kỉ Tích vì phòng ngừa Viên Viện chó cùng rứt giậu, dự bị để lại địa chỉ nhà. Không biết, có phải hay không bởi vì ngại ngùng, bốn người cư nhiên không gọi điện thoại thông tri.
Tiêu Trần không có phương thức liên lạc đám người Đồng Hâm, tự nhiên không có cách nào nói lời cảm tạ. Anh nhanh chóng nhắn tin cho Kỉ Tích, bảo hắn mau chóng về nhà, đem Hợi Nhẫm Tĩnh cũng kéo tới. Chính mình ngồi ở phòng an ninh chờ, hơn một ngàn cân (1 cân TQ chỉ bằng 0.5 kg thôi)đồ, một người sao đối phó được?
Kỉ Tích vừa xem, Trần Trần triệu tập khẩn cấp. Lộ trình ba mươi phút, hắn rút ngắn trong mười lăm phút đuổi tới, phía sau còn kéo một cái đuôi thở hổn hển.
Không đợi Kỉ Tích hỏi nguyên do, Tiêu Trần cầm thư trong tay nhét vào tay hắn.
Hai mắt Kỉ Tích đảo qua nội dung trong giấy, phất tay gọi bảo vệ trong phòng an ninh, đem một đống lớn thùng gỗ đến khu mười hai phòng 302. Trần Trần không biết, bảo an xã khu sớm bị hắn đổi thành bảo tiêu Kỉ thị, nhân công nhà mình có thể dùng không công.
Bảo vệ không chỉ hỗ trợ mang đồ vật, còn vì bọn họ dỡ bỏ thùng mới rời đi. Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn chằm chằm trong phòng khách phòng bếp đầy áp thức ăn mà ngây người.
“Sáu trăm cân gạo, một trăm cân gạo nếp. Rau cải trắng, dưa chuột ri, mướp, đậu cove, khoai tây, cà chua, bắp cải, rau chân vịt, tổng cộng là ba thùng lớn. Đêm qua mới gửi tới, xem, bên trên còn mang theo sương.” Tiêu Trần sửa sang lại đồ chuyển phát nhanh tán loạn, một bên cùng nội dung trong thư đối chiếu.
Kỉ Tích tách thịt bò đông lạnh, cười nói: “Loại thời tiết này, may mắn là có tủ lạnh. Nếu không, hôm nay sẽ không tươi nữa.”
“Ừa.” Tiêu Trần đáp lời, tiếp tục tính. “Nửa con bò, mười cân dạ dày bò, hai mươi cân gân bò, bốn cái chân bò, ba trăm năm mươi cân thịt bò, bảy mươi cân xương bò. Còn có một đôi sừng.”
OoO~ “Trời ạ! Nhiều như vậy? Xem các cậu là heo a?” Hợi Nhẫm Tĩnh hét lên.
Hai người Tiêu Kỉ dò xét nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh ghen ghét, mặc kệ hắn, đều tự bắt tay vào làm việc. “Ba bộ lòng heo, năm cân mũi, lỗ tai heo, hai trăm cân thịt heo, một trăm đuôi heo, cộng thêm ba mươi cân xương heo.”
“Bốn trăm cân thịt dê, hai mươi cân lòng dê, năm mươi cân xương dê, tám cái chân.” Kỉ Tích xử lý tốt thịt bò, tiếp theo chia thịt dê.
◎0◎~~ Hợi Nhẫm Tĩnh giúp Tiêu Trần thu thập, nghe hai người báo cáo, ngẩn ngơ nói: “Này phải ăn đến ngày tháng năm nào a?”
Kỉ Tích cười bổ sung nói: “Còn có ba mươi con gà đất, hai mươi con gà giò, mười lăm con vịt, tám con ngỗng, không nhiều không ít năm mươi cân gan. Xem này, thùng nhỏ này dùng rơm ngăn cách, thả hai mươi quả trứng ngỗng.”
>o</// “Còn có gì không? Nói hết một lần luôn đi.” Hợi Nhẫm Tĩnh nuốt nước miếng, đầy mắt đều là ghen tị.
Tiêu Trần nhấc lên nắp thùng có lỗ thông khí bên chân, chỉ chỉ một đống vật sống chạy loạn. “Không có, chỉ còn một trăm con cua đại áp.”
