Gả Cho Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 6: Cái nắm tay đến tê dại



Bàn tay đang đeo khẩu trang của Hướng Ca lập tức khựng lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại tháo khẩu trang ra.

“Cảm giác... hơi ngột ngạt.” Cô tự nói một mình rồi bỏ khẩu trang vào trong túi.

Nói xong, cô liếm môi dưới, chột dạ liếc nhìn Sở Vân Kiêu trong gương. Không biết liệu anh có nghĩ cô đang cố tình giải thích không nhỉ?

Cũng may đối phương vẫn luôn nhìn về phía bảng điện tử trong thang máy, không để ý tới cô.

Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt xuống.

Gần như ngay lúc cô thở phào, Sở Vân Kiêu cũng rũ mắt xuống.

Anh vẫn luôn chú ý đến cô nên vừa rồi cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Hướng Ca khi cô chột dạ, chỉ là khi cô liếc mắt nhìn qua thì anh đã kịp nhìn sang chỗ khác.

Lại nhìn chóp mũi phiếm hồng của cô, Sở Vân Kiêu nhếch môi cười mỉm.

Đúng là rất đáng yêu!

Thang máy dừng lại mấy lần, lục tục có người tiến vào, Hướng Ca đang đứng ở vị trí gần cửa liền bị người ta chen chúc đẩy vào tận góc trong cùng.

Dáng người cô nhỏ nhắn, bị mọi người chen lấn xô đẩy cũng quen rồi. Chỉ là không biết Sở Vân Kiêu có chấp nhận được tình trạng hỗn loạn này hay không?

Cô chật vật ngẩng đầu để tìm kiếm bóng dáng của Sở Vân Kiêu.

Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, hô hấp của cô thoáng dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Không biết Sở Vân Kiêu đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, anh cũng bị người ta chen lấn xô đẩy nhưng trên mặt không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.

Anh hơi nghiêng người, vươn tay trái chắn trước mặt Hướng Ca.

Có cánh tay chắc khỏe ngăn cản nên đám người phía trước không tiếp tục dồn về phía sau nữa, để lại cho Hướng Ca một không gian nho nhỏ.

Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Vân Kiêu với ánh mắt đầy cảm kích.

Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu, ý là cô không cần khách sáo.

Cuối cùng thang máy cũng xuống đến lầu một, đoàn người lại bắt đầu chen nhau ra ngoài, những người đứng chờ ngoài cửa cũng chuẩn bị tiến vào.

“Đi thôi.” Hướng Ca giữ chặt tay Sở Vân Kiêu, vội vàng dẫn anh ra ngoài.

Nếu chậm một chút thì e là sẽ bị người bên ngoài dồn vào trong mất.

Sở Vân Kiêu cứ để mặc Hướng Ca kéo mình đi như thế, tay cô rất mềm nhưng cũng hơi lành lạnh. Khi cô chạm vào mu bàn tay của anh, cảm giác tê tê như bị điện giật quét qua toàn bộ cơ thể.

Cảm giác này thật tuyệt vời, nhưng cũng khá xa lạ.

“Ăn canh gà hầm dạ dày heo nhé?” Hướng Ca đề nghị.

Với tình hình kinh tế hiện tại của mình, cô không thể mời Sở Vân Kiêu đến nhà hàng cao cấp, hơn nữa dạ dày Sở Vân Kiêu không khỏe nên phải chú ý vấn đề ăn uống, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có canh gà hầm dạ dày heo là thích hợp nhất.

“Nghe lời cô.” Tầm mắt Sở Vân Kiêu vẫn rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau, giọng điệu bình thản.

Hướng Ca nhìn theo ánh mắt của anh, bây giờ mới giật mình nhận ra cô còn đang dắt tay người ta.

Hai má cô nóng bừng lên, hoảng loạn buông tay ra.

“Xin lỗi, tôi không chú ý.” Cô vội vàng giải thích.

Sở Vân Kiêu đan hai tay vào nhau, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vị trí vừa chạm vào tay cô, trong đầu hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi.

Không hiểu sao... trong lòng lại có chút không nỡ.

“Tôi cũng không chú ý.” Sở Vân Kiêu mặt không đổi sắc, nói lời trái với lòng mình.

Hướng Ca thầm cảm khái trong lòng, tại sao có người rõ ràng là trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng vẫn đẹp trai hút hồn như thế nhỉ?

Trước kia cô luôn nghĩ nhan sắc của Sở Hạ Phàm đã là đỉnh của chóp rồi, bây giờ mới nhận ra lúc đó mình chỉ là con ếch ngồi đáy giếng, chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.

