For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 5



Chuyển ngữ: Trần

Kỷ Dũng Đào sực tỉnh khỏi ác mộng, việc đầu tiên là phải hất bắp đùi đang gác lên ngực mình ra.

Tối qua Sở Giá Quân cũng ngà ngà say, dìu gã về phòng ngủ xong thì cũng lăn quay ra đó ngủ luôn.

Tên này tướng ngủ xấu khiếp, tay chân xòe ra chiếm hơn nửa cái giường. Kỷ Dũng Đào đỡ trán, vẫn còn váng vất trong dư vị của men say và tức ngực.

Sáng sớm nhận được điện thoại từ quê gọi lên, là mẹ của Hứa Phi gọi. Kỷ Dũng Đào thảy ống nghe cho Hứa Phi, còn mình thì đi đánh răng rửa mặt. Đến lúc đi ra đã thấy cúp máy rồi.

Kỷ Dũng Đào: Không tán gẫu thêm mấy câu à?

Hứa Phi hãy còn mặc quần cộc áo ba lỗ lúc đi ngủ, biếng nhác nhoài người ra ban công, ngắt lấy một đóa râm bụt trong chậu hoa, vặt nhụy bỏ vào miệng mút: Điện thoại đường dài mắc lắm.

Đối với Sở Giá Quân, người nhà của Hứa Phi chính là mối họa tiềm ẩn lớn nhất. Nhưng từ việc người nhà họ để mặc cho con một mình tới nơi khác báo danh, có thể thấy có lẽ sẽ không thường xuyên tới thăm.

Trên Hứa Phi còn có một anh trai và chị gái, đều đã lập gia đình riêng. Bố mẹ ở cùng với chị gái, cứ cỡ hai tuần sẽ gọi tới một lần.

Hắn có thể giả giọng Hứa Phi. Cũng từng bị nghi ngờ, nhưng viện cớ không hợp khí hậu, họng mắc đờm cũng có thể cho qua được.

Nhưng đến nghỉ hè, nghỉ đông biết phải làm thế nào đây? Bị yêu cầu gửi ảnh về biết phải làm sao đây? Thời gian hắn trở thành "Hứa Phi", cùng lắm chỉ có thể kéo dài tới tháng sáu năm nay mà thôi.

Thoát thân rất đơn giản, phiền ở chỗ đã lưu lại manh mối ngoại hình. Từ lúc ở trên đường tới sông Ái Nha hắn đã do dự rồi, ai dè giờ người biết tới "Hứa Phi" ngày càng nhiều.

-

Buổi tối, Sở Giá Quân đến chỗ nhà hàng Tây. Hắn lấy đồ mình ăn từ kho đông lạnh ra, đảo qua dầu sơ chế đơn giản.

Hắn cũng khó mà nói được bắt đầu từ khi nào... Hình như rất nhiều năm về trước, hắn từng nghe người mua mình nói, làm như vậy có thể "ăn bù lại" được mạng.

Mỗi lần kẻ đó nhìn thấy hắn trở về đều trầm ngâm một lát: Lại sống rồi đấy à?

Dần dà, Sở Giá Quân cảm thấy, nếu không ăn thứ này, mình sẽ chết vào lần hành động tiếp theo. Thế gian này có người làm giày ở xưởng giày, có người làm kế toán xưởng dệt may, có người mở quầy giải khát, có người lái taxi, có người làm sếp. Mỗi người đều có cách sống riêng. Từ lâu Sở Giá Quân đã định ra cách sống cho mình.

Trong đầu hắn, cách sống đời người không tồn tại bất cứ khả năng nào khác.

Trong thành phố có mấy án mất tích lẻ tẻ nhưng đều không được điều tra kỹ. Hắn có tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng xuống tay của riêng mình: Những kẻ lông bông vô tích sự, tựa như những bao rác chất đống trong một góc thành phố. Những kẻ như vậy thi thoảng mất tích một tên sẽ chẳng gây nên bất cứ sóng gió gì.

Nửa tiếng sau, đám Trần Tiểu Hổ đến đúng hẹn. Bàn ăn bên ngoài chất đầy rượu vang và bia nhập khẩu. Ba gã trẻ tuổi vục đầu ngấu nghiến đến độ chén cốc bừa bãi.

Lúc Sở Giá Quân cầm cuốn sách qua, ba người còn đang thảo luận chuyện hồi trước cướp xe chở vật liệu da ở miền Bắc.

