Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 103



"Không sao, ta cuộn người lại là được, trước kia khi huấn luyện ở Trích Tinh Lâu, bị thương là chuyện thường tình, điều kiện dưỡng thương còn kém xa hiện tại, giường cứng như nằm trên cục đá, chăn rất mỏng, mùa đông ngủ còn lạnh run bần bật, làm sao được như bây giờ."

Hắn nằm trên trường kỷ, chân trái co lại, chân phải vắt lên chân trái, tư thế nằm nhìn đã thấy mệt.

Liễu Ngân Tuyết hối hận, biết vậy nàng đã không đổi đông gian thành thư phòng, để giờ nhà chính chỉ có một gian phòng ngủ, nàng cũng không thể để Lâu Duẫn quay lại ngoại viện ngủ được, vậy chẳng phải toàn phủ sẽ ngầm chê cười họ hay sao.

Liễu Ngân Tuyết thở dài, chậm rãi nói: "Chàng lên giường ngủ đi, ta cũng ngủ trên giường."

Tim Lâu Duẫn hẫng một nhịp, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Liễu Ngân Tuyết, lúc này nàng đã ngồi thẳng dậy, dịch người về phía mép giường, tay xốc lên một góc chăn bông để Lâu Duẫn nằm vào.

Lâu Duẫn có chút thật thà: "Nàng thật sự muốn ngủ cùng giường với ta sao?"

Hắn thấy khó tin.

"Nếu ta không nằm cùng chàng, chỉ sợ đêm nay chàng sẽ trở mình liên tục, thôi mau nằm lên đi." Liễu Ngân Tuyết nói xong đi tới kệ sách lấy một quyển sách, thấy Lâu Duẫn vẫn đứng bất động, nàng lên giường trước rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

"Còn cần ta thỉnh lên à?" Nàng hơi nhướng mày.

"Không dám, không dám, ta lên đây." Lâu Duẫn sờ sờ mũi, sợ Liễu Ngân Tuyết đổi ý, nhanh nhẹn nằm lên giường luôn, trên giường có cỗ thanh hương nhàn nhạt, thập phần dễ ngửi, hắn hít một hơi thật sâu, nội tâm vô cùng thỏa mãn.

Liễu Ngân Tuyết dựa lưng vào gối đọc sách, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, nói: "Chàng nói xem Lạc Âm Phàm biết mai ta tiến cung gặp Tiêu quý phi, nàng ta có cố ý chạy tới trước mặt ta diễu võ dương oai một phen không?"

Lâu Duẫn ngước mắt nhìn nàng, nàng mắt phượng liễm diễm, lại nhìn không ra cảm xúc gì, hắn nói: "Có, theo tính nết của nàng ta, chắc chắn sẽ lấy tư thái người chiến thắng đứng trước mặt nàng, cười nhạo nàng thất bại."

Giọng Liễu Ngân Tuyết nói nghe không ra bất luận nỗi lòng gì, giống như chỉ đang nói chuyện râu ria, còn Lạc Âm Phàm căn bản không thể gây ảnh hưởng đến nàng, nếu nàng đối với hắn tình sâu nghĩa nặng thì tuyệt đối sẽ không như thế.

Nếu nàng có tình với hắn, cái tên Lạc Âm Phàm này, chắc hẳn sẽ trở thành điều cấm kỵ giữa bọn họ.



Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên hứng thú, nàng vừa lật sách vừa cười hỏi: "Vậy chàng nói xem ta nên phản kích thế nào?"

"Đương nhiên là phải tru tâm." Lâu Duẫn nhẹ giọng trả lời.

(*) Tru tâm: Đánh vào tâm can, đại loại là làm cho người kia tức cái lồng ngực đó mấy bà, tui thấy để nguyên hay hơn nên để vậy nha.

"Hả? Tru tâm? Lạc Âm Phàm đối với chàng cảm tình cố chấp thâm sâu, chàng nói tru tâm là muốn để ta lợi dụng chàng khiến nàng ta tức chết hay sao? Chỉ cần nàng ta thấy chàng quan tâm săn sóc ta là tâm can đã khó chịu như bị cào cấu rồi," mắt nàng tràn ra vài tia trào búng, "Chàng đành lòng?"

Lâu Duẫn ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng: "Nàng lại đây."

