For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 15



Chuyển ngữ: Nao

Biên tập: Trần


Sở Giá Quân tỉnh lại trong bệnh viện.

Vết thương trên cổ đã được khâu lại và băng bó, cả bên trong lẫn bên ngoài phòng bệnh đều có cảnh sát trực sẵn. Hắn chỉ muốn nhìn xem Kỷ Dũng Đào ở đâu, bèn cố xoay đầu, thế nhưng vết thương trên cổ lại đau như xát muối.

Cửa phòng mở ra, hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào, một nam một nữ, cùng nở nụ cười thân thiện tiến về phía giường bệnh, trông như những người có lòng đến thăm bệnh nhân nhỏ tuổi. Nụ cười đó khiến hắn cảnh giác tột độ. Quả nhiên, bọn họ đều cầm theo sổ tay, ngồi xuống bên cạnh giường: Cậu cảm thấy thế nào rồi?

Sở Giá Quân cố tỏ ra yếu ớt, lắc lắc đầu.

Điều tra viên: Không sao, chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu thôi. Phải rồi, còn có một tin muốn báo cho cậu biết, đồng chí Lưu Vĩ Đức đã hy sinh.

Hai viên cảnh sát thận trọng quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên gương mặt hắn.

Ban đầu ánh mắt Sở Giá Quân thoáng vẻ mờ mịt: Lưu Vĩ Đức... Lưu Vĩ Đức... Có phải là người... là người bên đơn vị của anh Dũng...

Người đàn ông gật đầu.

Giọng Sở Giá Quân khàn khàn: Tôi có thấy chú ấy... Khụ khụ khụ...

Sở Giá Quân: Vậy ra... người mà tôi nhìn thấy đúng thật là chú ấy sao?

Hai người không ai trả lời hắn, cũng không tỏ thái độ gì về diễn xuất của Sở Giá Quân.

Điều tra viên: Cậu tên gì?

Sở Giá Quân: Hứa Phi.

Điều tra viên: Bao nhiêu tuổi?

Sở Giá Quân chớp mắt liên tục, hắn không thể trả lời quá rành mạch được. Một nam sinh viên vừa trở về từ cõi chết, gặp phải tình cảnh bị tra hỏi đường đột thế này thì cần phải tỏ ra ngu ngơ không hiểu.

Điều tra viên: Cậu không cần hỏi lại chúng tôi. Câu hỏi chúng tôi đưa ra, nếu cậu biết thì hẵng trả lời, không biết thì cứ nói là không biết.

Sở Giá Quân hoang mang gật đầu.

Tuổi tác, ngày sinh, họ tên cha mẹ. Khi được hỏi đến ngày sinh của cha mẹ, hắn trả lời không biết.

Thời khóa biểu ở trường, tên bạn bè thân thiết, nơi làm thêm... Hắn đều lần lượt khai báo.

Thực chất Kỷ Dũng Đào đứng ngay ngoài cửa. Gã nghe được một phần của buổi thẩm vấn, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất bất giác lay động: Nếu cậu ta thật sự là Sở Giá Quân, làm vậy chẳng phải đánh rắn động cỏ sao?

Lý Vũ: Vậy thì bắt ngay tại chỗ. Còn nếu không phải thì cũng là chuyện đáng mừng.

Kỷ Dũng Đào: Đáng mừng con khỉ, lão Lưu chết rồi.

Kỷ Dũng Đào rít một hơi thuốc: Phải báo lại với vợ con ông ấy thế nào đây?

Lý Vũ định nói gì đó nhưng lại thôi, cũng châm điếu thuốc, lẳng lặng hút.

Tốc độ thẩm vấn đằng sau cánh cửa mỗi lúc một nhanh. Những câu hỏi này thực chất đã được điều tra từ trước. Bọn họ đã nắm rõ về cuộc sống đại học kỳ lạ của Hứa Phi: Gần như không đến lớp, chỉ toàn đút lót bạn học điểm danh và thi hộ.