Nhan sắc cỡ như Sở Vân Kiêu mới được gọi là đỉnh của chóp.

Nếu Sở Vân Kiêu đã không phản đối, vậy Hướng Ca liền lấy điện thoại ra đặt bàn.

Cô tìm thấy một cửa hàng được đánh giá rất cao, hơn nữa còn rất gần bệnh viện.

Sau khi nói với Sở Vân Kiêu, hai người nhất trí quyết định đi bộ qua đó.

Vóc người Sở Vân Kiêu thon dài làm nổi bật bộ âu phục vốn đã đắt giá nay lại càng thêm cao quý, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận định anh là tầng lớp kiệt xuất trong xã hội thượng lưu.

Hướng Ca mặc áo thun trắng và váy đen cạp cao, mang túi vải và giày trắng. Tóc buộc cao rồi búi thành củ tỏi, nhìn rất trẻ trung và năng động.

Hai người sánh vai đi trên đường đã thu hút vô số ánh nhìn.

Người nào nhìn thêm vài lần sẽ phát hiện ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng quý phái này vẫn luôn nhìn về phía Hướng Ca. Trong đôi mắt như đầm hàn kia ẩn chứa nét ôn hòa.

Hướng Ca vốn tưởng rằng Sở Vân Kiêu là loại người chò dù người ta hỏi anh cái gì thì câu trả lời của anh sẽ đều là một hai chữ, hoặc dứt khoát giữ im lặng, để mặc người kia nhìn ánh mắt tự đoán ý.

Nhưng hóa ra không phải như vậy.

Hai người đi song song với nhau, Sở Vân Kiêu chủ động bắt chuyện với cô.

Mặc dù hầu hết đều là anh đặt câu hỏi cho Hướng Ca, nhưng mỗi câu hỏi đều chú ý chừng mực, sẽ không làm cho Hướng Ca khó xử.

Bất tri bất giác, hai người đã đi đến hàng ăn.

Sở Vân Kiêu cũng rất kinh ngạc vì mình thế mà lại nói chuyện nhiều đến vậy, nhưng sau khi nỗi kinh ngạc qua đi, anh không kiềm chế mình mà vẫn tiếp tục nói chuyện với cô thật thoải mái.

Sáng nay Hướng Ca không ăn gì nên lúc này đã đói cồn cào.

Nhưng nồi canh vẫn chưa thể mở nắp, cô chỉ đành giương mắt nhìn đồ ăn trong nồi, dáng vẻ rất đáng thương.

Sở Vân Kiêu chậm rãi xắn tay áo lên, sắp xếp bát đũa ngay ngắn rồi ngồi yên chờ đợi.

“Đại lão, anh tinh tế quá đi mất!” Hướng Ca cũng ngồi thẳng lưng lên.

“Gì cơ?” Sở Vân Kiêu không hiểu ý của cô.

Hướng Ca mỉm cười chữa ngượng, không đáp lại anh. Có điều ánh mắt vẫn đang lưu chuyển giữa bộ đồ ăn của mình và của Sở Vân Kiêu, đáp án thế nào không cần nói cũng rõ.

Dường như Sở Vân Kiêu đã hiểu được điều gì đó, anh thản nhiên nói: “Thói quen thôi.”

Hướng Ca càng thấy ngượng ngùng hơn, so sánh với anh, có vẻ như cô đã quá cẩu thả rồi. Đang định giơ tay sắp xếp lại bộ đồ ăn của mình thì...

“Mỗi người có thói quen khác nhau, cô không cần lựa theo ý tôi.” Sở Vân Kiêu đưa cho cô ly nước đã rót sẵn.

Giọng nói của anh không có vẻ gì là chế nhạo hay trào phúng mà chỉ có tôn trọng.

Hướng Ca sững người, mỉm cười buông bộ đồ ăn trong tay xuống rồi nói: “Vậy tôi sẽ lựa theo thói quen của mình.”

“Ừ.”

Lần này Hướng Ca đặt đồ trên điện thoại trước, chờ tới khi sắp đến số của mình thì mới đến quán trà sữa lấy.

Không cần đại lão ra tay giải quyết chuyện đi lấy trà sữa, Hướng Ca bảo Sở Vân Kiêu cứ ở hàng ăn chờ mình.

Lúc này quán trà sữa có rất nhiều người, lúc Hướng Ca đến nơi vẫn chưa tới số của cô, thế là cô đành phải đứng cạnh đám người kia để chờ đợi.

*****

Mấy ngày nay Sở Hạ Phàm cũng không dễ chịu gì, ban đầu Hướng Ca đề nghị chia tay với anh ta, anh ta còn tưởng đó chỉ là Hướng Ca giận dỗi, để cô bình tĩnh lại là sẽ không sao nữa.