Liễu Ngân Tuyết khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lại gần.

Lâu Duẫn ngẩng đầu, làm như đang muốn nói thầm vào tai nàng nhưng đột nhiên lại nghiêng đầu, một tay giữ chặt gáy nàng, đồng thời môi mỏng ấn một cái hôn sâu xuống cổ nàng.

Liễu Ngân Tuyết sửng sốt.

Hôn xong, Lâu Duẫn buông nàng ra, thản nhiên nằm lại trên giường, nhìn dấu hôn đỏ tươi trên cổ Liễu Ngân Tuyết, cười nói: "Tặng nàng mang đi tru tâm."

Liễu Ngân Tuyết trở tay chụp một cái lên trán hắn, thẹn quá hóa giận: "Chàng muốn chiếm tiện nghi ta thì cứ nói thẳng, quanh co vòng vò nhiều như vậy, có thấy mệt không?"

"Ta nói thẳng nàng sẽ đồng ý sao?" Mắt Lâu Duẫn lấp lánh.

Liễu Ngân Tuyết thưởng hắn một ánh mắt xem thường: "Không thèm nói nữa."

Nàng sờ sờ lên cổ mình, cúi đầu tiếp tục đọc sách, Lâu Duẫn nhìn bộ dáng trầm tĩnh của nàng, ánh đèn hắt lên khuôn mặt kiều mỹ, cả người hắn như được ngâm trong nước ấm, thoải mái hẳn ra.

Hôm sau mặt trời vừa lên chưa bao lâu, cung nữ bên người Tiêu quý phi đã đứng ở Sùng Dương Môn chờ Liễu Ngân Tuyết, đưa nàng tới Trường Hi Cung, tới Trường Hi Cung, cung nữ đi vào thông truyền, lát sau liền trở ra mời Liễu Ngân Tuyết vào chính điện.

Tiêu quý phi đang ngồi trên ghế chủ vị tại chính điện, đợi Liễu Ngân Tuyết hành lễ xong, bà ta mới thong thả đứng dậy, tự mình đỡ Liễu Ngân Tuyết đứng dậy, cười hỏi: "Đã sớm muốn thỉnh Vương phi tới chơi, hôm nay mới thỉnh được."

Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ: "Thần thiếp không dám, là thần thiếp nên sớm đến vấn an nương nương mới phải."

"Vương phi khách khí rồi, đều là người trong nhà cả, chúng ta cũng không nói mấy lời khách sáo ấy nữa, mau ngồi đi, biết Vương phi tới, ta đã cố ý dặn phòng bếp làm ít điểm tâm ngon miệng, còn bảo người hầu bày thêm ít hoa trong điện."

Tiêu quý phi ngồi vào ghế chủ vị, chỉ vào chậu lan quân tử giữa giàn hoa, nói: "Chậu lan kia gọi là lan quân tử, là trân phẩm ta mới được tặng, bổn cung cố ý gọi Vương phi tới ngắm đó."

Ánh mắt Liễu Ngân Tuyết dừng ở bồn hoa lan quân tử kia, đúng là một loại lan quý, nhưng thật ra trong hoa viên vương phủ cũng có, trong phòng nàng còn có hai bồn, nhưng Tiêu quý phi có thể bày ra phiên tâm ý này, đúng là không dễ.

"Thần thiếp thật sự rất thích lan quân tử, tạ nương nương hậu ái."

"Chúng ta vốn là người một nhà, không cần nói mấy lời khách khí, ta nghe nói Vương phi với Kỳ vương đi Tây Sơn biệt viện nghỉ ngơi lại gặp thích khách ám sát, không có việc gì chứ?" Tiêu quý phi lo lắng hỏi.

"Vương gia bị thương, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, giờ còn đang dưỡng thương trong phủ, vì lo thích khách sẽ hành động lần nữa nên thần thiếp với Vương gia mới hồi phủ luôn."



"Hôm qua Hoàng thượng phái Thái tử bắt Thành vương nhốt vào đại lao Tông Nhân Phủ, chuyện này thật sự liên quan đến Thành vương sao?" Tiêu quý phi kinh ngạc nói, "Thành vương không có lý do gì để giết các ngươi mà."