“Này còn kêu không có?” Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn chằm chằm trong thùng, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chất vấn: “Các cậu biết hiện tại con cua bao nhiêu tiền một cân không? Còn lớn như vậy, mỗi con ít nhất không dưới bốn lạng? Anh thấy, chỉ riêng đám cua này, sẽ không dưới năm ngàn. Càng miễn bàn, toàn bộ chỗ này, còn có phí chuyên chở.”
Kỉ Tích đem đồ ăn Tiêu Trần lựa ra đồng dạng cho vào tủ lạnh, liếc mắt đến Hợi Nhẫm Tĩnh hận không thể lấy một phần, giọng mỉa mai nói: “Anh không cần thay bọn họ lo lắng. Đồng Hâm Đồng Đức, từ tổ tiên đã lập nông trại, tuy rằng không có quyền, tiền vẫn là rất nhiều. Mấy con gà vịt dê bò heo này, không lấy được chút máu của bọn họ.”
“Vệ Thanh cũng thật có tâm, chính mình ra công, tại quê nhà mua thực vật mua gạo, vận chuyển tới cho chúng ta. Nói biết anh thích ăn đồ nông gia.” Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói: “Đồ ở nông thôn, ăn vô cùng có hương vị a! Kỉ Tích, qua vài ngày, hảo hảo cám ơn bọn họ.”
Hợi Nhẫm Tĩnh đem từng thùng rỗng ra khỏi nhà, truy vấn: “Cua đại áp kia ai tặng?”
“Trong thư nói, là Đổng Duy đặc biệt đến hồ Dương Trừng mua. Sau khi về nhà, lập tức đem đồ cả ba người kia cùng gửi đến nơi đóng gói. Nhà Đổng Duy mở công ty chuyển phát, nổi danh trong quốc nội.” Tiêu Trần lấy ra túi bảo vệ, đem cái loại xương cốt bỏ vào các túi, nhồi vào bốn ngăn tủ lạnh.
Ai—–! Hợi Nhẫm Tĩnh thở dài nghĩ, đồng dạng là cùng nhau gặp, đãi ngộ sao lại kém xa như vậy? Tủ lạnh nhà hắn hiện giờ còn trống không đó.
Nhà Tiêu Trần có hai cái tủ lạnh, phòng bếp một cái, phòng khách một cái. Mấy ngày truóc, Kỉ Tích bị bệnh, Tiêu Trần không có tâm tình bổ sung thức ăn. Hiện tại trong tủ lạnh trống lốc, trùng hợp có thể đem đồ tươi mới nhét đầy.
Chờ tủ lạnh không còn một khe hở, Tiêu Trần cầm lấy hai con gà, một con vịt, bắt đầu muối thịt. Đem muối sát toàn thân gà vịt xong, treo trên ban công phòng bếp phơi gió.
Cuối cùng, Kỉ Tích lấy ra mười lăm con cua đại áp đặt trong tủ lạnh. Còn lại phân làm hai, non nửa cho Hợi Nhẫm Tĩnh, còn lại gửi về đại trạch nhà Kỉ Tích.
Hợi Nhẫm Tĩnh vui cong khéo mắt, thịt mỗi loại ba mươi cân, gà vịt mỗi loại ba con, hai bịch rau dưa, cộng thêm một trăm cân gạo, mười con cua đại áp. Lấy được nhiều đồ như vậy, Hợi Nhẫm Tĩnh lập tức vui như điên, giống như tiểu ong mật chịu khó.
Tiêu Trần ba người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó mang theo bao lớn bao nhỏ các thứ xuống lầu, bỏ lên xe việt dã của Kỉ Tích. Cũng nói bảo vệ xã khu, đem thùng, khối băng trước cửa nhà mình nhanh chóng xử lý.
Trước khi tới đại trạch, vòng qua nhà Hợi Nhẫm Tĩnh. Lúc Kỉ Tích mang theo túi nilon tiến vào phòng khách Hợi gia, Đinh Quế Lan đang ngồi sofa xem TV.
“Ai yo! Kỉ Tích, đây là cái gì?” Đinh Quế Lan đứng dậy tiếp nhận gói to trong tay Kỉ Tích hỏi.
Hợi Nhẫm Tĩnh vừa vặn vào cửa, ưỡn ngực nói: “Kỉ Tích bọn họ cho.”
Đinh Quế Lan mở ra vừa nhìn, mặt mày hớn hở nói: “Nhiều đồ như vậy?”
