Không nói đến những cái khác, chỉ riêng về chất lượng giấc ngủ, tôi e rằng không người lớn nào tốt hơn tôi. Tôi là kiểu người hay ngủ quên trên giường lúc nửa đêm rồi đột nhiên tỉnh dậy.
Tôi ngủ ngon lành cho đến đi đồng hồ báo thức reo. Nghe thấy tiếng chuông báo thức, tôi vô thức mở mắt nhìn xung quanh.
Cố Diệp quả nhiên đã thức dậy trước tôi, chỉ còn chút hơi ấm đêm qua còn sót lại. Tôi không nhịn được mà thở dài. Không muốn ngủ tiếp, tôi tắt đồng hồ báo thức rồi đứng dậy. Tắm rửa xong, tôi ra phòng khách thì thấy bánh mì và sữa đặt trên bàn.
Tôi ngạc nhiên, đây là Cố Diệp chuẩn bị cho tôi sao?
Tôi nhìn phòng bếp mặc dù vẫn còn dấu hiệu cháy ngày hôm qua nhưng đã rất sạch sẽ và ngăn nắp. Tôi mím môi, trong lòng đủ mọi cảm xúc lẫn lộn.
Cà ngày hôm đó tôi không còn tâm trí để làm việc. Nhưng chức vụ của tôi cũng không quan trọng, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp các mẫu đơn.
Đúng, ba đã cho tôi đi cửa sau để có được được công việc này.
Suy cho cùng, nhà tôi không thiếu tiền, ba mẹ cũng không cần tôi đi kiếm tiền cho họ. Bây giờ tôi đã kết hôn, tôi lại càng tự do hơn.
“Hề Hề, Hề Hề, Mộ Hề Hề.”
Đột nhiên có người gọi tên tôi, tôi giật mình. Tôi bối rối quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cũng đầy nghi hoặc.
Ồ, đó là một đồng nghiệp có quan hệ tốt với tôi. Giống như tôi, cô ấy cũng đi cửa sau vào đây.
Có đôi khi tôi cảm thấy thương cho ông chủ của công ty này, một người lại một người vào bằng cửa sau. Họ không sợ cuối cùng cái quần cũng không giữ nổi hay sao?
“Hề Hề, cậu đang nghĩ cái gì đó? Gọi cậu lâu như vậy cậu vẫn không trả lời.”
Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu nhưng càng nhìn lâu, ánh mắt cô ấy càng trở nên mơ hồ.
“Ồ, tớ hiểu rồi, có phải cậu đang nghĩ đến chồng cậu không? Hai người vừa mới kết hôn, chưa xa nhau một ngày mà đã dính người như vậy. Mối quan hệ rất tốt nha.”
Tôi: “...”
Cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa.
Nhưng đúng là tôi đang nghĩ đến Cố Diệp mặc dù là vấn đề khác với vấn đề cô ấy nói. Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định không nói ra vấn đề giữa tôi và Cố Diệp.
“À mà Hề Hề, chiều nay ông chủ nói nếu không có việc gì thì về sớm. Cậu có muốn đi trưa với tớ rồi về không?’ Đồng nghiệp ngồi ở đối diện, chợp mắt nhìn tôi.
Về sớm? Bữa trưa?
Lòng tôi chợt dao động, tôi vỗ tay. Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?
“Không được đâu, buổi trưa tớ tìm chồng tớ cùng ăn cơm.” Tôi mỉm cười từ chối lời mời của cậu ấy.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt tủi thân, nói: “Quả nhiên có chồng rồi cậu còn vứt bỏ đứa con nhỏ là mình - người hay ăn cơm cùng cậu hay.”
Tôi: “...”
Chỉ hôm nay thôi.
10.
Đừng nói mà hãy hành động.
Buổi trưa tan làm, tôi bắt xe bên đường, đi thẳng đến công ty của Cố Diệp.
Gia tộc Cố gia lớn, ba và mẹ chồng nghỉ hưu sớm, công ty hoàn toàn do Cố Diệp quản lý. Mặc dù anh rất bận nhưng cũng đến mức phải tăng ca ngay trong đêm tân hôn chứ.
Khi nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy tức giận.
Tập đoàn Cố Thị cách đây không xa, chỉ 10p lái xe. Tôi trả tiền taxi, bước vào công ty:
“Xin chào, tôi muốn tìm Cố Diệp.”
Cô gái ở quầy lễ tân đang xem phim và ăn trưa nghe thấy tôi nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn tôi. Cô ấy lau miệng rồi đứng trước:
“Cô có hẹn trước không?”
Tôi hơi bối rối: “À” Bây giờ muốn gặp Cố Diệp còn phải hẹn trước sao?
Cô ấy hơi cau mày những thái độ vẫn khá tốt: “Thưa cô, tôi không thể cho cô vào nếu cô không đặt trước”
Tôi gật đầu, không muốn làm cô ấy khó xử nên đi đến ghế số pha gần cửa ngồi xuống. Tôi có số điện thoại của Cố Diệp, tôi định trực tiếp gọi cho anh. Nhưng sau một hồi do dự, tôi quyết định nhắn tin cho anh.
Bây giờ đang là buổi trưa, chắc anh không bận đâu nhỉ?
Tôi hơi lo lắng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chưa đầy 30s sau anh đã trả lời tin nhắn:
“Đang chuẩn bị ăn cơm trưa.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ gọi điện cho anh:
“Em ở tầng dưới công ty anh, chúng ta cùng nhau ăn trưa đi!”
Cố Diệp dừng lại nói: “Sao em không ở công ty em ăn cơm.”
“Buổi chiều em được nghỉ, lúc về lại không có việc gì làm nên tới đây.” Tôi nói thật với anh, do dự một lát rồi cẩn thận hỏi: “Anh không tiện sao?”
Cố Diệp trầm mặc một lát: “Anh tới đón em.”
“Vâng.” Tôi cười vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, tôi lặng lẽ ngồi trên ghế sofa đợi.
Đang là giờ cao điểm, mọi người đi ăn trưa nên thang máy có rất nhiều người đi lên đi xuống, trông rất bận rộn. Tôi đoán Cố Diệp sẽ phải mất một lúc mới xuống đây nên lấy điện thoại ra tiếp tục xem những quyển truyện ngọt ngào. Nhưng tôi cảm thấy những quyển truyện gần đây đều có cùng một motip, không có gì mới mẻ.
Tôi xem đi xem lại mấy quyển nhưng chỉ đọc phần đầu rồi bỏ.
“Chào chị gái nhỏ.”
Khi tôi đang vùi đầu tìm kiếm mấy quyển truyện thì có một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh.
Lúc đầu, tôi cúi đầu không kịp phản ứng mãi đến khi có một bàn tay vẫy vẫy trước mặt tôi, tôi bối rối ngẩng đầu lên.
Cậu ta là một chàng trai tỏa nắng, nhìn tấm biển cài trên ngực thì có vẻ là nhân viên công ty Cố Diệp. Tôi mím môi, nở một nụ cười như một bà chủ: “Xin chào.”
Mặc dù trông tôi có vẻ hướng ngoại nhưng tôi mắc chứng sợ xã hội.
Nếu tôi có thể có năng lực, kiếm tiền được ở nhà thì tôi sẽ không bước ra khỏi nhà nửa bước.