Trần Tiểu Hổ: Đại ca, anh đang...

Sở Giá Quân: Ngữ pháp tiếng Anh thiếu nhi.

Giảng viên lớp tiếng Anh đại học rất nghiêm, lần trước điểm danh hộ bị tóm được, bạn học không dám điểm danh môn này hộ hắn nữa.

Mấy tên kia nhao nhao thán phục: Đại ca biết nói tiếng Anh thật à?

Sách hãy còn dừng ở trang hai mươi sáu chữ cái vỡ lòng. Trừ năm chữ cái đầu ra, còn lại Sở Giá Quân đều không thuộc.

Sở Giá Quân quẳng sách sang một bên, quyết định không làm khó mình nữa.

Sở Giá Quân: Tuần sau làm một mẻ, chúng mày chưa đụng tới kho bạc với ngân hàng bao giờ đúng không?

Trần Tiểu Hổ: Cùng lắm mới đụng tới tiệm vàng thôi anh.

Sở Giá Quân: Kiếm lấy hai con xe, lần này vét kho bạc phát.

Hắn chỉ tay vào một điểm trên bản đồ, bên cạnh là trường học, đối diện là sông Ái Nha, cách đó không xa là đồn cảnh sát.

Mấy tên đó ngây ra, đây chính là kho bạc bên đầu cầu.

Sở Giá Quân: Cướp một lần rồi thì không cướp thêm lần nữa được chắc?

Một kẻ trong số đó nơm nớp lo: Gần cảnh sát quá.

Sở Giá Quân: Thời gian chúng nó đuổi tới không nằm ở khoảng cách với kho bạc xa hay gần, mà là ở tốc độ điều binh. Lực lượng không đủ thì điều binh sẽ chậm.

Trần Tiểu Hổ: Vậy sao chúng ta biết được lực lượng đủ hay không?

Sở Giá Quân: Thứ tư tuần sau có lãnh đạo lớn tới họp, khu mới bên phía bắc thành phố sẽ phải dọn đường, lực lượng cảnh sát sẽ tập trung ở đó.

Trần Tiểu Hổ: Đại ca, sao anh biết được tin này thế?

Sở Giá Quân lườm gã một cái, Trần Tiểu Hổ nín bặt.

Hắn chỉ cho mấy tên kia biết tuyến đường rút quân cùng địa điểm hội họp. Mấu chốt là Trần Tiểu Hổ lái xe. Gã bắt buộc phải cắt đuôi được lực lượng truy bắt ở ngã tư đường Kiến Thiết. Chỉ cần giãy thoát được ở chỗ đó thì phía trước chính là đường sắt chạy qua thành phố.

Thời điểm chạy tới đường sắt nhất định phải là năm giờ năm phút, chênh lệch cho phép tối đa là hai phút. Đó là lúc tàu chở than đóng hàng rời khỏi thành phố, kế hoạch đào tẩu của bọn họ cũng phụ thuộc vào chuyến tàu hàng này.

-

Kỷ Dũng Đào rời khỏi chốt canh phòng của trung tâm hội nghị phía bắc thành phố, dẫn người đi một vòng theo bản đồ lộ tuyến.

Trong lúc bố trí bảo vệ cho cuộc họp, đội đã từng tiến hành thảo luận về những trường hợp quan trọng.

Vấn đề hiện giờ là lực lượng cảnh sát không đủ, nếu như trong hai ngày ấy mà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì biết phải điều động lực lượng ra sao?

Lý Vũ tuyệt đối sẽ không để hội nghị lần này phát sinh bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào. Kỷ Dũng Đào biết bối cảnh của cấp trên. Bố vợ của Lý Vũ là nhân vật có máu mặt của Ủy ban tỉnh, trực giác của ông ta trong chốn quan trường nhạy bén chẳng khác gì cá mập.

Không ngoài dự liệu thì Lý Vũ sẽ được thăng chức trong hai năm tới. Có hai luồng phán đoán về người tiếp quản đội, một là Kỷ Dũng Đào, còn lại chính là Lưu Vĩ Đức của đội hai.

Bởi Lưu Vĩ Đức lớn tuổi hơn Kỷ Dũng Đào, hành xử khiêm tốn khép nép, được cái là chẳng đắc tội với ai. Trong những chuyện này thì số lần phá án lập công chỉ là điều kiện thứ yếu, quan trọng hơn cả là, trong đơn vị có hai tên con ông cháu cha, đều được giao cho lão Lưu dẫn dắt. Trước đây, Kỷ Dũng Đào cũng đã từng gặp trường hợp này. Lúc manh mối rành mạch, tuyến đường truy bắt rõ ràng, Lý Vũ sẽ giao cho Lưu Vĩ Đức dẫn người tới, coi như để cho bên đó lập công.