“Gà vịt, dê, bò, heo tất cả ở bên trong. Xem cái này, gạo thôn quê, một trăm cân đó!” Hợi Nhẫm Tĩnh đưa túi nilon trong tay ra nói: “Còn có mười con cua đại áp hồ Dương Trừng!”
“Như thế nào không biết xấu hổ để các cậu tốn kém?” Đinh Quế Lan xoa xoa tay, bước nhanh tới tủ lạnh, lấy ra nước trái cây chiêu đãi.
“Không cần.” Kỉ Tích cự tuyệt nói: “Trần Trần còn ở trong xe chờ em. Chị dâu, nếu không cùng đi nhà em ăn bữa cơm?”
Hợi Nhẫm Tĩnh mở tủ lạnh, đem đồ nhét lung tung, lôi kéo vợ xuất môn nói: “Đi thôi. Thời điểm nấu cơm, giúp giúp Tiêu Trần.”
Bởi vì, Đinh Quế Lan gia nhập, không thể không đi đến nhà trẻ, đón đứa nhỏ năm tuổi của Hợi Nhẫm Tĩnh tan học. Trì hoãn một lúc như thế, đến khi tới đại trạch Kỉ gia, đã muốn giữa trưa 12h30.
Tiêu Trần sau khi xuống xe, đi thẳng vào phòng bếp nấu mì, để Kỉ Tích ở phòng khách giải thích cùng ba mẹ. Không đến hai mươi phút, Tiêu Trần bưng mì đi phòng khách. Vừa đến cửa, nghe được Kỉ Tích cùng Khương Như nói chuyện sinh bệnh, cước bộ dừng một chút.
“Kỉ Tích, nếu bị bệnh, sao không gọi điện thoại kêu bác sĩ?” Khương Như khó hiểu nói.
Kỉ Tích đáp: “Lúc ấy, con té xỉu trong bồn tắm. Trần Trần không biết nhà mình có bác sĩ gia đình, vội vội vàng vàng đem con đến bệnh viện, chịu không ít khổ.”
“Con nói là sáu người một gian phòng bệnh, ở có quen không?” Khương Như đau lòng, mặt nhăn mày nhíu nói.
Kỉ Tích ôn nhu cười nói: “Trần Trần chiếu cố con rất tốt. Mấy người giường khác, chảy nước miếng hâm mộ con! Trần Trần một ngày ba lượt dù có mưa cũng đưa cơm cho con, dành tâm tư vì con nấu đồ ăn ngon. Thực vất vả cho anh ấy.”
“Lại nói, thật đúng là khổ Tiêu Trần.” Khương Như vui mừng cảm thán, nghĩ nghĩ lại không hiểu nói: “Nếu, con thấy Tiêu Trần cực như vậy. Vì cái gì không nói cho y, nhà chúng ta có bác sĩ gia đình?”
Kỉ Vinh ngồi bên người Khương Như, vỗ vỗ tai vợ nói: “Ai, em vẫn không hiểu nam nhân Kỉ gia a! Nếu Kỉ Tích nói cho Tiêu Trần, y sẽ nghĩ thế nào? Nguyên lai có bác sĩ riêng, chỉ cần gọi đến nhà là xong, như vậy vất vả đều uổng phí?”
“Này……” Khương Như thoáng chốc á khẩu không trả lời được.
Tiêu Trần nghe đối thoại trong phòng khách, trong lòng ngọt ngào. Anh bảo nữ giúp việc đi theo sau mình vào cửa, một bên cười nói: “Đến, con làm mì lòng dê, mọi người đã đói bụng mau tới ăn.”
Khương Như đuổi Kỉ Vinh sang một bên, lôi kéo Tiêu Trần ngồi xuống, hòa ái dễ gần cười nói: “Nghe Kỉ Tích nói mấy ngày trước nó bị bệnh, vất vả cho con rồi! Về sau, còn có chuyện như vậy, con nói chúng ta một tiếng, mẹ cùng con thay phiên chăm sóc. Ngàn vạn lần đừng mệt chính mình, a?”
“Cám ơn mẹ.”
“Ai!” Khương Như ôm cổ Tiêu Trần, vui vẻ lau nước mắt bên khóe mi, hảo hài tử hảo hài tử, kêu không ngừng.
Kỉ Tích bưng chén chen vào giữa Khương Như và Tiêu Trần, ghen tị: “Mẹ, buông Trần Trần ra! Trần Trần chỉ có con có thể ôm.”
