Gả Tam Thúc

Chương 77



Sáng sớm đã có cung nhân đến đón Chu Oanh, xe ngựa ngay lập tức chạy tới hoàng cung, tiếp theo đổi thành kiệu, đi thẳng tới cửa Thọ Phương cung.

Tại đó đã sớm có cung nhân đứng chờ, Chu Oanh nhận ra có Xuân Yên cô cô ở bên trong, liền chào nàng ta, Xuân Yên nói: “Các cô cô đều được ân xá về quê, hôm nay sẽ do tụi nô tỳ hầu hạ. Không ngờ quận chúa vẫn còn nhớ nô tỳ.”

Nhũ mẫu đứng sau Chu Oanh ôm đứa nhỏ mập mạp đang ngủ rất ngon.

Xuân Yên vội vén màn lên, mời Chu Oanh đi vào.

Thái hậu không thể xuống giường, trong chính điện bà được đỡ ngồi dậy từ trên giường, bà vừa nghe thấy giọng nói ở bên ngoài thì mắt đã đỏ lên, khi bà thấy Chu Oanh tiến vào hành lễ, môi bà run lẩy bẩy gọi Chu Oanh nhanh đứng lên.

Chu Oanh thấy bên trong ngoại trừ Xuân Yên, đều là người thái hậu tin tưởng, mắt nàng cũng đỏ theo, vội quỳ xuống hô: “Tằng tổ mẫu.”

Thái hậu không ngờ nàng sẽ gọi như vậy, bà mở miệng nhưng chưa nói được câu nào thì nước mắt đã rơi xuống.

Xuân Yên đã sớm nhận lấy Trăn ca nhi từ trong tay nhũ mẫu, nàng ta ôm đến trước mặt thái hậu: “Thái hậu nương nương đừng khóc, người nhìn tiểu hầu gia một cái đi.”

Thái hậu đưa tay muốn ôm, nhưng lại sợ làm đứa nhỏ tỉnh giấc, bà liên tục nói: “Được, được…”

Xuân Yên cười nói: “Tiểu hầu gia thật sự rất giống hoàng gia*.”

*Gia ở đây là chỉ ông hoặc lão gia, ông chủ, cụ lớn (cách gọi quan lại, địa chủ thời xưa).

Hoàng gia trong miệng nàng, là đang nói tới tiền thái tử Chính Hoành.

Một câu vừa nói ra đã khiến thái hậu bật khóc, hạ nhân múc nước đưa khăn tay tới, Chu Oanh đứng dậy, nhận lấy khăn sau đó lau khô mặt cho thái hậu.

“Người đừng buồn, sau này ta và Trăn ca nhi sẽ thường xuyên tiến cung thăm người.”

Thái hậu liên tục gật đầu: “Được, đến thường xuyên, phải đến thường xuyên.”

Hai người đang nói chuyện thì đứa nhỏ trong tay Xuân Yên khóc lên, thanh âm không lớn, giống như tiếng mèo con.

Chu Oanh mỉm cười: “Xin hãy đưa đứa nhỏ cho nhũ mẫu ôm.”

Ánh mắt thái hậu nhìn theo đứa nhỏ, chờ khi không còn thấy người nữa, bà có chút lo lắng hỏi: “Có tin được không?”

Người bà hỏi chính là nhũ mẫu, bà lo lắng cho Trăn ca nhi, sợ người ta có ác ý, ngược đãi hài tử. Việc tìm nhũ mẫu phải nên được chú trọng.

Chu Oanh nói: “Là người mà nghĩa mẫu của đứa nhỏ tìm đến hỗ trợ, gia thế trong sạch, người cũng gọn gàng. Lão phu nhân chúng con đã đi thăm dò qua, là một người tốt, nên mới mời đến.”

Thái hậu gật đầu: “Tiếc là, lúc con chịu khổ tằng tổ mẫu lại không thể ở bên cạnh con.”

Chu Oanh cúi đầu nhìn chân bà, nghe nói bà không đi lại được nữa, bệnh đã trở nặng, nói liệt là liệt, trách sao mỗi người đều nói, đời người có những chuyện không lường trước được.

Chu Oanh vừa muốn nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền báo nói Đại trưởng công chúa Đồng Dương đã tới, thái hậu vui vẻ nói: “Nghe nói con tới, nên nàng đặc biệt tới thăm con.”

Một lát sau người bước vào phòng, Chu Oanh bước lên hành lễ, đã bị Đồng Dương ngăn lại: “Hài tử ngốc, người trong nhà còn khách khí làm gì, ngồi đi nào.”