Kỷ Dũng Đào trông thấy lão Lưu dẫn người qua đường từ bên đối diện, hai người cùng vẫy tay chào hỏi nhau. Dựa theo sắp xếp, lần này đội một ra quân tháp tùng bảo vệ dọc đường cho đến khi lên đường cao tốc rời khỏi thành phố thì tiến hành bàn giao; đội hai sẽ phụ trách gác ngoài hội trường, ở lại trung tâm hội nghị phía bắc thành phố.

Buổi sáng phải chạy khắp khu tập thể và trường học hai bên, thông báo mai và ngày kia đóng cửa sổ tầng trệt. Nửa đường, máy nhắn tin của Kỷ Dũng Đào nhận được tin từ Hứa Phi, tìm được gian tạp hóa tấp vào để gọi về, ai dè ra là Hứa Phi hỏi gã ngày kia có đi đánh cầu lông không.

Kỷ Dũng Đào kêu cậu đi tìm bạn học mà chơi, ngày kia mình chưa về được.

Gã vừa cúp máy liền trông thấy Lưu Vĩ Đức cũng đang đứng chờ để gọi điện. Lão Lưu cười ngượng ngùng, gọi về nhà, khom lưng gật đầu giải thích với vợ ngày kia vẫn chưa về được.

Người trong đơn vị đều biết, vợ lão Lưu hơi bị đanh đá.

Gọi điện thoại xong, hai người họ cùng trở về. Lưu Vĩ Đức nói, hai ngày tới vất vả cho các cậu rồi.

Kỷ Dũng Đào: Như nhau cả mà. Bọn tôi còn được ra ngoài đi đi về về, hít thở không khí.

Lưu Vĩ Đức khách sáo móc điếu thuốc ra đưa gã: Dù sao không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Chỉ lo chuyện như lần trước...

Nỗi lo của Lưu Vĩ Đức, vào ngày đầu tiên chưa thành hiện thực. Bốn giờ chiều ngày thứ hai, hội nghị kết thúc, đội một dẫn đội xe chính đi về hướng thành phố, đội hai ở lại bảo vệ hiện trường, làm công tác kiểm tra sau cùng.

Chính vào lúc này, kho bạc đầu cầu xảy ra chuyện.

-

Lần này Trần Tiểu Hổ xông vào đầu tiên, có lẽ là cố ý muốn thể hiện trước mặt Sở Giá Quân. Giữa những tiếng gào thét chói tai, bốn người khống chế sảnh lớn.

Nhưng chỉ chưa đầy hai phút sau, theo cùng một tiếng động vang dội, một chiếc xe hàng tông vào cửa trái, sáu người đeo mặt nạ cầm súng nhảy từ trên xe xuống.

Hai bên cùng ngây ra. Một cái kho bạc mà cùng lúc bị hai nhóm tới cướp, đúng là xác suất bất ngờ nằm mơ cũng chẳng lường được.

Nháy mắt, tiếng súng vang lên. Sở Giá Quân ra tay nã chết hai kẻ bên đối phương trước. Bên kia cũng biết gặp phải cướp trong cướp rồi, bèn nã chết hai người bên Sở Giá Quân.

Trần Tiểu Hổ cũng làm theo, giải quyết được một tên, còn đang định phản đòn đã bị Sở Giá Quân kéo chuồn ra từ khe cửa hông.

Trần Tiểu Hổ: Bọn mình tới trước cơ mà!

Sở Giá Quân ngồi lên xe, lột mũ trùm đầu xuống, nhai kẹo cao su: Đúng vậy. Kẹo cao su không?

Có mấy tên vọt ra khỏi kho bạc đuổi theo, nhằm vào xe họ nổ súng. Hắn bực bội thở hắt ra, trùm mũ lại, thò người ra ngoài cửa sổ xe, giơ súng lên nã trúng ngay trán tên kia.

Sở Giá Quân: Lái xe, tới đường Phú Dân Đông.

Trần Tiểu Hổ: Tại sao...

Sở Giá Quân: Nếu giờ bắn chết mày mà tao có thể tự lái nhanh hơn thì tao sẽ xử mày ngay.