“Xú tiểu tử! Chả có nữa điểm thân thiết như Tiêu Trần!” Khương Như hung hăng đoạt qua một chén mì thơm ngào ngạt, ăn một miếng nói: “Tiêu Trần, trù nghệ của con thật tốt.”
“Đúng vậy! Đầu bếp cao cấp cũng làm không ra hương vị nhà làm này.” Không biết từ nơi nào chui ra Kỉ Hưởng Vân, mồm to ăn mì, gắp một miếng lòng dê chấm tương, đưa vào miệng tinh tế nhai. Vừa la hét ăn ngon, phải ăn thêm một chén.
“Buổi chiều, con chuẩn bị làm bánh thịt bò, bánh chẻo thịt heo, vằn thắn dê. Thức ăn cũng là có sẵn, chạng vạng ở hoa viên làm tiệc nướng, mọi người náo nhiệt một chút. Hiếm khi được nhiều đồ ăn ngon như vậy.” Sau khi ăn xong, nữ giúp việc thu thập hết, Tiêu Trần nói ra quyết định của mình.
“Được a!” Kỉ Vinh cười cười nói với Tiêu Trần: “Nhưng mà, con sẽ mệt lắm.”
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Con không sao, muốn náo nhiệt một chút.”
Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, chọn chọn mi nói: “Như thế này, mang mạt chược tới nhà ăn. Mẹ, mẹ không phải nói đại ca đã sớm trở về sao? Mẹ cùng ba, đại ca, nhị ca, con, vợ chồng Nhẫm Tĩnh, lại kêu lão Côn, vừa đủ làm thành hai bàn. Phòng bếp hợp với nhà ăn, Trần Trần và con luân phiên nấu, không mệt.”
“Ý kiến hay.” Khương Như vỗ tay đồng ý. “Yên tâm, trong nhà nhiều giúp việc như vậy, còn có đầu bếp, sẽ không làm Tiêu Trần mệt.”
Đang nói, Duyên Duyên từ ngoài cửa nhảy vào phòng khách, lập tức nhào vào lòng Tiêu Trần, nhuyễn thanh nói: “Tiêu ca ca tới thăm Duyên Duyên sao?”
Tiêu Trần ôm lấy tiểu béo cầu, hôn xuống nói: “Duyên Duyên ngoan, đến, ca ca tặng em cái sừng bò.” Tiêu Trần tiếp nhận ba lô Kỉ Tích đưa tới, từ bên trong lấy ra hai cái sừng bò nhỏ, đề vào trong tay mập mạp của Duyên Duyên.
Duyên Duyên hôn Tiêu Trần một cái chụt, cười tủm tỉm hướng Kỉ Thi phía sau hiến vật quý nói: “Ba, ca ca tặng!”
Kỉ Thi nhìn sừng bò nhỏ hỏi: “Tiêu Trần, sừng bò ở đâu vậy? Gia công thực tinh tế a!”
Nông trại nhà Đồng Hâm Đồng Đức, chuyên làm hàng mỹ nghệ sừng bò. Trên sừng bò nhỏ có khắc hoa văn tinh mỹ, dùng bạc khảm lên đường viền sừng bò, lại sử dụng vòng bạc trang sức gắn vào, có thể đeo vào cổ.
“Hôm sinh nhật Kỉ Tích, lúc du lịch gặp phải mấy sinh viên. Không nghĩ tới, hôm nay gửi rất nhiều đồ đến.” Tiêu Trần cười nói, nhìn đến con của Hợi Nhẫm Tĩnh Ngột Ngột, mặt mang hâm mộ nhìn nhìn sừng bò trong lòng Duyên Duyên.
Tiêu Trần sờ sờ đầu Duyên Duyên, chỉ chỉ Ngột Ngột bên cạnh Đinh Quế Lan, dụ dỗ nói: “Duyên Duyên, con xem, đó là Ngột Ngột tiểu ca ca. Tiêu ca ca mang đến cùng con chơi, chúng ta tặng anh một cái sừng bò nhỏ được không?”
Duyên Duyên nhìn sừng bò trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần, suy nghĩ một lát. Nhảy khỏi đùi Tiêu Trần, bước mấy bước nhỏ đến trước mặt Ngột Ngột, chọn cái bé cảm thấy kém hơn, đưa tay để vào trong lòng Ngột Ngột.
“Còn không cám ơn đệ đệ cùng thúc thúc.” Đinh Quế Lan vỗ mông đứa con, giáo huấn nói.