Chỗ hắn làm thêm là một sàn nhảy. Cả ông chủ lẫn quản lý đều dính dáng tới xã hội đen, có thể cung cấp bằng chứng giả.

Đời sống đại học trở thành điểm đột phá mấu chốt, nhanh chóng được các điều tra viên đào sâu. Bỗng, Sở Giá Quân che mặt bật khóc: Tôi có thể nói, nhưng mà... xin các anh đừng nói cho anh Dũng biết.

Sở Giá Quân: Tôi không muốn đi học, tôi muốn kinh doanh. Tôi bán thuốc lá lậu ở sàn nhảy, kiếm được chút đỉnh. Tôi không muốn học đại học tiếp nữa, cảm thấy dù có học ra trường rồi cũng chẳng kiếm được mấy đồng.

Sở Giá Quân: Tôi dùng số tiền kiếm được từ việc bán thuốc lá và rượu lậu để đút lót nhờ bạn học thi hộ, như vậy tôi có thể đi lần mò đường lối làm ăn.

Lời khai này của hắn là một bước tiến lớn. Hai nhân viên điều tra đánh mắt với nhau, rồi chuyển sang hỏi về chuyện hộp đêm.

Điều tra viên: Hơn ba vạn tiền rượu là từ đâu ra? Chúng tôi đã hỏi quản lý, cậu là người thanh toán sau cùng.

Sở Giá Quân: Là... là tiền vốn vay của ông chủ sàn nhảy, có cả giấy ghi nợ.

Hơn ba vạn tiền rượu đã được hộp đêm nhập vào sổ cái, không hề phát hiện ra chuỗi seri bất thường nào. Hoặc là "Hứa Phi" nói thật, hoặc số tiền này đã được rửa.

Điều tra viên: Tại sao cậu lại đến triển lãm vàng bạc?

Sở Giá Quân: Tôi... Tôi làm mất chìa khóa. Hôm trước tôi có ghé qua đó ngó nghiêng một chút, lúc về đến nhà thì tìm không thấy chìa khóa đâu nữa... Sau đó phải trèo cửa sổ để vào nhà. Hôm sau tôi muốn quay lại tìm thử... tiện thể xem triển lãm luôn.

Điều tra viên: Cậu chỉ đến tham quan loanh quanh bên ngoài, nếu có lỡ mất chìa khóa thì cũng chỉ có thể đánh mất ở bên ngoài, sao cậu lại vào trong?

Sở Giá Quân: Chỉ là tự dưng tôi thấy tò mò, muốn xem thử...

Điều tra viên: Kể lại quá trình cậu bị uy hiếp đi.

Sở Giá Quân: Lúc đó tôi muốn lên tầng hai xem có gì không... Khụ khụ... Vừa lên đến nơi thì nghe thấy có tiếng động bên dưới...

Điều tra viên: Có mấy người?

Sở Giá Quân: Mấy người gì cơ?

Điều tra viên: Bọn cướp.

Sở Giá Quân: Hai tên... Cả hai đều mang mặt nạ...

Điều tra viên: Đồng chí Lưu Vĩ Đức sau cùng đã làm những gì, cậu còn nhớ không?

Sở Giá Quân:... Tôi... không nhớ rõ lắm...

Điều tra viên: Môn thi đại học cậu đạt điểm cao nhất là môn nào?

Sở Giá Quân:... Hình như... là môn Hóa...

Điều tra viên: Cả hai tên cướp đều có súng?

Sở Giá Quân: Tôi không nhớ nữa...

Điều tra viên: Cậu đã vay của ông chủ sàn nhảy bao nhiêu?

......

Những người trong phòng trở ra ngoài.

Cuộc thẩm vấn kết thúc trong sự suy sụp của Sở Giá Quân. Hắn ôm mặt, đòi được gặp mẹ ở quê.

Điều tra viên: Trước mắt vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực dựa trên lời khai. Mặc dù vẫn đang giả định có tội, song xét đến việc cậu ta là sinh viên, chúng ta vẫn nên điều tra thật cẩn thận.