Chu Oanh suy nghĩ sau đó gọi: “Cô tổ mẫu.”

Trưởng công chúa Đồng Dương là tỷ tỷ của Tấn Đế, là cô cô của tiền thái tử Chính Hoành, nên gọi đúng thì là như này.

Đồng Dương có chút xúc động đáp lời nàng, sau đó gọi người mang đồ đến ban thưởng cho Chu Oanh.

Một lát sau đứa nhỏ được bế vào lại, mọi người đều liên tục khen đứa bé, cũng không tránh được việc ban thưởng một số đồ vật.

Mắt thấy mặt trời đã lặn về tây, ở trong cung hơn nửa ngày, đã đến lúc cáo từ, thái hậu gọi Chu Oanh đến trước mặt bà, nhỏ giọng nói: “Hắn đối xử với con có tốt không? Cố lão thái kia, không làm con uất ức chứ?”

Trong lòng Chu Oanh mềm nhũn, nàng đỏ mắt nói: “Bọn họ đều đối xử với con rất tốt, người yên tâm. Hai ngày nữa con sẽ lại đến thăm người, người nhất định phải bảo trọng.”

Thái hậu gật đầu: “Nhiều người hầu hạ ta như vậy, con khỏi cần lo lắng cho ta. Người cần lo lắng phải là con đó, nghe nói cơ thể con bị thương tổn, phải dưỡng lại cho tốt.”

Bà lưu luyến không rời buông tay Chu Oanh, nhìn nàng hành lễ rời đi.

Nàng vừa ra khỏi Thọ Phương cung, đã thấy Tấn Đế đang ngồi kiệu đi ngang qua.

Hắn không kêu dừng kiệu, chỉ ở phía xa nhìn Chu Oanh một hồi, năm đó nữ nhân khiến hắn nhớ thương đã biến mất trên đời này, hắn cũng biết, nữ tử này không phải là người năm đó.

Mắt thoáng nhìn qua đứa trẻ được bọc trong vải gấm, gương mặt thật sự rất giống với đứa con cả hồi bé của hắn…

Chu Oanh tránh qua một bên rồi khuỵu xuống hành lễ, Tấn Đế hỏi thăm nàng hai câu, sau đó ngồi kiệu rời đi.

Dưới ánh trời chiều, Chu Oanh nhìn về phía bóng lưng đang ngày càng xa kia.

Người mà nàng gọi là tổ phụ, tóc đã bạc màu. Hai năm trôi qua đã tiều tụy đi rất nhiều.

Nàng cũng nghe nói, trong cung hiện tại đã có hai hoàng tử.

Sau vụ La quý phi, đã mở lại tuyển tú, bổ sung thêm người vào hậu cung, hiện tại có hai cung cùng tồn tại, hai vị phi tần đều được sủng ái, rồi cùng nhau sinh được hoàng tử.

Tấn Đế đã không còn rối rắm những chuyện trong quá khứ nữa, những thứ canh cánh trong lòng, cũng đã dần bị mây khói che mờ trong ký ức.

Chu Oanh nhanh chóng xuất cung, trong chiếc xe ngựa đứng trước cửa cung, có người vén màn lên, nàng nhìn qua, thấy Cố Trường Quân mặt không thay đổi nhìn về phía nàng, trong mắt tràn ngập thâm tình, không cần kẻ khác phải hiểu.

Ngồi vào xe, Cố Trường Quân nói: “Đã lâu không ở trong kinh thành, nếu nàng vẫn chưa mệt, chi bằng đi dạo một lúc.”

Hắn gọi người ôm Trăn ca nhi về Hầu phủ, còn hai người ngồi trên xe ngựa chạy tới con phố dài ở đằng trước.

Màn che dày ở hai bên xe đã được cuốn lại, chỉ còn để lại một tầng lụa mỏng, bên ngoài không nhìn thấy rõ bên trong, nhưng người bên trong có thể nhìn thấy rõ bên ngoài.

Vừa rẽ vào góc cua đã nhìn thấy cửa hàng bán các loại hạt quả lâu đời, cửa hàng son phấn, sạp trà dầu, quán bán đồ chơi đi du ngoạn… Trong không khí đều bay đầy mùi vị quen thuộc.

Trời quang khô mát, không giống thời tiết ở Giang Nam.

Nàng đã ở lâu trong kinh thành, nên hợp với khí hậu ở kinh thành hơn, càng cảm thấy thân thiết hơn với những người nói tiếng kinh thành hơn.

Cố Trường Quân tới quán trà lâu vẫn còn mở ở thành Nam, hai người lên lầu hai, kêu tiểu nhị đi tới Thiên Hương lâu ở đối diện gọi rượu và thức ăn, sau đó dùng khay bưng về đây, có cả trà Quân Sơn Ngân Châm* mà Cố Trường Quân thích.