“Là Tiêu ca ca, mới không phải thúc thúc.” Duyên Duyên sửa đúng. Điểm này, Duyên Duyên chính là thực kiên trì.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Tiêu Trần ôm Duyên Duyên quay về, khích lệ nói: “Duyên Duyên thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện.”
Duyên Duyên thẹn thùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Tiêu Trần.
Sau giờ ngọ một chút, mạt chượt chính thức bắt đầu. Kỉ Tích cùng Hợi Nhẫm Tĩnh, Kỉ Hưởng Vân, Khương Như một bàn, Tiêu Trần ở một bên trộn thịt bò làm nhân bánh.
“Bạch bản, bính!” Khương Như nhìn Kỉ Hưởng Vân hưng trí bừng bừng nói: “Hưởng Vân a, con buổi chiều không phải phải đi quay phim sao?”
Kỉ Hưởng Vân đánh ra Đông phong, trả lời: “Có ăn có chơi, ai đi quay cái gì phim! Có gì thì gọi điện, cũng không phải không có đạo diễn thì một đám đều thành đầu gỗ.”
“Chậm!” Hợi Nhẫm Tĩnh ngăn cản Kỉ Tích muốn sờ bài, lấy Đông phong của Kỉ Hưởng Vân, cười nói: “Bính, Đông phong.”
Kỉ Tích bĩu môi, nhìn phía Tiêu Trần ủy khuất nói: “Trần Trần, xem! Bọn họ bính đến bính đi, em đều sờ không tới bài!”
“Kỉ Tích đừng sợ!” Tiêu Trần sớm có chuẩn bị dùng túi giữ tươi xài một lần bọc lại, thay Kỉ Tích sờ soạng bài.
“Suất a! Hồ rồi!” Kỉ Tích đẩy bài, ôm Tiêu Trần cười nói: “Thuần một màu, tự sờ! Đưa tiền!”
“Cái gì tự sờ a? Rõ ràng là Tiêu Trần sờ.” Kỉ Hưởng Vân không phục lầm bầm.
Kỉ Tích liếc nhị ca, cười trêu nói: “Trần Trần cùng em, tuy hai mà một! Có bản lĩnh, anh cũng tìm vợ thay anh lật bài a!”
Khương Như hiện tại đối Tiêu Trần là một trăm hai mươi phần trăm vừa lòng, nghe xong lời Kỉ Tích nói, lập tức gật đầu. “Kỉ Tích nói rất đúng, cuối năm liền mang bạn gái về đi.”
“Được rồi, được rồi! Con đánh không lại hai người.” Kỉ Hưởng Vân xáo mạt chượt, xua tay nói: “Mẹ, mẹ cho là người giống Tiêu Trần đây, tùy tiện tìm là tìm được a? Kỉ Tích đó là vận con chó, cho nên mới đụng phải.”
Kỉ Tích hôn hai má Tiêu Trần, đắc ý nói: “Tụi em cái này gọi là duyên phận! Trần Trần, nhất định phải là vợ em, ai cũng đoạt không được!”
“Được rồi, đừng đấu võ mồm.” Tiêu Trần cầm bánh thịt bò nướng tốt, để cho Kỉ Tích ăn thử, hỏi: “Hương vị thế nào?”
“Thật ngon!” Kỉ Tích thổi thổi bánh thịt nóng hổi, cắn một miệng lớn, ăn đến miệng đầy mỡ.
Tiêu Trần nhìn quanh bàn mạt chượt ánh mắt mọi người khát vọng, cười hỏi: “Mọi người muốn ăn một chút không?”
Hai bàn bảy người trăm miệng một lời nói: “Chúng ta đang chờ câu này đó!”
Mười năm trước, có câu nói. Chơi mạt chượt thời gian qua nhanh nhất, chờ xe thời gian chậm nhất. Này không, mới chơi vài ván, ngoài cửa sổ sắc trời đã gần hôn ám, bên trong sớm mở đèn điện. Thẳng đến khi nữ giúp việc vào cửa báo cáo, trong hoa viên hết thảy chuẩn bị xong, mọi người mới bỏ mạt chượt, duỗi thân mình, sau đó đi đến sân vườn.
Tiếp đó, Tiêu Trần cùng đầu bếp Kỉ gia phụ trách thịt nướng, nữ giúp việc phục vụ đồ uống, những người khác phụ trách ăn.