Kỷ Dũng Đào: Nếu nó đang diễn, thì đúng là diễn quá đạt rồi.

Kỷ Dũng Đào: Nó muốn gặp mẹ, vậy cứ để nó gặp đi. Gặp rồi sẽ rõ ngay thôi.

Điều tra viên: Chúng tôi cũng nghĩ thế. Cậu ta khai rằng vốn dĩ có hai tên cướp, không rõ từ lúc nào chỉ còn lại một tên, tên còn lại không biết đã chạy đâu mất... Có rất nhiều câu hỏi cậu ta tránh né hoặc trả lời rất mơ hồ, không loại trừ khả năng là thật. Rất khó để tìm được bằng chứng chính xác thông qua phản ứng lẫn cách trả lời của cậu ta.

Điều tra viên: Vẫn nên liên lạc với người nhà cậu ta dưới quê, đầu tiên gửi ảnh trước, sau đó cho người đến xác nhận lại.

Kỷ Dũng Đào: Vậy giờ tính sao với nó đây?

Lý Vũ: Với tình trạng sức khỏe này, trước mắt cậu ta không phải mối đe dọa lớn, bình thường thế nào thì bây giờ thế nấy. Đằng nào cũng như hai đồng chí đây đã nói, nếu thật sự là sinh viên, chúng ta chắc chắn phải ưu tiên chăm sóc.

Kỷ Dũng Đào cố gắng hồi tưởng lại cuộc sống chung thường ngày. Bất kể là gã hay hàng xóm đồng nghiệp xung quanh, đều rất khó để liên tưởng thằng nhóc Hứa Phi hoạt bát phóng khoáng kia với tên Sở Giá Quân giết người không ghê tay là cùng một người.

Gã bước vào phòng bệnh, Sở Giá Quân nằm yên ở đó, sắc mặt tiều tụy. Hắn trông thấy Kỷ Dũng Đào, ánh mắt mới sáng lên đôi chút.

Sở Giá Quân: Mới nãy họ đến để làm gì thế?

Kỷ Dũng Đào: Có một tên cướp bỏ trốn, tụi anh đang truy tìm hắn. Họ đến hỏi thông tin từ em theo đúng quy trình thôi.

Sở Giá Quân: Cách họ hỏi cứ như thể em chính là tên cướp đó vậy.

Kỹ Dũng Đào: Không đâu, nếu đúng là vậy thật thì đã tóm cổ em luôn rồi, còn để em nằm đây chắc? Có mà đang nằm trong tù ấy.

Khóe mắt Sở Giá Quân chợt hoe đỏ: Bọn họ sẽ không vì muốn lập công mà bắt em gánh tội đấy chứ?

Bị nhìn chăm chú bằng đôi mắt như thế, khiến cõi lòng người ta khó mà an ổn. Kỹ Dũng Đào thở dài: Đâu nào. Em coi lắm thứ linh tinh quá rồi đấy, không có chuyện đó đâu. Ban nãy người ta ra ngoài đã bảo với anh rồi, bảo rằng em quậy phá trong trường, đầu óc chỉ toàn ba cái suy nghĩ độc hại.

Tay của Sở Giá Quân, không biết do suy nhược hay là sợ hãi, giờ đang run rẩy từng cơn: Vậy... phía nhà trường biết chuyện chưa? Chuyện em đi học... liệu người nhà em có biết không?

Sở Giá Quân lại bắt đầu nói năng lộn xộn: Với cả, chú Lưu mất rồi phải không anh...

Vì quá kích động, hắn dần cảm thấy khó thở, lớp băng trắng trên cổ lờ mờ rỉ máu. Kỷ Dũng Đào giữ chặt lấy hắn: Không sao cả đâu, không liên quan gì tới em hết. Cổ em suýt chút nữa là đứt lìa rồi, đừng ngọ ngoạy nữa, lỡ vẹo luôn thì sao...

Kỷ Dũng Đào: Đã năn nỉ bọn họ không truy cứu nữa, không sao hết.