Trần Tiểu Hổ khởi động xe lái ra ngoài. Lúc ngang qua xe hàng của đối phương, đồng bọn phụ trách lái xe của chúng vẫn đang ngồi trên ghế lái. Hai xe lướt qua nhau, Sở Giá Quân kéo chốt một quả lựu đạn, lạch cạch một tiếng, rồi nhẹ tênh ném vào cửa sổ xe đối phương.

Kẹo cao su trong miệng hắn thổi ra một cái bong bóng. Khoảnh khắc bong bóng vỡ tung cũng là lúc tiếng nổ đằng sau vang lên. Tàn dư của chiếc xe bị hất tung lên trời, rơi như mưa xuống sông Ái Nha.

Trần Tiểu Hổ chuyên tâm lái xe, không dám hỏi thêm. Đường Phú Dân Đông cách đây mười lăm phút chạy xe. Sở Giá Quân nói, dừng xe ở ngân hàng Nông Thương trước mặt.

Đối lập với khung cảnh hỗn loạn bên bờ sông Ái Nha, đường Phú Dân Đông lúc này trông có vẻ bình yên lạ lùng. Hai bên đường trồng đầy giống ngô đồng Pháp. Tán cây xanh mướt đem tới sắc xuân dìu dịu.

Trần Tiểu Hổ: Chúng ta chỉ còn hai người thôi.

Sở Giá Quân lên nòng súng: Không thì gom đội qua đường tạm thời đi?

Trần Tiểu Hổ: Vả lại ngân hàng không giống với kho bạc đâu...

Sở Giá Quân đã xuống xe. Vừa lúc bên đường có một nhóm học sinh trung học vừa tan học đi ngang qua. Sở Giá Quân chen vào giữa chúng, tựa như con cá mập lướt qua đàn cá mòi. Lúc hắn bước ra, tay đã túm được một thằng nhóc béo.

Hắn dẫn đứa trẻ theo, cầm súng tiến vào ngân hàng. Bảo vệ vừa chuẩn bị rút súng đã bị hắn nã một phát ngã xuống đất.

-

Bên Kỷ Dũng Đào vừa ra khỏi đường cao tốc đã nhận được tin khẩn. Đầu tiên là kho bạc phía đầu cầu, sau đó lại là từ ngân hàng ở phía đường Phú Dân Đông.

Đội hai chạy thẳng tới kho bạc. Trước cửa, tàn dư của chiếc xe hàng vẫn còn rực ánh lửa, xung quanh cháy đen sì, mùi xăng tỏa ra nồng nặc. Mất đi phương tiện giao thông, ba tên cướp chỉ còn cách vác bao tiền, cướp một chiếc taxi, tháo chạy về phía trung tâm thành phố, định bụng trà trộn vào dòng người ở trung tâm bách hóa.

Lưu Vĩ Đức dẫn đội xông vào giữa dòng người kinh hoảng dưới tầng trệt trung tâm bách hóa. Ba tên cướp chia hướng ra chạy, có kẻ nhảy ra ngoài cửa sổ, cũng có kẻ chạy về phía cửa ra khác.

Người đội hai cũng theo đó chia nhau ra đuổi. Tên mà Lưu Vĩ Đức đuổi theo tiến vào khu ẩm thực, mục đích có lẽ là cửa ra ở cuối khu.

Trên quầy treo đầy những tảng giăm bông Kim Hoa đỏ rực. Bên dưới tủ kính lại chất đầy những mặt hàng đồ khô khắp các miền nam bắc. Khách ở khu ẩm thực vốn đã không nhiều, Lưu Vĩ Đức mất dấu tên kia, chỉ đành đánh liều chạy về hướng cửa.

-

Dựa theo tin tức có được, bọn cướp ngân hàng ở đường Phú Dân Đông đã chạy về hướng ngoại ô, mục tiêu có lẽ là chạy khỏi thành phố.

Kỷ Dũng Đào đang ở ngay lối ra ngoại ô lập tức bố trí chặn đường bằng tốc độ nhanh nhất. Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, xe muốn lái nhanh thì phải né trục đường chính tấp nập xe đạp ra. Tuyến đường của bọn chúng có thể dự liệu được.

Kỷ Dũng Đào chốt địa điểm tại ga tàu hỏa chở hàng nội thành. Bất kể rời khỏi thành phố chọn tuyến quốc lộ nào để chạy thì cũng phải đi qua ga tàu này.