Căn phòng này là nơi Cố Trường Quân hay ở lại cả ngày, thỉnh thoảng là nơi hắn tiếp khách, có khi chỉ có mình hắn ở lại nghỉ ngơi một lát, hay những năm hắn không về nhà, đa số thời gian của hắn đều là ở chỗ này.

Một người, độc lai độc vãng quen rồi, dễ quên đi cách ở chung với một người. Cũng may tính tình của Chu Oanh cũng im lặng, hắn chỉ cần nắm tay nàng, có khi không nói câu nào, nhưng vẫn thấy rất an tâm.

Vũ đài ở lầu đối diện hằng năm đều có hát hí khúc, Chu Oanh nằm bên cửa sổ lắng nghe.

Cố Trường Quân dựa lưng vào cửa sổ sau đó nghiêng mặt chăm chú nhìn nàng.

Chu Oanh biết hắn đang nhìn mình, ánh mắt rất nồng cháy, trên mặt đột nhiên nổi lên màu hồng phấn kiều diễm, Cố Trường Quân nhận ra nàng đang khẩn trương, hắn nhoẻn miệng cười, sau đó dựa vào tay trái nàng rồi chạm vào vạt áo đỏ, nhận ra nàng đang tránh né, tay còn lại cũng chạm lên, cố trụ eo nàng rồi ôm vào ngực.

Chu Oanh không còn chỗ trốn, thở gấp dùng hai tay đẩy vai hắn ra, Cố Trường Quân tạm ngừng, đôi mày rậm nhíu lại, ánh mắt đầy ánh lửa mãnh liệt nhìn nàng.

Lòng Chu Oanh mềm nhũn, tay nắm thành quyền rồi đặt trên vai hắn, nàng cắn môi, thấp giọng nói: “Ta biết người dẫn ta đến đây để làm gì rồi…”

Cố Trường Quân cười lên tiếng: “Hối hận cũng đã muộn, hiếm khi không có ai ở đây như này.”

Chu Oanh đỏ mặt ngẩng đầu, nàng thoáng nhìn thấy cửa sổ trên đỉnh đầu còn chưa đóng. Nàng cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng, sợ bên ngoài nghe thấy được.

Trong khoảng thời gian này, trong viện của tức phụ(vợ) đều có rất nhiều vú nuôi, lại có Trăn ca nhi ở Tây noãn các, quả thật Cố Trường Quân và nàng đã lâu không thân thiết ở chung với nhau rồi.

Chờ lúc hai người đi xuống lầu thì trời đã tối.

Cố Trường Quân muốn mang Chu Oanh đi dạo dọc theo bờ đê, gió đêm có chút lạnh, giáo phường ở bờ bên kia nồng nặc mùi phấn son, tiếng đàn sáo đứt quãng, tựa như tiếng ngâm thấp của ca nữ.

Trái phải không có người, Cố Trường Quân ra hiệu ám vệ rút lui, cùng Chu Oanh chậm rãi sóng vai bước đi.

Vì sinh Trăn ca nhi nên tổn thương đến thân thể, vốn dĩ đứa nhỏ này là do trời cao ban ân, Chu Oanh nghĩ sẽ không còn vận tốt như vậy nữa, nên nàng càng thêm sủng nịch yêu thương đứa nhỏ.

Cố Trường Quân cũng thương đứa nhỏ, có khi hắn trở về nhìn thấy Chu Oanh cứ nhìn Trăn ca nhi không nỡ rời xa, hắn vẫn rất ôn hòa, cố gắng không đi tranh giành tình cảm với đứa nhỏ. Vậy nên những giây phút họ ở một mình như này cũng rất quý giá.

Ở lòng sông có một chiếc thuyền tranh đang trôi đến, Cố Trường Quân nhìn thoáng qua ám vệ vừa mới đi xa đã chạy tới đây. Hắn nhấc chân, dắt tay Chu Oanh: “Muộn rồi, chúng ta quay về thôi.”

Chu Oanh còn chưa nói gì, cái thuyền tranh kia đã nhanh chóng lái tới, một nam tử mặc trang phục võ sĩ đứng trên mép thuyền lớn giọng nói: “Này! Cố Trường Quân, ngươi đi đâu đấy? Quay lại đây, uống rượu coi!”

Chu Oanh nghe giọng nói này loáng thoáng có chút quen thuộc, Cố Trường Quân càng nắm chặt tay nàng hơn.

