Phạm Thiên mắt thấy Y Hoa rõ ràng tỏ ra bất mãn hắn liền nảy ra một ý nghĩ và bước tới nói:
- Hoa Liên, không nên tranh cãi với bọn họ nữa. Chúng ta nên đi thôi.
Nói xong còn nắm lấy tay của Hoa Liên khiến cho Trần Phái Vân chú ý tới. Quả nhiên tên này không chút nào ngoài ý muốn bị hành động của Phạm Thiên chọc đến.
- Nếu Liên nhi nói rằng ta không bằng ngươi thì sao chúng ta không thử sức xem sao?
Phạm Thiên cười nhạt đáp:
- Trong đầu ngươi chỉ biết tới đánh nhau thôi sao?
Trần Phái Vân hiển nhiên là sẽ không để cho hắn thoái thác nên liền khích tướng:
- Chẳng lẽ ngươi sợ rồi sao? Xem ra ngươi cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Phép khích tướng kém cỏi như vậy sao có thể dao động được Phạm Thiên, hắn khinh thường nói:
- Xem ra không khiến ngươi tâm phục khẩu phục là không được, như vậy thì ta sẽ chỉ xuất một chiêu thôi nếu ngươi có thể cản được thì coi như là ta thua.
Trần Phái Vân khích tướng không xong ngược lại còn bị chọc giận thì nghiến răng đáp:
- Một chiêu? Loại người ngạo mạn Trần Phái Vân ta đã thấy nhiều nhưng ngươi không chỉ ngạo mạn mà còn ngu ngốc nữa.
Muốn một chiêu đánh bại Trần Phái Vân hắn thì cho dù có là sư phụ Đao Đế cũng chưa chắc đã làm được chứ đừng nói gì đến một kẻ vô danh như tên Phạm Thiên này.
Y Hoa ở bên cạnh nhìn thấy hai nam nhân muốn quyết đấu thì rất thức thời không nói xen vào và chỉ âm thầm đánh giá Phạm Thiên.
- Kẻ này nhìn thế nào cũng chỉ giống phường thợ săn tầm thường có lẽ ngay cả hộ vệ của Yến Phi Gia cũng chưa chắc đã đánh thắng được vậy mà muốn một chiêu đánh bại Phái Vân? Nếu muốn Phái Vân vì giận dữ mà để lộ ra sơ hở thì như vậy còn xa mới đủ.
Phạm Thiên Ẩn Khí Quyết quá hiệu nghiệm nên những kẻ khác nhìn vào không thể phát giác được thực lực thật sự của hắn.
- Trông ngươi có vẻ căng thẳng, như vậy ta sẽ chỉ sử dụng bốn thành lực thôi.
Lời nói này của Phạm Thiên khiến cho hai mắt Trần Phái Vân hiện lên vẻ phẫn nộ, hắn nhất định sẽ khiến cho đối phương phái hối hận vì dám coi thường mình.
Phạm Thiên nhìn vẻ giận dữ của Trần Phái Vân thì trong lòng cười thầm. Mục đích của hắn chính là chọc tức đối phương, chỉ có như vậy Trần Phái Vân mới không né tránh mà trực tiếp đối đầu với chiêu thức của Phạm Thiên.
Nếu như ngay cả bốn thành lực của đối phương mà Trần Phái Vân hắn cũng không dám tiếp thì chẳng phải là sẽ cực kỳ mất mặt sao.
Trần Phái Vân mà né tránh thì Phạm Thiên muốn dùng một chiêu đánh bại là gần như không thể. Vì thế nên trước hết cần đem chân của hắn trói lại.
Còn về việc Phạm Thiên nói rằng mình sẽ chỉ dùng bốn thành lực đạo thì cái này chỉ là đối phương tự cho như vậy mà thôi. Cho dù hắn dùng toàn lực thì lúc đó Trần Phái Vân dựa vào cái gì mà nói đó không phải bốn thành lực đạo của hắn? Có giỏi thì thử bức hắn phải sử dụng toàn lực xem.