Sở Giá Quân khăng khăng: Mẹ em chừng nào mới đến, đã báo với mẹ em chưa?...Em nhớ mẹ lắm. Đừng nói với ba em, ông ấy sẽ đánh chết em mất, mẹ em sẽ không...

Kỷ Dũng Đào: Báo rồi, bà ấy sẽ đến ngay thôi.

Xét về mặt logic, Sở Giá Quân thật tuyệt đối sẽ không dám gặp mẹ của Hứa Phi, thậm chí sẽ cật lực né tránh.

Thế nhưng bọn họ biết, Sở Giá Quân cũng biết. Tình hình trước mắt giống như đang mò mẫm đối phương trong bóng tối, không biết liệu rằng bàn tay mình kéo giữ là người hay là quỷ.

-

Vì Sở Giá Quân cứ khư khư giữ chặt lấy gã không chịu buông, nên Kỷ Dũng Đào đành phải ngủ lại cạnh giường bệnh.

Đối với hắn, Kỷ Dũng Đào giống như một tấm bùa hộ mệnh, chỉ cần tấm bùa ấy còn ở bên mình, thì sẽ chẳng có hiểm nguy nào lại gần được hắn.

Kỷ Dũng Đào muốn đi vệ sinh, Sở Giá Quân cũng đòi đi theo. Kỷ Dũng Đào: Em điên hả? Đầu óc bị chập mạch rồi à?

Sở Giá Quân: Em sợ.

Hắn sợ một khi Kỷ Dũng Đào rời khỏi tầm mắt mình, sẽ cùng người khác lên kế hoạch lật tẩy thân phận thật sự của hắn, hoặc đi đâu đó để lấy súng không biết chừng...

Sở Giá Quân: Mình đi vệ sinh chung đi.

Kỷ Dũng Đào: Em vẫn chưa thể ngồi dậy được. Bác sĩ nói cần phải theo dõi thêm, xem liệu cột sống có bị chấn thương hay không.

Sở Giá Quân: Em không muốn dùng ống thông tiểu, khó chịu lắm. Chúng ta cùng đi đi.

Sở Giá Quân: Hoặc không thì anh mở cửa sổ xả ra bên ngoài luôn...

Kỷ Dũng Đào: Được rồi, ngưng lại giùm. Rốt cuộc em bị làm sao vậy?

Sở Giá Quân loay hoay cố gắng chui ra khỏi chăn: Lỡ như anh đi rồi, mấy người bên ngoài lại nói em là tên cướp, bắt em đi mất thì sao?

Kỷ Dũng Đào: Anh sẽ cướp em về.

Sở Giá Quân cố sống cố chết giữ chặt lấy gã không buông: Anh đi nói với bọn họ là không phải em đi.

Hắn dán chặt đầu lên lưng Kỷ Dũng Đào: Anh Dũng ơi, anh đừng để bọn họ bắt em đi, anh cứu em với...

-

Năm phút sau, Sở Giá Quân cầm theo túi đựng nước tiểu, đứng tựa lưng lên tường nhà vệ sinh nam.

Tiếng Kỷ Dũng Đào vọng ra từ bên trong: Xong rồi.

Phía bồn rửa vang lên tiếng nước chảy, gã rửa tay xong xuôi rồi cõng Sở Giá Quân trở về phòng như ban nãy.

Sở Giá Quân thều thào: Em cứ ngỡ mình sẽ chết.

Kỷ Dũng Đào: Đâu nào, ăn hại sống lâu mà.

Sở Giá Quân vùi đầu vào vai gã: Nếu em chết rồi, thì anh sẽ làm sao?

Bước chân Kỷ Dũng Đào chợt chững lại. Trong một thoáng yên tĩnh, đèn hành lang bệnh viện cũ lập lòe chớp tắt, khiến đường nét gương mặt chợt mờ ảo.

Kỷ Dũng Đào: Chẳng làm sao cả, quay về nhà, sống tiếp một mình.

Sở Giá Quân: Ai chết sẽ khiến anh thấy buồn hơn, em hay Lưu Vĩ Đức?

