Chu Võ liên hoàn trang, sơn trang của hai nhà Chu và Võ. Người lập nên nơi này là Chu Tử Liễu và Võ Tam Thông thời kỳ Nam Tống là đệ tử của Nhất Đăng đại sư lập nên.
Phạm Thiên vừa mang theo trường côn xuất hiện ở nơi này thì liền nhìn thấy một đám người đang đi dạo ở phía bên ngoài.
- Tên tiểu tử kia từ đâu tới đây!?
Một tên mặc quần áo nô bộc tay cầm mộc côn nhìn thấy Phạm Thiên thì liền quát lên. Mấy người ăn mặc hoa quý ở phía sau thấy vậy cũng không để tâm lắm mà vẫy tay một cái.
Mấy tên nô bộc thấy thế hiểu ý liền cầm mộc côn đi về phía Phạm Thiên với thái độ ác liệt.
Mấy kẻ ăn mặc hoa quý kka lại tiếp tục trò chuyện nhưng ngay sau đó đã bị từng tiếng kêu la cắt đứt.
- Gì mà ồn ào vậy? - Chu Trường Linh thấy mấy tên nô bộc mãi mà chưa đuổi được Phạm Thiên đi thì liền quay sang nhìn nhưng ngay lập tức liền giật mình.
Lúc này toàn bộ bốn tên nô bộc đã nằm lăn lộn dưới chân Phạm Thiên mà kêu la đau đớn khiến cho Chu Trường Linh nhận ra những tiếng kêu vừa rồi là của mấy tên này. Chu Trường Linh lập tức thay đổi sắc mặt và quát.
- Lũ các ngươi đang làm gì thế hả, sao lại dám tùy tiện động thủ với vị thiếu hiệp này - Chu Trường Linh trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay - để vị thiếu hiệp này chê cười rồi, không biết ngươi là đệ tử của danh môn đại phái nào?
Chu Trường Linh thầm nghĩ đám nô bộc này của mình dù không biết võ công nhưng cũng có thân thể tráng kiện vậy mà lại bị Phạm Thiên dễ dàng đánh gục trong chớp mắt. Nhất là Phạm Thiên lại trẻ tuổi như vậy thì ắt không thể nào là hạng vô danh được.
Phạm Thiên hiểu khá rõ con người Chu Trường Linh là kẻ toan tính và hiểm ác nên cũng hùa theo mà nói.
- Ta họ Trương, tên Vô Kỵ là con trai của Võ Đang Trương Thúy Sơn.
Chu Trường Linh và một lão già đứng ngay sau lão ta nghe được câu này thì hai mắt lập tức sáng rực lên. Lão ta bất chợt đổi giọng và nói:
- Thì ra vị tiểu huynh đệ đây là con của Trương ngũ hiệp, thất kính thất kính. Người đâu, mau đi dọn tiệc để cho ta thiết đại Vô Kỵ tiểu huynh đệ.
Chu Trường Linh mới nghe nói Trương Thúy Sơn và thê tử là Ân Tố Tố đã tự sát tại núi Võ Đang nên hiện giờ kẻ duy nhất biết được nơi ở của Tạ Tốn và Đồ Long Đao thì chỉ có duy nhất đứa con trai của 2 người đó mà thôi.
Thấy Phạm Thiên tự xưng Trương Vô Kỵ thì bất kể thực hư Chu Trường Linh cũng muốn lấy lòng.
Phản ứng của Chu Trường Linh giống hệt như những gì Phạm Thiên dự liệu, nếu như vậy kế hoạch của hắn sẽ dễ thực hiện hơn.
Trên đường đi vào Chu Trường Linh bắt đầu trao đổi ánh mắt với lão già đi cùng mình. Võ Liệt thấy vậy thì khẽ gật đầu.
Đằng sau Chu Trường Linh và Võ Liệt có ba người thiếu niên ăn mặc gấm vóc quý giá thấy họ tỏ ra ân cần với Phạm Thiên như vậy thì khó hiểu.
