Không biết hắn thoát thân khỏi phủ Thừa Ân Hầu bằng cách nào, thậm chí còn thay một bộ y phục cực kỳ phù hợp với thân phận. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, tuyệt đối không thể nhìn ra trên người hắn có vết thương, càng không thể liên tưởng hắn với tên trộm đã lấy cắp đồ của phủ Kỳ vương, sau đó lại đột nhập vào phủ Thừa Ân Hầu.
Hắn chỉ gọi một tiếng Kỳ vương, sau đó không thèm nhìn ông ta, ngược lại hành lễ tạ tội với Thừa Ân Hầu: “Tiểu tử tới đón nội tử hồi phủ, thấy trước cửa phủ không có ai canh gác, dưới tình thế cấp bách đã tự tiện tiến vào, mong rằng hầu gia sẽ tha thứ cho tiểu tử.”
Thừa Ân Hầu xua tay, nói một tiếng không sao.
Tất nhiên Thừa Ân Hầu không thể trách tội Hạ Cẩn, nhân lực đều bị huy động đến tận đây, cổng lớn tự nhiên sẽ không có người trông coi, hơn nữa so sánh với Hạ Cẩn nho nhã lễ độ, tên đầu sỏ gây tội như Kỳ vương lại càng đáng giận hơn, sự đối lập giữa hai bên chỉ khiến Thừa Ân Hầu càng tức giận với hành động của Kỳ vương.
Có lời nói của Thừa Ân Hầu, Hạ Cẩn cũng không để ý tới Kỳ vương, chỉ vẫy tay với Trình Tuyết Nhàn, để nàng đến bên người mình. Trình Tuyết Nhàn vừa tới gần hắn nắm ngay lấy tay nàng, còn ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi nàng có sao không, có sợ không, v..v, dáng vẻ cực kỳ bênh vực người của mình.
Điều này khiến Kỳ vương tức đến ngã ngửa, ông ta còn chưa kịp làm gì nàng đâu, ngược lại sắp bị nàng làm cho tức chết rồi, nhìn dáng vẻ của Hạ Cẩn như thể ông ta khiến thê tử của hắn phải chịu ấm ức lớn lắm đấy.
Không đợi Kỳ vương nổi giận, Hạ Cẩn đã mở miệng trước: “Kỳ vương điện hạ, mọi hành động của ngài ngày hôm nay, cứ chờ Bệ hạ quyết định!”
Không đợi Kỳ vương kịp phản ứng, Hạ Cẩn đã kéo Trình Tuyết Nhàn bỏ chạy… Chạy!
Thật sự bỏ chạy, chờ Kỳ Vương phản ứng lại đuổi theo, hắn đã lôi kéo Trình Tuyết Nhàn lên ngựa chạy băng băng về hướng Hoàng cung.
…
“Khụ.” Thừa Ân Hầu vất vả đè ép khóe miệng đang nhếch lên của mình, ông giả mù sa mưa, lo lắng nói: “Kỳ vương điện hạ, ngài xem nên làm thế nào bây giờ?”
Ngũ công chúa cũng có biểu cảm tương tự: “Đúng vậy, phải làm sao bây giờ?”
Kỳ vương đen mặt không nói chuyện.
Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao? Về nhà đợi ăn mắng thôi!
Nghĩ đến đây, da đầu Kỳ vương tê dại, sau đó lại nghĩ đến đồ vật bị mất và một người ca ca hung tàn khác, da đầu càng tê rần…
…
Có lẽ, đây chính là cuộc sống.
**********
Bị kéo lên ngựa rồi bỏ chạy, Trình Tuyết Nhàn cũng ngây ngốc, đợi đến khi cần cổ ấm lên nàng mới hoàn hồn, nàng cảm nhận được hơi thở ôn hòa thuộc về thân thể phía sau, nghe thấy hắn nói với nàng: “Vừa rồi, khiến nàng chịu ấm ức.”
Trình Tuyết Nhàn cẩn thận suy nghĩ, nàng không cảm thấy mình bị ấm ức chỗ nào, lắc đầu: “Không có.”
Nhưng Hạ Cẩn lại không nghĩ như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nghĩ đến Trình Tuyết Nhàn xuất sắc đủ mọi mặt, chỉ vì gả cho hắn mà xuất hiện một vết nhơ, một nơi có thể bị tấn công và tiêu diệt, lửa giận trong lòng hắn không sao dập tắt được.
-- Vậy nên trước kia, tại sao chỉ vì ham kích thích nhất thời mà hắn phải đi làm mật thám? Làm cũng thôi đi, vì sao còn lựa chọn hình tượng ăn chơi trác táng để ngụy trang?
Hạ Cẩn ôm người trong lòng chặt hơn, nhẹ giọng thầm thì bên tai nàng: “Yên tâm, tất cả mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc, sau này sẽ không còn ai có thể khiến nàng ấm ức như vậy.”
Trình Tuyết Nhàn:…???
…
Đôi phu thê dựa vào mặt mũi của Hạ Cẩn để tiến cung, sau đó lập tức đi thẳng đến Càn Khôn Điện cầu kiến Bệ hạ, Bệ hạ cũng nhanh chóng tiếp kiến hai người. Tuy nhiên nói chuyện một hồi, Bệ hạ ra hiệu cho cung nhân bên người đưa Trình Tuyết Nhàn đến nơi khác, nhìn dáng vẻ như muốn nói với Hạ Cẩn chút “Bí mật”.
Trình Tuyết Nhàn ngoan ngoãn lui ra, một chút tò mò cũng không có, khiến Hoàng Thượng không nhịn được cười, khen ngợi một câu thông minh.