Kỷ Dũng Đào: Có tin anh quẳng em ra ngoài cửa sổ luôn không? Nói năng cho đàng hoàng coi?

Sở Giá Quân nín thinh, đưa tay xoa cổ.

Mãi một lúc lâu sau, Sở Giá Quân mới lại hỏi: Chúng ta là người một nhà phải không?

Kỷ Dũng Đào: Còn phải coi em quyết định thế nào đã. Coi như họ hàng đi, sống cùng nhau, nhưng không chung hộ khẩu.

Sở Giá Quân: Vậy nếu chung hộ khẩu thì sao?

Kỷ Dũng Đào: Để hôm nào anh đi hỏi vụ đăng ký hộ khẩu thường trú cho.

Sở Giá Quân: Hộ khẩu thường trú gì cơ?

Kỷ Dũng Đào: Hộ khẩu thường trú cho sinh viên tốt nghiệp chứ sao, em... không biết hả?

Sở Giá Quân: Em nhớ rồi! Giáo viên hướng dẫn có đưa cẩm nang cho em!

Chỉ vài giây ngắn ngủi, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Chợt, một bàn tay từ phía trước vòng qua, xoa đầu hắn.

Kỷ Dũng Đào: Muốn đăng ký hộ khẩu?

Sở Giá Quân gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Không đi nữa?

Sở Giá Quân tiếp tục gật.

Kỷ Dũng Đào: Vậy để anh đi hỏi.

Kỷ Dũng Đào vô cùng năng suất. Ngày hôm sau, Sở Giá Quân được gã đưa ra khỏi bệnh viện trên xe lăn, đến cục dân chính một chuyến. Chủ nhiệm ở đó là bạn của Kỷ Dũng Đào, hai người tự châm điếu thuốc, bàn về chuyện giấy tờ đăng ký hộ khẩu thường trú.

Chủ nhiệm: Được chứ, tất nhiên là được rồi, sinh viên là thành phần được chú trọng bồi dưỡng, là nhân tài ưu tú cả đấy, sau khi tốt nghiệp chắc chắn có thể được xét vào hộ khẩu.

Chủ nhiệm lật xem hồ sơ thông tin của "Hứa Phi": Ổn cả, không có vấn đề gì hết. Cậu muốn vào hộ khẩu của ai? Anh cậu hả?

Sở Giá Quân còn đang ngớ người ra, không ngờ việc này lại thuận lợi đến thế. Kỷ Dũng Đào gật đầu: Vào cùng với tôi.

Chủ nhiệm: Thế là thành người nhà của lão Kỷ đúng không?

Kỷ Dũng Đào cười cười: Thế là thành người nhà lão Kỷ.

Chủ nhiệm hướng dẫn bọn họ làm thủ tục, ví dụ như ký vài đơn thỏa thuận, tốt nghiệp xong cần nhờ đơn vị xác nhận những gì... Sở Giá Quân ngơ ngác nghe theo, nhưng cũng cẩn thận ghi nhớ từng chữ, như thể tháng sáu của ba năm sau, cái tên "Hứa Phi" sẽ thật sự được thêm vào sổ hộ khẩu của Kỷ Dũng Đào.

-

Đêm đó, Sở Giá Quân thao thức.

Kỷ Dũng Đào đang say ngủ, chợt thấy bên cạnh có tiếng động.

Là Sở Giá Quân đang kéo gã.

Sở Giá Quân: Anh Dũng, em không ngủ được.

Sở Giá Quân: Anh Dũng, sau này sẽ thế nào?

Kỷ Dũng Đào: Ngủ đi.

Sở Giá Quân: Anh định sẽ làm cảnh sát suốt đời sao?

Kỷ Dũng Đào: Không thì thế nào? Không thế mà coi quản được em chắc?

Sở Giá Quân: Chúng ta cùng nhau tới nơi khác buôn bán kiếm sống đi, có được không?

Kỷ Dũng Đào buồn ngủ díp cả mắt. Gã thở dài, ôm hắn vào lòng.