Nhưng không ngờ anh ta để Hướng Ca bình tĩnh, còn cô lại chặn tất cả phương thức liên lạc liên quan đến anh ta. Anh ta đổi số khác gọi lại, vừa lên tiếng đã bị cúp máy, sau đó lại tiếp tục bị chặn.

Sau đó anh ta đến nhà họ Hướng, muốn dùng áp lực của trưởng bối để ép Hướng Ca thuận theo ý mình. Kết quả Hướng Ca trực tiếp cắt đứt quan hệ với người nhà, không hề dây dưa dài dòng.

Cuối cùng Sở Hạ Phàm cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, định đến trường tìm Hướng Ca. Nhưng không ngờ Lâm Thanh Cách lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi chuyển nhà, đứng trước dáng vẻ đáng thương cầu xin sự giúp đỡ của Lâm Thanh Cách, Sở Hạ Phàm chỉ đành đưa Lâm Thanh Cách đến bệnh viện.

Sau khi băng bó vết thương, Lâm Thanh Cách lại rủ Sở Hạ Phàm ra ngoài ăn cơm cùng với cô ta.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Cách chưa tìm được nhà nên vẫn đang ở nhà của anh ta.

Dù sao cũng là bạch nguyệt quang năm đó mình muốn mà không được, bỗng một ngày vừa giơ tay là chạm tới, Sở Hạ Phàm hoàn toàn không có sức cưỡng lại.

Lâm Thanh Cách rất chu đáo, mỗi lần thân mật đều nói với anh ta rằng bọn họ chỉ là hai người cô đơn đang an ủi nhau, anh ta không cần phải chịu trách nhiệm.

Sở Hạ Phàm cũng tưởng rằng chỉ cần Hướng Ca quay lại bên cạnh thì anh ta sẽ đoạn tuyệt qua lại với Lâm Thanh Cách ngay lập tức.

Thế là anh ta yên tâm đồng ý với lời đề nghị của Lâm Thanh Cách, thỉnh thoảng lại ra ngoài ăn cơm dạo phố cùng cô ta.

Hai người ăn cơm ở khu thương mại gần bệnh viện, sau khi ăn xong, Lâm Thanh Cách nũng nịu muốn uống trà sữa.

Sở Hạ Phàm ghét nhất là xếp hàng mua trà sữa, thế là anh ta liền móc điếu thuốc ra rồi đi đến bên cạnh đám người để chờ đợi.

Không ngờ lại vô tình gặp Hướng Ca ở đây.

Với thân hình nhỏ nhắn của cô, đứng giữa đám đông chật chội rất dễ bị dồn vào một góc bất cứ lúc nào. Lúc này một mình cô đứng cạnh đám người, hiển nhiên là sẽ bị đẩy ra ngoài.

Quả nhiên, cô không thể không có anh ta ở bên.

Sở Hạ Phàm đắc ý hất cằm lên, bước nhanh tới chỗ Hướng Ca.

“Muốn uống cái gì thì nói với anh, anh vào trong gọi giúp em.” Sở Hạ Phàm đứng trước mặt Hướng Ca, chờ đợi Hướng Ca lộ ra sắc mặt mừng rỡ.

Hướng Ca nghe thấy giọng nói của Sở Hạ Phàm thì không khỏi sửng sốt: “Hả?”

Sở Hạ Phàm: “Cô bé ngốc, một mình em không chen được với bọn họ đâu.”

Hướng Ca: “???”

Cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Sở Hạ Phàm coi sự im lặng của Hướng Ca là cảm động, quả nhiên sự tồn tại của anh ta đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc sống của cô. Chắc chắn bây giờ cô đang cảm thấy hối hận, thậm chí còn nghĩ làm thế nào để làm lành với anh ta.

Hướng Ca nghĩ có lẽ đầu óc Sở Hạ Phàm bị hỏng rồi.

“Anh không biết gì sao? Có thể đặt hàng qua app mà.” Hướng Ca chỉ vào mã chương trình trên bảng hiệu trước cửa hàng.

Nhìn sắc mặt Sở Hạ Phàm cứng đờ, Hướng Ca lại nói: “Người nào lao vào đó chen chúc mới là đồ ngốc.”

Cô vừa dứt lời, giọng nói của Lâm Thanh Cách liền vang lên.

“Em không chen vào được. Hạ Phàm, anh mau tới giúp em đi.”

Giọng nói của Lâm Thanh Cách mang theo vẻ ảo não và hờn dỗi, nũng nịu nghe phát buồn nôn. Hướng Ca nghe xong mà nổi hết cả da gà.