Trên bàn dài phủ vải bạt, tràn đầy bánh thịt bò, bánh chẻo thịt heo, gà phủ mật ong hương nộn, ngỗng nướng giòn rụm, vịt kho tương nồng vị, một đĩa đồ chay nhiều món, một mâm thịt bò thịt dê, làm người ta hoa cả mắt, chảy nước miếng ướt át.
Tiêu Trần mới vừa nướng xong một đùi dê, không đến năm phút, liền bị xẻ thịt chỉ còn xương. Kỉ Tích đoạt thịt dê đầy chén, ngồi bên người Tiêu Trần, ngươi một ngụm ta một ngụm chia sẻ.
“Trần Trần, có khát không?” Kỉ Tích đút Tiêu Trần hai miếng thịt dê, uống bia hỏi.
“Được.” Kỉ Tích bưng chén đĩa, đi bên cạnh bàn tìm đồ uống.
Duyên Duyên lôi kéo Ngột Ngột chạy tới trước mặt Tiêu Trần đòi đồ ăn, sau đó theo đuôi nhóm tiểu hài tử trong khu biệt thự ngửi được mùi thơm chạy tới giúp vui. Tiêu Trần phân phó nữ giúp việc cho Duyên Duyên mười chén nhỏ, để bọn nhỏ ngồi trên bàn dùng.
Khu biệt thự vì thống nhất kiểu dáng hàng rào thấp, đừng nói mùi, ngay cả bóng người cũng thấy rõ ràng. Huống chi, trong sân Kỉ gia mở ra bốn bóng đèn trời.
Chỉ chốc lát trong hoa viên, người xa lạ càng tụ càng nhiều, phần lớn là hàng xóm chung quanh Kỉ gia. Ngày thường không thường lui tới, tối nay đều bị mùi thơm hấp dẫn lại đây. Kỉ Vinh Khương Như ứng phó không xuể khách nhân, âm thầm tay không ngừng miệng không nghỉ ăn. Tiêu Trần nhìn, nhịn không được nghĩ, thật sự là động tác yêu cầu độ khó cao a!
“Trần Trần, nước trái cây đến đây.” Kỉ Tích cầm ly thủy tinh chứa nước trái cây, dán ở trên môi Tiêu Trần. “Uống một ngụm đi.”
Tiêu Trần mượn tay Kỉ Tích, uống hết nửa ly.
“Được rồi, Trần Trần. Anh mệt rồi, buông nĩa đi, còn lại để đầu bếp nướng.” Kỉ Tích ôm Tiêu Trần đi đến bàn ăn. “Đến, chúng ta ngồi ăn nào.”
Tiêu Trần mới vừa ngồi xuống, khen ngợi tứ phía lập tức truyền tới.
“Đồ ăn này, đều là cậu làm đi? Thật sự là ăn quá ngon! Về sau, tôi nhất định phải thường xuyên đến lãnh giáo phương pháp nấu ăn.”
“Cùng cậu so sánh, đầu bếp nhà chúng tôi, phải đi lớp nấu ăn sơ cấp học lại.”
“Ăn nhiều như vậy, thực ngại qua! Sau này, có chuyện gì, chỉ cần nhờ chúng tôi. Tất cả mọi người là hàng xóm, vốn nên lui tới thường xuyên.”
“Khương phu nhân, con của bà thật hiếu thuận! Một chút cũng không giống của chúng tôi, một năm cũng không trở về được mấy lần.”
“Cậu xem, đứa nhỏ này ăn vui bao nhiêu a! Ai! Tiểu Bảo, lại đây cám ơn ca ca!”
….
Tiêu Trần không chịu nổi thất chủy bát thiệt (mồm năm miệng mười)nhiều như vậy, nhờ nam giúp việc vào phòng bếp đem mấy nồi bưng tới hoa viên. Tiêu Trần mở nắp nồi, một cỗ hương khí tức khắc tràn ngập hoa viên, trong sân huyên náo, bỗng nhiên yên tĩnh.
Tiêu Trần múc hai chén canh lớn, ở trong mấy nồi khác nhau tìm vằn thắn, cười nói: “Canh rau hầm từ xương dê xương heo, còn có vằn thắn thịt dê tươi, thỉnh mọi người tận tình thưởng thức a!” Nói xong, cùng Kỉ Tích mỗi người ôm một chén, chạy đến một góc hoa viên bắt đầu ăn.
“Trời ạ! Sớm biết còn có đồ ngon, tôi liền chừa chút bụng!”