Khi chiến đấu mà đi tin tưởng những lời mà kẻ địch nói không phải là tự sát sao? Cái bẫy đơn giản như vậy cũng nhìn không ra thì đầu óc của đối phương cũng không tốt lắm.
- Sao còn chưa ra tay!? Để cho ta thử xem bốn thành lực đạo của ngươi mạnh tới đâu!!
Phạm Thiên không vội vàng ra tay mà đưa tay ra sau nắm lấy Hỏa Long Truy Hồn Đao và lấy xuống dùng hai tay nắm lấy.
Bình thường khi xuất đao thì người luyện đao sẽ sử dụng bạt đao thuật để gây bất ngờ nhưng bây giờ Phạm Thiên cố tình hành động chậm rãi khiến cho Trần Phái Vân nghĩ rằng Phạm Thiên thực sự coi thường hắn.
- Sao còn chưa…
Trần Phái Vân có chút mất bình tĩnh quát lên thì ngay vào lúc này một cảm giác nguy cơ trực dâng lên trong lòng khiến cho những lời phía sau trực tiếp nghẹn lại không thể phát ra.
- Chuyện gì…
Trước mắt Trần Phái Vân bỗng nhiên tối sầm lại, một luồng hắc khí bất ngờ xuất hiện bao phủ lấy Phạm Thiên và thanh đại đao của hắn.
!!!
Phạm Thiên khẽ động khiến cho không gian giống như rung chuyển, Trần Phái Vân toàn thân căng cứng vội vàng đưa đao lên muốn đỡ lấy đòn tấn công nhưng lúc này Hỏa Long Truy Hồn Đao đã hóa thành một đạo xích hồng sắc quang ảnh mang theo hắc khí chém xuống đầu hắn.
Khi Hỏa Long Truy Hồn Đao chỉ còn cách khuôn mặt của Trần Phái Vân vài phân thì nó bỗng nhiên dừng lại, Trần Phái Vân có thể cảm nhận được sắc bén chi khí của thanh đại đao phả lên da thịt của mình. Sau gáy của Trần Phái Vân lập tức toát ra mồ hôi lạnh khiến hắn rùng mình.
- Ngươi đã chết rồi…
Thanh âm của Phạm Thiên vang lên kéo tâm thần của Trần Phái Vân trở về với thân thể.
Phạm Thiên thu lại Hỏa Long Truy Hồn Đao và nói:
- Muốn cầm đao ra ngoài dọa nạt người khác thì ngươi còn chưa đủ khả năng đâu. Tốt nhất là nên trở về luyện đao thêm đi.
Mặt ngoài tỏ vẻ thoải mái nhưng Phạm Thiên vẫn tiêu hao rất lớn, vừa rồi một chiêu Thiên Sát Trảm Hồn mặc dù chỉ là hư chiêu nhưng để tạo thế hắn vẫn tiêu hao tới gần nửa lượng hồn khí trong thể nội. Tính ra Phạm Thiên nói sử dụng bốn thành công lực cũng không phải là nói dối.
Đối mặt với Địa Cấp hạ phẩm võ kỹ thì một kẻ hoàn toàn không có võ hồn như Trần Phái Vân làm sao có thể cản được uy thế của Thiên Sát Trảm Hồn Đao.
Phạm Thiên chính là đang lợi dụng thế mạnh của mình để thuấn sát Trần Phái Vân.
Trần Phái Vân trong lòng nổi sóng dữ dội thầm nghĩ:
- Hắn là ai? Tại sao chỉ bằng khí thế mà có thể khiến ta run sợ như vậy? Ngay cả khi đối đầu với sư phụ ta cũng không có cảm giác này.
Trần Phái Vân không hiểu rằng thứ Phạm Thiên thể hiện ra vừa rồi không chỉ đơn giản là “thế” mà còn là một loại hồn kỹ.