Sở Hạ Phàm phát hoảng: “Em nghe anh giải thích đã. Tiểu Cách bị thương nên anh đưa cô ấy tới bệnh viện, sau đó ra ngoài ăn cơm... Anh và cô ta không có gì hết, thật đấy!”

“Ờ.” Hướng Ca không hứng thú với chuyện này lắm.

“Cô chính là Hướng Ca đúng không?” Lâm Thanh Cách đã đi tới đứng cạnh Sở Hạ Phàm, tươi cười hỏi.

Cô ta thản nhiên ôm lấy cánh tay Sở Hạ Phàm: “Tôi thường nghe Hạ Phàm nhắc đến cô, thỉnh thoảng còn thấy anh ấy nằm mơ gọi tên cô nữa. Cô thực sự rất quan trọng với anh ấy, tuyệt đối đừng vì sự xuất hiện của tôi mà hiểu lầm anh ấy. Giữa tôi và Hạ Phàm thật sự không có gì hết. Nếu cô không thích tôi, vậy tôi có thể chuyển ra ngoài, chỉ cần hai người làm lành là được.”

Lâm Thanh Cách nói một lèo, nghe thì có vẻ như đang tác hợp cho hai người, nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện có gì đó sai sai.

Biết cả người ta nằm mơ nói những gì rồi mà vẫn gọi là “không có gì”?

Sở Hạ Phàm càng hoảng loạn hơn: “Tiểu Ca, em đừng hiểu lầm, Tiểu Cách chưa tìm được nhà nên anh mới cho cô ấy ở nhờ. Cô ấy không có bạn bè ở Tây Thành, bây giờ dọn ra ngoài sẽ rất dễ gặp người xấu.”

“Vậy anh cứ để cô ta ở lại nhà anh đi.” Hướng Ca thản nhiên nói.

“Em không giận sao?” Sở Hạ Phàm rất kinh ngạc.

Ngay cả Lâm Thanh Cách cũng không ngờ Hướng Ca sẽ trả lời như vậy, cô ta chỉ chờ Hướng Ca nổi giận, đến lúc đó chính mình sẽ giả bộ đáng thương, giành lấy sự thương xót của Sở Hạ Phàm.

Hệ thống gọi đến số của Hướng Ca, cô cúi đầu mở danh mục nhận đơn.

“Giận cái gì?” Cô nhún vai, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh muốn cho ai ở nhờ là việc của anh.”

Nói xong, cô nghiêng người làm tư thế xin cho qua: “Phiền hai người nhường đường, tôi muốn vào trong lấy trà sữa.”

Trong lúc kinh ngạc, Sở Hạ Phàm vô thức nghiêng người nhường đường cho cô.

Nhìn bóng lưng thản nhiên của Hướng Ca, sự không cam lòng dấy lên như thủy triều.

“Hướng Ca!” Sở Hạ Phàm tức giận quát ầm lên.

Tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, ai nấy đều nhìn Sở Hạ Phàm bằng ánh mắt kỳ quái.

Ánh mắt của đám người này khiến sự không cam lòng của Sở Hạ Phàm biến thành lửa giận, anh ta hùng hổ tiến đến túm lấy cổ tay Hướng Ca: “Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, bây giờ đổi ý mau chóng quay về bên tôi, tôi sẽ không nổi giận với cô.”

Hướng Ca chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy.

Cô lại càng cảm thấy may mắn vì đã kịp thời vạch rõ giới hạn với người này.

“Cơ hội tốt như thế, thôi thì nhường cho người khác đi.” Hướng Ca lạnh mặt, bẻ ngón tay Sở Hạ Phàm ra.

Hai mắt Sở Hạ Phàm đỏ ngầu, gắt gao siết chặt cổ tay Hướng Ca không chịu buông.

“A... Sở Hạ Phàm, anh buông ra!” Hướng Ca bị anh ta siết tay đau vô cùng.

“Nói, cô muốn quay lại với tôi!” Sở Hạ Phàm mất đi lý trí.

“Sở Hạ Phàm.” Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trong đám người.

Sở Hạ Phàm lập tức thay đổi sắc mặt.

Tiếp đó, một người đàn ông dáng người cao ngất sải bước đi tới.

Ánh mắt lạnh thấu xương rơi xuống bàn tay đang siết chặt cổ tay Hướng Ca của Sở Hạ Phàm, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm.

Khi nhìn thấy vết bầm trên cổ tay Hướng Ca, giọng nói của Sở Vân Kiêu lạnh đến cực điểm.

“Người của tôi mà cậu cũng dám động?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.