Dừng xe ngoài ga tàu, gã nhìn đồng hồ, năm giờ ba phút. Đột nhiên, một đồng nghiệp phát hiện thấy bên trái có vấn đề: Một chiếc xe hàng màu trắng đang phi đến từ phía khác, lái về phía đường quốc lộ rời khỏi thành phố.

Đồng nghiệp: Anh Dũng, cả đội đuổi theo chứ?

Kỷ Dũng Đào: Để lại một xe cho anh, còn lại đuổi theo.

Tiếng còi vang lên trong ga tàu, chuyến tàu chở than chầm chậm khởi hành, đầu tàu vỏ xanh lái ra khỏi lưới sắt. Kỷ Dũng Đào dẫn hai người lái xe theo tàu, lòng gã có một giả thiết khác. Nếu như toán cướp hôm nay có liên quan tới vụ cướp lần trước, hoặc là, nếu được cùng một người lên kế hoạch hành động, hắn tuyệt đối sẽ không để mình bị đoán được dễ dàng như thế.

Tàu chở hàng giữa làn khói đen dày đặc dần tăng tốc trên đường sắt. Kỷ Dũng Đào để đồng nghiệp lái xe áp sát vào khoang tàu, mình thì kéo cửa xe nhảy lên.

Gã bám vào bậc thang ngoài toa tàu, bò về phía đống than trên đỉnh. Ở toa sau, một đồng nghiệp khác cũng đã bò lên theo, còn mang theo cả bộ đàm, vừa truyền tới tin: Đã chặn được chiếc xe trắng lại, bên trong không có người, chỉ dùng một cây gậy để chống chân ga!

Lúc này, Kỷ Dũng Đào đã trèo lên đống than trên nóc tàu. Ngay giây sau, một viên đạn sượt qua vành tai gã.

Gã nhìn thấy một thanh niên cầm súng chĩa vào mình, dưới chân kẻ đó còn chất đầy những bao tải đựng tiền.

Quả nhiên.

Chiếc xe trắng chỉ là đòn hỏa mù, dùng để dắt mũi đội truy bắt. Tên cướp đã sớm đem theo tiền, bò lên tàu hỏa, chạy cùng con tàu chở than.

Tên thanh niên còn định nổ súng, chợt thấy bóng đen vụt qua trước mắt, tay cầm súng đã bị Kỷ Dũng Đào vặn ngược. Mé đầu ăn một cùi chỏ không hề nương sức, bị ấn vào đống than đá lởm chởm. Kỷ Dũng Đào khống chế được Trần Tiểu Hổ, đồng nghiệp kiểm tra trước sau một lượt: Anh Dũng, chỉ có tên này thôi, không còn tên thứ hai nữa!

Kỷ Dũng Đào: Chỉ có mình mày thôi sao?

Trần Tiểu Hổ nín thinh.

Kỷ Dũng Đào: Chắc chắn không chỉ có một mình mày. Mày bị đồng bọn bán đứng rồi, hắn ở đâu?

-

Trong cửa hàng bách hóa, Lưu Vĩ Đức đang bắt cướp chật vật lách qua dòng người với giăm bông.

Đột nhiên, ông ta bắt gặp một người.

Người này trông hơi quen, hơn nữa còn biết ông ta, nở nụ cười kinh ngạc, lên tiếng chào hỏi: Chú Lưu ạ!

Lưu Vĩ Đức khó nhọc lục tìm trong ký ức của mình, người này hình như là em họ sinh viên đại học của Tiểu Kỷ...

Lưu Vĩ Đức đẩy cậu ta ra: Tiểu, Tiểu Hứa à, giờ chú đang bận, cháu đi trước đi...

Ông ta đẩy Hứa Phi ra, tiếp tục chen về phía trước.

Lời còn chưa dứt, quầy giăm bông phía trước đã truyền tới tiếng khách hàng la hét chói tai. Ông ta vội vàng lách qua, nhìn thấy tên cướp mặt nạ mà mình đang truy bắt xiêu vẹo vật ra trên một tủ quầy, run rẩy bít họng mình lại.

Máu tươi ào ào phọt ra từ cổ họng bị rạch của gã đàn ông, tủ quầy treo đầy những tảng giăm bông bị máu bắn lên.

Đội hai báo tin về. Ba tên cướp bị truy bắt, một tên bị bắn chết, một tên chạy thoát, còn một tên chết trong trung tâm bách hóa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.