Kỷ Dũng Đào: Sao cứ toàn nghĩ mấy chuyện này thế?

Sở Giá Quân: Chúng ta là người nhà, phải chung sống hạnh phúc.

Kỷ Dũng Đào bật cười: Anh có biết buôn bán gì đâu, lỡ như lỗ sạch cả vốn liếng, chẳng lẽ lại bán em đi gán nợ à?

Sở Giá Quân lầm bầm bằng giọng rất khẽ: Cũng chẳng phải lần đầu tiên bị bán đi gán nợ mà.

Kỷ Dũng Đào: Gì cơ?

Sở Giá Quân: Em sẽ nghĩ cách xoay tiền vốn, chúng ta đi nơi khác anh nhé?

Kỷ Dũng Đào: Đi Quảng Châu à? Hay Thâm Quyến?

Sở Giá Quân nín thinh hồi lâu mới nói ra hai từ.

Sở Giá Quân: Nước ngoài.

Kỷ Dũng Đào lại cười: Mẹ anh vẫn còn đang ở quê.

Sở Giá Quân: Người nhà kiểu đó, có cũng như không. Người nhà là người sẽ luôn bên cạnh anh, giúp đỡ anh, sống cùng anh, nấu cơm cho anh.

Kỷ Dũng Đào cứ thế lặng thinh suốt một hồi. Rồi bỗng dưng, gã hỏi lại: Không đi nước ngoài đâu, còn chỗ nào khác không? Ôn Châu thì sao?

Sở Giá Quân: Thượng Hải.

Kỷ Dũng Đào cảm thấy buồn cười: Thượng Hải có gì hay ho chứ?

Trong bóng tối, Sở Giá Quân hai mắt sáng rỡ, nhìn gã chăm chú: Hiện giờ chỉ toàn nghe đến Quảng Châu, Thâm Quyến với Ôn Châu, nhưng có nguồn tin bảo rằng, Thượng Hải sắp phất lên rồi.

Kỷ Dũng Đào ngớ người ra, bật cười vài tiếng: Em ấm đầu rồi hả? Để anh gọi bác sĩ nhé?

Sở Giá Quân: Thượng Hải rồi sẽ có mọi thứ, chúng ta sẽ có tất cả.

Kỷ Dũng Đào: Anh cũng chẳng mong muốn nhiều vậy làm gì. Chẳng có gì hết cũng được.

Sở Giá Quân: Thế anh muốn gì?

Kỷ Dũng Đào: Muốn em ngoan, có được không?

Đôi mắt sáng ngời của hắn chớp chớp rồi lảng đi chỗ khác, thấp thoáng vẻ mừng rỡ.

Kỷ Dũng Đào: Đợi vụ này kết thúc, chúng ta ngồi tàu hỏa đến Thượng Hải xem coi.

Sở Giá Quân: Thế nào gọi là "kết thúc"?

Kỷ Dũng Đào: Bắt được kẻ đó.

Sở Giá Quân: Lỡ không bắt được thì sao? Lỡ như hắn chết đâu đó ngoài kia rồi thì sao?

Kỷ Dũng Đào: Vậy thì hỏng bét hết. Bọn anh chẳng thà để xổng mất hắn, chứ không muốn hắn chết mất xác bên ngoài. Như vậy vụ án sẽ rơi vào ngõ cụt, rất nhiều cái chết đều không được minh bạch.

Sở Giá Quân: Cái chết của những người đó có liên quan đến anh không? Anh quen họ sao?

Gã nhẹ nhàng lật chăn ra, đắp lên cho Sở Giá Quân. Kỷ Dũng Đào: Anh không quen họ. Nhưng họ là con người, anh cũng là con người. Là một con người, thì sẽ không mong phải nhìn thấy cảnh người khác chịu khổ.

Sở Giá Quân: Họ chẳng liên quan gì tới em.

Sở Giá Quân: Em chỉ quan tâm anh có cùng em đến Thượng Hải hay không thôi.