“Uy, cho tôi một chén, cho tôi một chén a!”
“Đừng đoạt! Vằn thắn của tôi, canh của tôi, cẩn thận đổ!”
“Ăn quá ngon, tôi chưa từng nếm qua vằn thắn ngon như vậy.”
Trên bàn cơm ngươi tranh ta đoạt, vì một chén canh, đánh đến người thương ngựa ngã. Cơ hồ hoàn toàn quên đây là địa bàn nhà người khác. Hai phu phu Kỉ Tích ác liệt, nhìn hướng bàn dài, vừa ăn vừa cười.
“Tiêu Trần, cậu thực không nên đem canh xương hầm cùng vằn thắn mang ra. Cậu xem, anh chỉ cướp được một chén.” Kỉ Hưởng Vân lôi kéo quần áo chật vật, hướng Tiêu Trần oán giận.
Tiêu Trần cười nhỏ giọng nói: “Anh yên tâm, trong phòng bếp vẫn chừa phần người trong nhà. Em còn đặc biệt đóng gói cho anh một phần, anh thường ngày chỉ ở một mình, cũng không biết nấu cơm, phân lượng kia đủ cho anh ăn một tuần. Nhớ kỹ, bên trong có mười hai con cua đại áp, phải nhanh ăn.”
“Tiêu Trần ——-!” Kỉ Hưởng Vân kích động nhảy bổ đến Tiêu Trần, muốn ôm một cái tỏ vẻ biết ơn.
Sao mà được, Kỉ Tích phòng bị được ngay, nghiêng người một cái, đem Kỉ Hưởng Vân cách ly Tiêu Trần, cười lạnh nói: “Ôm thì không cần, hảo hảo đem sách Trần Trần quay thành phim. Nếu quay hư, cẩn thận cả nhà đập anh!”
Kỉ Hưởng Vân bồi cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên. Tiêu Trần, cậu yên tâm, anh nhất định dùng hết khả năng.” Dứt lời, chạy đến phòng bếp kiếm ăn.
Kỉ Tích, Tiêu Trần nhìn nhau cười cười, dựa sát vào nhau tiếp tục ăn vằn thắn.
Đoàn người ăn đến tận hứng, thẳng tới đêm khuya mới tản đi. Vợ chồng Kỉ Vinh ý muốn lưu đám người Tiêu Trần ở một đêm, bất đắc dĩ đứa con quyết định về nhà, chỉ có thể đứng ở cửa nhìn theo Kỉ Tích Tiêu Trần, một nhà Hợi Nhẫm Tĩnh rời đi.
Hợp rồi lại tan, đều là thời khắc buồn nhất. Nhưng mà, thiên hạ nào có buổi tiệc không tàn a! Kỉ Vinh, Khương Như thở dài, bất tri bất giác đi vào phòng bếp. Liếc mắt một cái nhìn lại, đầy bàn đều là mỹ thực Tiêu Trần lưu lại, phiền muộn trong lòng lập tức bay đi hơn phân nửa.
Khương Như cảm khái nói: “Tiêu Trần thật sự là đứa trẻ tốt a! May mắn, lúc trước chúng ta không có kiên quyết phản đối nó cùng Kỉ Tích cùng một chỗ. Bằng không, không chỉ thiếu một đứa con. Hơn nữa, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết đã bỏ lỡ cái gì.”
“Đúng vậy! Anh đã muốn đem nó làm con thân sinh.” Kỉ Vinh sờ sờ áo len trên người nói: “Kỉ Vinh anh có đứa con nào so với nó hiếu thuận hơn a? Anh nói nhỏ cho em biết, Nhạc Nùng tuy rằng sinh Duyên Duyên, nhưng anh vẫn thiên vị Tiêu Trần, Có con dâu như vậy, anh cũng không cầu cái gì.”
“Kỉ Tích, đứa nhỏ này có Tiêu Trần chiếu cố. Em yên tâm.” Khương Như nói: “Em lại ăn một cái bánh thịt bò nữa.”
Duyên phận giữa người với người, chính là kỳ lạ như vậy. Tiêu Trần, là một nam nhân. Không thể vì Kỉ gia lưu lại con cháu. Nhưng anh dành cho Kỉ gia khoái hoạt cùng ấm áp, lưu lại con cháu như thế nào quan trọng? Mất ở chỗ này nhận được chỗ khác, ngạn ngữ thực không lừa ai.