"Chuyện này thần thiếp cũng không rõ ràng lắm, nhưng trên người thích khách lục soát được lệnh bài của Thành vương là sự thật," Liễu Ngân Tuyết sắc mặt âm trầm, tựa như còn đang sợ hãi vì chuyện ám sát hôm qua, "Hôm qua, Vương gia suýt nữa đã bỏ mạng."

Nàng than thở: "Nương nương, người cũng biết Vương gia trước kia làm việc không màng hậu quả, chỉ sợ là trong lúc vô ý đã đắc tội Thành vương khiến Thành vương ghi hận trong lòng, cho nên mới nhân lúc thần thiếp và Vương gia ra ngoài phái người ám sát. Hoàng thượng anh minh, thần thiếp nghĩ Hoàng thượng nhất định có thể đại công vô tư, làm chủ cho Vương gia."

Tiêu quý phi ngập ngừng: "Nhưng dù sao Thành vương cũng là nghĩa tử của Hoàng hậu."

"Thì sao ạ, thiên tử phạm pháp cũng phải chịu tội như thứ dân, chẳng lẽ Thành vương giết người thì không cần chịu trừng phạt sao? Mà người bị ám sát lại là thân vương đương triều, phụ vương trên trời có linh nhất định sẽ không để Vương gia phải chịu ủy khuất." Liễu Ngân Tuyết trầm giọng nói.

Tiêu quý phi khuyên nhủ: "Vương phi chớ tức giận, không thể chỉ dựa vào một khối lệnh bài liền định tối Thành vương, phải không?"

"Ý nương nương là cần có thêm nhân chứng sao?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

"Đương nhiên, Thành vương dù sao cũng là thân vương, muốn định tội không thể chỉ dựa vào một khối lệnh bài, chỉ là nghe nói những thích khách bị đưa tới phủ Kinh Triệu Doãn đều không thể nhận mặt, Kinh Triệu Doãn tra cả nửa buổi cũng không tra ra thân phận bọn chúng, chứng cứ không đầy đủ, Thành vương rất nhanh sẽ được thả ra thôi." Tiêu quý phi nói.

Liễu Ngân Tuyết vẻ mặt u sầu: "Vậy phải làm sao mới được? Thần thiếp cũng không thể bất chấp luật pháp, trực tiếp xông vào Tông Nhân Phủ giết Thành vương để hả giận, huống hồ nương nương nói cũng có lý, chỉ dựa vào một khối lệnh bài thì đúng là không thể kết luận chủ mưu đứng sau chính là Thành vương, bất quá, mặc kệ là ai đi nữa, thần thiếp tin Hoàng thượng sẽ vì Vương gia chủ trì công đạo."

Tiêu quý phi cười nói: "Vương phi nói đúng, Hoàng thượng sẽ có an bài."

Có cung nữ tiến vào bẩm sự, thấy Liễu Ngân Tuyết đang ở đây, muốn nói lại thôi.

Tiêu quý phi nói: "Có chuyện gì nói thẳng đi, Vương phi là người trong nhà."

"Dạ, nương nương, Hoàng hậu nương nương vì muốn cầu tình cho Thành vương, đã quỳ một đêm ở Ngự Thư Phòng, vừa rồi bỗng nhiên ngất đi, cung nữ đã đỡ về Khôn Ninh Cung rồi ạ." Cung nữ nói.

Tiêu quý phi thình lình đứng lên: "Cái gì? Hoàng hậu té xỉu? Có nghiêm trọng không? Gọi thái y chưa?"

"Gọi rồi, gọi rồi ạ, nương nương đừng gấp, thái y đã trên đường đến Khôn Ninh Cung rồi, Hoàng hậu nương nương sẽ không có việc gì."

"Không được, bổn cung không yên tâm, để bổn cung đi xem," Tiêu quý phi nói xong lại nghĩ nghĩ, dừng bước chân, "Thôi, đợi Hoàng hậu nương nương tỉnh lại rồi bổn cung đến thăm, Hoàng hậu nương nương vốn không vừa mắt bổn cung, giờ bổn cung tới Hoàng hậu lại nghĩ bổn cung chế giễu mình, không tốt cho thân thể Hoàng hậu, bổn cung vẫn là không nên tới cho đỡ chướng mắt."