Lâu thật lâu Kỷ Dũng Đào vẫn chẳng cất lời. Hắn suýt tưởng rằng gã đã ngủ mất.

Cũng chính vào lúc Sở Giá Quân tưởng chừng sắp thiếp đi, hắn nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh.

Kỷ Dũng Đào: Nếu sau này có một ngày không làm cảnh sát nữa...

Kỷ Dũng Đào: Nếu có ngày đó, chúng ta sẽ cùng đi Thượng Hải.

-

Đến ngày thứ ba, Sở Giá Quân được xuất viện. Vết thương cần được chăm sóc thêm một thời gian, nhưng không nhất thiết phải nằm lại bệnh viện nữa.

Sau khi về nhà, quả nhiên hắn trở nên ngoan ngoãn hơn trước. Không la cà bên ngoài, không tiêu xài phung phí. Ăn cơm xong tự giác rửa chén đĩa, còn biết chải lông cho chó.

Một hôm, khi cả hai đang ở nhà thì có tiếng gõ cửa. Cửa mở ra, bên ngoài là hai cán bộ ủy ban cùng hai viên cảnh sát, đứng giữa là một người phụ nữ trung niên.

Ai nấy đều tươi cười gọi "Hứa Phi" ra: Nào nào nào, cậu Hứa Phi, mẹ cậu dưới quê lên thăm cậu này.

Sở Giá Quân bước về phía cửa. Hắn nhìn người phụ nữ đôn hậu kia. Kỷ Dũng Đào vốn đang ngồi đọc báo cạnh bệ cửa sổ, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Hắn chỉ mất vỏn vẹn vài giây quan sát người phụ nữ nọ. Lẽ ra hắn phải tỏ vẻ là một đứa con ngoan, nức nở ôm chầm lấy mẹ, kể lại chuyện mình đã thoát chết như thế nào...

Nhưng hắn không làm vậy.

Sở Giá Quân tỏ vẻ nghi hoặc: Mẹ tôi đâu?

Nét mặt nhóm người ngoài cửa chợt sững lại.

Sở Giá Quân: Đây không phải mẹ tôi, các người nhầm rồi.

Sở Giá Quân lộ rõ vẻ cảnh giác, còn cao giọng: Ý gì đây hả? Các người vẫn đang nghi ngờ tôi ư?

Cán bộ ủy ban vội vàng trấn an hắn, những người khác lập tức dẫn người phụ nữ rời đi. Một lúc sau mới có người đến xin lỗi vì chuyện vừa nãy: Thật ngại quá, cậu Hứa Phi, chúng tôi nhầm chuyến tàu nên đã đón nhầm người...

Sở Giá Quân có thể cảm nhận được, hơi thở đầy căng thẳng của Kỷ Dũng Đào ngồi phía sau đã dần khôi phục lại trạng thái thả lỏng. Hắn biết mình đã cược thắng một ải. Đó không phải là mẹ của "Hứa Phi", mà là diễn viên được đưa đến để thăm dò hắn. Từ quê Hứa Phi đến thành phố A cần mất ít nhất năm ngày, một người phụ nữ ngồi trên tàu suốt ngần ấy thời gian trong trạng thái lo sợ bất an, tuyệt đối không thể có nhịp thở bình ổn như vậy được.

Khi nãy Kỷ Dũng Đào đã cầm sẵn súng trong tay, giấu sau tờ báo. Sau khi Hứa Phi đưa ra được đáp án chính xác, gã mới lẳng lặng cất súng đi.

Gã lôi ra một bao tải từ tủ đồ ngay thềm cửa, bên trong là một quả dưa gang được gói ghém chỉn chu. Kỷ Dũng Đào: Kệ bọn họ đi, qua đây, có dưa gang này.

Sở Giá Quân tròn mắt: Em chỉ mới được thấy trên tivi thôi, đây là dưa gang thật sao?

Kỷ Dũng Đào vỗ lưng hắn: Khó lắm mới kiếm được đó, lấy dao bổ dưa ra đây, đặc biệt mua cho bệnh nhân em đấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.