“Này! Là hoa nương* được bao của nhà ai đây? Đến đến đến, cùng nhau vui vẻ nào!”

Hắn ta xem Chu Oanh thành nữ tử chốn phong trần.

*Hoa nương, nữ tử chốn phong trần: Gái son phấn, gái chốn lầu xanh.

Sắc mặt Cố Trường Quân chìm xuống, hắn nói với Chu Oanh: “Nàng lên xe trước, ta muốn nói vài câu với hắn.”

Chu Oanh sốt sắng nắm lấy tay áo hắn, nàng biết tính hắn, người vừa rồi đã mạo phạm nàng, nàng chắc chắn hắn đang rất tức giận.

Cố Trường Quân vuốt ve tóc mai nàng: “Ngoan, lên xe chờ ta.”

Cố Trường Quân lướt qua nàng đi tới chiếc thuyền tranh kia. Chu Oanh lo lắng gọi hắn: “Phu quân, bọn họ nhiều người, đừng để bản thân mình rơi vào nguy hiểm.”

Giọng nàng không lớn, nhưng thuyền đúng lúc trôi tới, La Bách Ích là người tập võ, mắt và tai đều tốt hơn so với người thường, trên thuyền treo đầy lồng đèn màu, đủ để chiếu sáng dung mạo thân hình của giai nhân, phía sau nàng có vài người chắc hẳn là ám vệ đi theo, bọn họ đang khẩn cầu nàng rời đi cùng họ.

Từ biệt mấy năm.

Chỉ mới có hai năm xuân thu, mà trong lòng hắn đã dài dằng dặc tựa như mấy năm.

Nhưng khóe mắt đuôi mày của nàng, cả thân hình và dáng vẻ, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra.

Chu Oanh bị ám vệ mời đi xa, nàng lên ngựa, sau đó quay đầu lại, lờ mờ thấy được tình hình trên thuyền.

Cố Trường Quân lên thuyền, không biết đang làm cái gì. Người vừa hô “đầu hàng” kia bỗng “phốc” một cái đã từ trên thuyền rơi xuống, đâm đầu vào nước.

Trên thuyền rối loạn.

Có người thét chói tay, có người cười to, có người hô to cứu người.

Lúc này trên thuyền, mặt Cố Trường Quân không đổi sắc uống rượu đang kính cho mình, hắn ôm quyền cười như không cười nói: “Cố mỗ đã quấy rầy nhã hứng của chư vị, hôm nay ta mời.”

Sau đó hắn gọi chủ thuyền tới, rồi để lại danh thiếp.

Lúc người rơi xuống nước leo lên thuyền lại, Cố Trường Quân đã rời thuyền, cũng không thèm nhìn tới hắn ta.

Chu Oanh thấy Cố Trường Quân ngày càng gần, hắn ung dung vén màn xe sau đó bước lên, ra lệnh rời đi.

Chu Oanh qua cửa sổ nhìn thấy bên kia vẫn đang loạn, nàng có chút lo lắng nói: “Như vậy không sao chứ?”

Cố Trường Quân cười lạnh: “Tất nhiên là có, La Bách Ích hôm nay đã là Ngọc môn Đô úy, ta làm vậy thật không đúng, rồi sẽ bị điều lại về Tây Bắc để rèn luyện một phen thôi.”

Chu Oanh nghe lời nói chứa đầy sự lạnh lẽo đó, nàng nghĩ rằng giữa hai người tất nhiên vẫn còn ân oán rất sâu đậm, nên nàng không dám hỏi tiếp nữa.

**

La Bách Ích được người dìu vào trong nội viện, giờ đã là canh một rồi. Mẫn Tuệ vẫn luôn đợi trong phòng, nàng chưa từng ngủ, trong viên vẫn chưa khóa cửa, là do Mẫn Tuệ phân phó thủ vệ và bà tử để cửa chờ La Bách Ích.

Hai hầu gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp dìu lấy La Bách Ích đã bất tỉnh nhân sự quay về tịnh phòng rửa mặt.

Mẫn Tuệ trầm mặt ngồi trước giường.

La Bách Ích rửa mặt xong, lại bị bà tử bên người Mẫn Tuệ bóp mũi hung ác tưới cho một chén canh giải rượu.

La Bách Ích bị sặc ho khan, trong dạ dày hắn đang có một trận dời sông lấp biển, ngay cả rượu vừa mới uống cũng ói ra.

Bà tử kia lớn tiếng sai người dọn dẹp trong phòng.

La Bách Ích tỉnh táo thêm được một chút, trên xiêm y vừa mới đổi chỉ toàn là rượu, cằm dính vệt nước, hắn tê liệt ngồi ở bên kia miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “Ngươi làm gì?”