Liễu Ngân Tuyết nhướng mày: "Quý phi nương nương nhu thiện săn sóc như vậy mà Hoàng hậu nương nương lại không thích ạ?"

"Cũng không phải, hôm trước khi đến thỉnh an, Hoàng hậu nương nương bảo Quý phi nương nương châm trà, sau đó lại nói Quý phi nương nương cố tình rót trà nóng để Hoàng hậu nương nương uống vào bị bỏng, mượn chuyện này mà răn dạy Quý phi nương nương một trận." Quản sự cô cô bên cạnh nói.

"Thôi được rồi, nói mấy chuyện đó làm gì?" Tiêu quý phi trừng mắt nhìn quản sự cô cô kia một cái, "Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, dạy dỗ hậu cung phi tần là trách nhiệm của Hoàng hậu, bổn cung có thể được Hoàng hậu nương nương dạy dỗ là phúc khí của bổn cung."

"Nhưng mà......"

"Được rồi, đâu ra mà nhiều nhưng như thế, chuyện này sau này không được nhắc lại nữa." Tiêu quý phi nổi giận.



Quản sự cô cô không tình nguyện lui về sau một bước, nói: "Nô tỳ tuân mệnh."

Liễu Ngân Tuyết đứng dậy hành lễ với Tiêu quý phi: "Quý phi nương nương thịnh tình, thần thiếp vốn đã nhận lời sẽ lưu lại dùng bữa với nương nương, nhưng bây giờ Hoàng hậu nương nương đổ bệnh, thần thiếp đã tiến cung thì cũng nên đến thăm, không dám quấy rầy Quý phi nương nương nữa ạ."

"Vương phi muốn tới Khôn Ninh Cung dùng cơm trưa sao?" Tiêu quý phi lạnh mặt.

"Thần thiếp tới Khôn Ninh Cung thăm Hoàng hậu xong còn phải tới Từ Ninh Cung vấn an Thái hậu nương nương, đây là chuyện hôm qua Vương gia đặc biệt phân phó, dặn thần thiếp nhất định phải tới Từ Ninh Cung vấn an Thái hậu nương nương để lão nhân gia đỡ lo ạ." Liễu Ngân Tuyết nói.

"Cũng nên như vậy, vậy thôi bổn cung không giữ Vương phi nữa."

Liễu Ngân Tuyết hành lễ xong, xoay người ra khỏi Trường Hi Cung, đi tới Khôn Ninh Cung, ai ngờ vừa đi được một đoạn thì gặp Lạc Âm Phàm đang tới vấn an Tiêu quý phi, nàng ta mặc một bộ xiêm y màu xanh đậm, trên đầu cài phượng thoa hàm châu bằng vàng ròng, so với phượng thoa nàng ta tặng Liễu Ngân Tuyết trong tiệc mừng thọ Thái hậu còn có vẻ tinh xảo hơn.

Phượng thoa dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng đong đưa, có chút chói mắt.

Liễu Ngân Tuyết thấy Lạc Âm Phàm, nhún chân phúc thân: "Thái tử phi nương nương vạn phúc."

Sắc mặt Lạc Âm Phàm hơi tái đi, mắt hạnh nhìn chằm chằm Liễu Ngân Tuyết, phát hiện dấu hôn trên cổ nàng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ánh mặt lãnh liệt nổi sóng.

"Nghe nói Kỳ vương bị thương?"

"Phu quân sợ thần thiếp buồn nên mang thần thiếp tới Tây Sơn biệt viện chơi, không ngờ lại có người âm mưu ám sát thần thiếp và phu quân, phu quân vì bảo hộ thần thiếp nên vai trái bị đâm một đao, nhưng thần thiếp đang cẩn thận chiếu cố, chắc chắn sẽ mau khỏi."

Lạc Âm Phàm cũng nghe nói, Lâu Duẫn là vì bảo hộ Liễu Ngân Tuyết mới bị thương.

Nàng ghen ghét đến phát cuồng, Lâu Duẫn yêu mình, sao lại có thể vì bảo hộ nữ nhân khác mà bị thương, thậm chí suýt mất mạng, trong mắt hắn, Liễu Ngân Tuyết quan trọng đến vậy sao?

"Ngươi đây là đang khoe khoang với ta?" Lạc Âm Phàm tức đến xanh mặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.