- Biểu muội, tại sao thúc thúc và sư phụ lại coi trọng tên tiểu tử kia đến vậy?
Chu Cửu Chân thấy vị biểu ca mà mình mới gặp hôm nay hết sức tuấn tú nên trong lòng không hề bài xích mà đáp:
- Tiểu muội cũng không biết nữa, muội chưa từng gặp tên tiểu tử đó bao giờ.
Đi bên cạnh Chu Cửu Chân là Võ Thanh Anh cũng liền gật đầu với vị sư ca mà cha mình Võ Liệt mới thu nhận này.
Phạm Thiên tỏ ra thản nhiên tiến vào bên trong Chu Võ liên hoàn trang và được Chu Trường Linh thiết đãi nồng hậu.
……
Buổi đêm hôm đó, khi thấy Phạm Thiên đã trở về ngủ trong một căn phòng khách mà Chu Trường Linh an bài thì lão ta cùng với Võ Liệt liền ngồi bàn bạc với nhau bên trong thư phòng.
- Cha, người gọi chúng con tới có việc gì vậy?
Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh cùng nhau tiến vào bên trong thư phòng thấy Chu Trường Linh và Võ Liệt ngồi bên trong thì liền hỏi.
- Cửu Chân, Thanh Anh, mau tới đây - Chu Trường Linh vẫy tay nói - chúng ta cần các con làm một chút chuyện.
- Tên tiểu tử Trương Vô Kỵ sẽ ở lại gia trang của chúng ta thêm vài ngày nữa, ta muốn các con hãy dụ dỗ hắn ở lại lâu thêm chút nữa - Võ Liệt nói.
- Tên tiểu tử đó mới chỉ trở về Trung Nguyên chưa lâu chắc chắn còn chưa hiểu hết sự đời, các con hãy tìm cách để dụ hắn ở lại và trong thời gian đó chúng ta sẽ tìm cách khiến nó nói ra tung tích của Tạ Tốn.
……
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên nhìn thấy hai thiếu nữ khoảng 14-15 tuổi xuất hiện ở trước cửa phòng mình thì liền biết hai lão già kia đã mắc câu rồi. Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh nghe theo lệnh của cha mình đến dụ dỗ hắn ở lại Chu Võ liên hoàn trang nhằm dò hỏi tung tích của Tạ Tốn chính là ý đồ của hắn.
Nhìn hai thiếu nữ trước mặt mình đây mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã phát dục không kém đặc biệt là một người mặt mày đã có vẻ kiều diễm và người còn lại anh khí bừng bừng thì Phạm Thiên cũng phải gật đầu thầm khen. Không hổ là Tuyết Lĩnh Song Xu đã từng khiến cho Trương Vô Kỵ khi mới bước chân vào giang hồ phải thần hồn điên đảo.
Trong nửa tháng sau đó Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh hàng ngày vẫn bám theo Phạm Thiên theo lệnh của cha nhưng dần dần hai nàng cũng không còn bài xích việc này như lúc đầu nữa.
Bản thân Phạm Thiên thể hình dù có bị thu nhỏ lại một chút nhưng vẫn cao gần bằng với hai người Chu Cửu Chân. Cộng thêm vẻ mặt soái khí bức người không chút tì vết mà tự tay hắn thiết kế trước khi xuyên việt thì hai thiếu nữ này bắt đầu có dấu hiệu luân hãm.
Vệ Bích vốn được Chu Trường Linh đưa tới Chu Võ liên hoàn trang để bái Võ Liệt làm sư phụ gặp được hai vị biểu muội và sư muội xinh đẹp như vậy thì cũng có lòng yêu mến nhưng lúc này lại bị ném qua một bên.
Bị Phạm Thiên cùng Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh quăng thức ăn cho chó thì Vệ Bích nổi lòng ghen ghét lên tiếng muốn tỷ thí với hắn.
Nhưng một kẻ chỉ mới luyện được đôi ba ngón võ mèo cào mà chưa được Võ Liệt bắt đầu truyền thụ thì chẳng cần tới binh khí Phạm Thiên cũng có thể đánh bại Vệ Bích.