Thiên Sát Trảm Hồn Đao có chữ hồn không phải là để gọi chơi, nếu muốn Phạm Thiên có thể một đao chém tan hồn phách của Trấn Phái Vân, đó chính là chỗ đáng sợ của Địa Cấp võ kỹ.
Đương nhiên nếu đem đi sử dụng với một Võ Linh cường giả tại Thiên Thế đại lục thì cùng lắm chỉ có thể khiến cho võ hồn của đối phương bị tổn thương mà thôi. Trừ khi Phạm Thiên có thể sử xuất ra toàn bộ uy lực của Thiên Sát Trảm Hồn Đao, điều mà bây giờ hắn không làm nổi.
- Phái Vân, không sao chứ?
Y Hoa đứng bên quan sát thì không hiểu tại sao Trần Phái Vân lại đứng lì ra đó cho Phạm Thiên chém mà không biết né tránh. Nàng cũng không cho rằng Phạm Thiên có thể bằng vào khí thế mà khiến Trần Phái Vân hoảng loạn.
- Đao vừa rồi của hắn thật sự là quá nhanh, mình không nhìn ra là một chuyện nhưng không ngờ Phái Vân cũng không kịp phản ứng.
Y Hoa tự động não bổ cho rằng đao của Phạm Thiên nhanh tới mức khiến Phái Vân không kịp nhìn ra. Trong lòng nàng lập tức xuất hiện thắc mắc về thân phận của Phạm Thiên. Một cao thủ trẻ tuổi như vậy sao có thể là hạng vô danh trên giang hồ được.
Nhưng Y Hoa còn chưa kịp hỏi thì Phạm Thiên đã quay đầu bỏ đi rồi, nàng thoáng nhìn qua Trần Phái Vân còn hai tay còn đang run rẩy đứng đó thì thầm thở dài.
- Phái Vân, trông huynh lúc này không giống với người mà ta thích chút nào hết…
Y Hoa thầm nhớ tới chuyện khi còn nhỏ, Trần Phái Vân đã dũng cảm cầm đao đánh nhau với một con Hắc Hùng để bảo vệ mình không ngờ lúc này nhìn vẻ run sợ của hắn thì hình tượng trong lòng nàng liền sụp đổ.
……
- Bên ngoài có vẻ ồn ào thật đấy.
Phạm Thiên đóng lại cửa sổ sau đó nhìn về phía Hoa Liên đang chỉ mặc một chiếc quần dài cùng Bá Vương Quỷ Diện Giáp trên người.
Phạm Thiên hiện tại không đủ khả năng để giúp Đàm Hoa Liên làm tan Trường Bạch Nhân Sâm, nội kình của hắn hiện giờ đã nhiễm vào hồn lực của hắn nên nếu đem nó truyền vào cơ thể Hoa Liên chính là làm hại nàng mà thôi.
Như vậy Đàm Hoa Liên chỉ có thể tự mình vận công luyện hóa Trường Bạch Nhân Sâm còn Phạm Thiên chỉ có thể luyện chế một số loại đan dược gia tăng nội khí để bổ sung tiêu hao cho nàng mà thôi.
Phạm Thiên đưa tay lên nhìn và thầm nói:
- Xem ra võ công của Thiên Thế đại lục cho dù có sức sát thương mạnh nhưng cũng không phải toàn năng, công pháp của đại lục vì theo đuổi uy lực mà mất đi những đặc điểm khác của võ công…
Phạm Thiên chỉ đơn giản là cảm khái một chút mà thôi, dù cho công pháp của Thiên Thế đại lục thiếu đi rất nhiều đặc tính của võ công nhưng bù lại hệ thống chức nghiệp lại là một bổ sung rất lớn mà những thế giới khác không theo kịp.
- Bắt đầu rồi…
Phạm Thiên đang suy tư thì bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía Đàm Hoa Liên. Hắn có thể cảm thấy từ trong thể nội của nàng đang phát ra nhiệt khí cực mạnh.
Trường Bạch Nhân Sâm cuối cùng cũng đã bắt đầu bị luyện hóa rồi!