Mắt Mẫn Tuệ đỏ lên, đứng dậy đi tới chỗ hắn: “La Bách Ích, ta hỏi ngươi, đêm nay ngươi đã đồng ý với ta những gì?”

La Bách Ích cười xua tay: “Lúc này đừng tính toán gì với ta nữa, đầu ta choáng lắm, không nhớ được gì.”

Mẫn Tuệ nắm lấy vạt áo hắn, sau đó nhắc lại cho hắn nhớ: “La Bách Ích! Mười ba tháng sáu, là sinh thần của ta! Năm trước ngươi đồng ý năm nay sẽ đền bù cho ta, nhưng ngươi lại đi đâu vậy hả? Ta chờ ngươi cả một đêm! Cả ngày chỉ biết uống uống uống, rượu tốt đến vậy sao? Mấy con đào kép trong bữa tiệc xinh đẹp đến vậy à? Hay ngươi không nỡ rời xa đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu kia? Ngươi coi ta là cái gì đây?”

La Bách Ích bị nàng kéo kéo tới khó chịu, hắn giơ tay xua nàng: “Ai đồng ý với ngươi? Cùng ngươi trải qua sinh thần? Dù có là sinh thần của tổ phụ mẫu, ta cũng không bồi, cũng không có người buộc ta bồi. Ngươi là cái thá gì?”

Mẫn Tuệ tức giận, giơ tay “ba” một cái cho hắn một bạt tay: “Ngươi khốn nạn! Ngươi nói ta là cái thá gì? La Bách Ích! Ta là thê tử chính thất mà ngươi cưới hỏi đàng hoàng nâng tám kiệu lớn về phủ! Ngươi mở to mắt chó nhìn kĩ cho ta!”

Bà tử ở bên ngoài nghe thấy nên chậm rãi tiến vào khuyên nhủ: “Quận chúa ơi, Đại phu nhân đã ngủ hết rồi, người nhỏ giọng một chút, đừng để phu nhân và lão gia nghe thấy!”

Mặt Mẫn Tuệ đỏ lên nói: “Ta sợ cái gì? Tại sao ta phải sợ bọn họ? Là bọn họ cam đoan với ta, muốn cưới ta vào cửa đối đãi tốt với ta không để ai khi dễ ta, La Bách Ích vô liêm sỉ như vậy bọn họ sao lại không thấy chứ?”

Bà tử biết nỗi khổ của quận chúa nhà mình, bà xoay mặt khuyên La Bách Ích: “Tiểu tướng quân, ngài nói dễ nghe hơn được không? Hôm đó ngài nói rất hay, nói là sẽ cho phu nhân một ngày sinh thần vui vẻ, rõ ràng ngài đã nói vậy mà.”

La Bách Ích nhắm mắt ngồi phịch trên ghế, cười như không cười lẩm bẩm gì đó. Mẫn Tuệ vẫn còn tức giận muốn bắt lấy hắn, nhưng đã bị bà tử ngăn lại khuyên nhủ: “Quận chúa, người tức giận với kẻ say rượu làm gì? Người tức giận như vậy, nhưng sáng sớm mai cô gia lại không nhớ được gì, sao người phải tự làm khổ mình chứ? Các ngươi còn không mau đỡ tướng quân vào ngủ trong noãn các đối diện?”

La Bách Ích bị hai nha đầu đỡ tới noãn các nghỉ ngơi, đợi đến khi hai nha đầu đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ một mình, hắn mới chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt hắn đầy sự tỉnh táo.

Hắn nghĩ muốn say cũng không dễ.

Bên tai mơ hồ còn truyền tới tiếng khóc ở phòng đối diện.

Hắn biết Mẫn Tuệ tủi thân. Nhưng hắn không thể không khiến nàng ngừng tủi thân được.

Mùa đông năm ấy, hắn quỳ gối bên ngoài khuê phòng cầu xin nàng, cầu nàng đi nói với La quý phi, là nàng không muốn gả cho hắn. Hắn không xứng với nàng.

Tim của hắn đã sớm trao cho người khác.

Người kia rõ ràng chỉ là cô nương hắn mới nhìn thoáng qua.

Nhưng hắn lại khắc ghi mãi trong lòng, cuối cùng xóa mãi vẫn không được.

Có lẽ những lão nhân gia kia nói đúng, thứ không chiếm được, mới mãi mãi là tốt nhất.

*Trà Quân Sơn Ngân Châm: Một loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc, vì lá trà có hình dạng như kim châm nên gọi là Quân Sơn Ngân Châm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.