Thấy võ công của Phạm Thiên cao cường thì Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh lại càng thêm thích thú.
- Có lẽ sau khi lấy được thông tin về Tạ Tốn theo lệnh cha mình vẫn có thể ở cùng Trương Vô Kỵ. Dù sao bản thân mình xinh đẹp như vậy ắt hẳn là hắn sẽ bỏ qua chuyện mình lừa gạt hắn.
Trong lòng Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh đều xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Đã nửa tháng trôi qua thì Phạm Thiên thấy thời cơ cũng đã chín muồi nên bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
- Vô Kỵ đệ đệ, ngươi vẫn không chịu nói cho chúng ta biết vì sao ngươi tới nơi này ư - Chu Cửu Chân ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu.
- Có phải là ngươi không thương chúng ta đúng không? - Võ Thanh Anh cũng tỏ ra hờn dỗi.
Thấy hai nàng này dường như đã lún quá sâu vào thì Phạm Thiên liền nổi lên lòng muốn chọc ghẹo.
- Hai vị tỷ tỷ muốn biết thật sao? - Phạm Thiên cười tà nói - vậy thì hai người mỗi người phải hôn ta một cái.
Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh nghe Phạm Thiên đưa ra yêu cầu như vậy thì lập tức đỏ mặt muốn từ chối. Nhưng thấy mình đã gần đạt tới được mục đích rồi thì trong lòng có chút do dự.
Nhìn thấy Phạm Thiên đang sắc sắc nhìn mình thì Chu Cửu Chân liền nhắm mắt lại và dùng môi điểm nhẹ lên khóe miệng hắn. Võ Thanh Anh cũng không chịu thua mà cũng bắt chước làm theo.
Phạm Thiên cũng không đòi hỏi nhiều, tại thời đại này nữ tử dám làm ra hành động như vậy là đã cực kỳ lớn mật rồi. Muốn tiến xa thêm nữa thì cần thời cơ.
- Chân tỷ, Anh tỷ, ta sẽ chỉ nói cho hai người biết thôi đấy - Phạm Thiên đưa tay ra ôm lấy hai thiếu nữ và kéo lại gần mình.
Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh đỏ bừng mặt nhưng vẫn cố tập trung nghe Phạm Thiên nói.
……
- Thật là như vậy sao? Trong Đồ Long Đao ghi lại một sơn cốc bí mật ở Côn Lôn Sơn Mạch này? - Chu Trường Linh nghe nữ nhi báo lại thì tỏ ra mừng rỡ.
Trong nguyên tác Chu Trường Linh còn dám châm lửa đốt cả Chu gia trang chỉ để lừa gạt Trương Vô Kỵ thì đương nhiên là cực kỳ nóng lòng muốn biết tin về Đồ Long Đao rồi.
- Vô Kỵ đệ đệ nói rằng đó là một sơn cốc bí mật, lối vào của nó nằm ở lưng chừng một ngọn núi thuộc Côn Lôn Sơn Mạch - Võ Thanh Anh nói.
Nghe được lời của Võ Thanh Anh thì Võ Liệt nhíu mày nói:
- Thanh Anh, không phải là con có ý gì với tên tiểu tử đó chứ?
Nghe Võ Liệt nói vậy thì Võ Thanh Anh liền đỏ mặt. Chu Trường Linh thấy vậy quay qua nhìn nữ nhi của mình thì cũng thấy được thái độ tương tự liền nói:
- Tên tiểu tử đó dù sao cũng đã giúp chúng ta biết được bí mật trong Đồ Long Đao, hơn nữa còn là con của Trương Thúy Sơn nên thân phận cũng không kém. Chuyện của bọn trẻ để chúng tự quyết đi.
Trong đêm hôm đó Chu Võ liên hoàn trang trở nên cực kỳ náo nhiệt. Phạm Thiên ở trong phòng ngủ phát hiện ra động tĩnh ở bên ngoài thì cũng chỉ coi như không biết gì mà thản nhiên đi ngủ.