Sau khi đã chờ đợi một lúc lâu, mãi vẫn chẳng thấy câu trả lời của Kỳ Mộ, Tống Cửu Cửu thất vọng đặt điện thoại xuống, cô quyết định sẽ sửa soạn đồ đạc trước, khi nào về nhà rồi lại thông báo cho cậu ấy sau.
Như thường lệ, thiếu nữ chậm rãi tản bộ một mình trên con đường vắng vẻ, miệng ngân nga đôi câu hát không rõ lời, hai chân bước đều đều, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nhanh nhẹn. Bỗng nhiên, Tống Cửu Cửu có cảm giác hơi kỳ lạ, cô nghi ngờ quay lại đằng sau, mắt hướng về phía con đường mà bản thân vừa đi qua.
Dưới ánh sáng mờ ảo của cột đèn, những cành cây xen tán lá rậm rạp bên phố đổ bóng nặng nề xuống đất, mấy nẻo đường gần đấy cũng bị che khuất trong bóng tối tịch mịch, loáng thoáng đan xen chút cảm giác nguy hiểm.
Trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi cùng bất an, thiếu nữ cẩn trọng mà bước từng bước ngày một nhanh hơn.
“Gru… Gru…” Một tiếng vang nhỏ khẽ truyền ra từ những bụi cây thấp bé dọc đường.
Tống Cửu Cửu đột ngột quay đầu về hướng phát ra âm thanh, chân không ngừng rảo bước. Một tay thiếu nữ nhẹ nhàng với lấy cái điện thoại trong túi áo khoác, nhanh chóng mở khóa màn hình, sau đó lại bấm số của tổng đài.
Trên con đường yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập ngày một nhanh hơn. Bàn tay mảnh khảnh khẽ cầm chặt chiếc điện thoại di động, mồ hôi ướt át bắt đầu tuôn ra trong lòng bàn tay. Một ngọn gió thoáng thổi tới, thiếu nữ nhịn không được khẽ rùng mình.
Không khí xung quanh dường như bị đóng băng.
Từng sợi dây thần kinh của Tống Cửu Cửu trở nên căng thẳng. Vào lúc này đây, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể lập tức phá vỡ sự bình tĩnh của cô.
Thiếu nữ tự lẩm bẩm, nếu biết như vậy thì bản thân đã không cậy mạnh mà nhờ người đại diện đến đón.
Mắt chăm chú hướng về phía bụi cây rậm rạp, Tống Cửu Cửu quyết định nếu có gì đó không ổn sẽ lập tức ba chân bốn cẳng chạy ngay.
Sột soạt…
Cách chỗ thiếu nữ đứng không xa, một thân hình nhỏ bé trắng muốt nhẹ nhàng chui ra khỏi những tán lá xanh mướt.
“Meow ~”
Con mèo đáng yêu quan sát cô với cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt ánh lên tia ngây thơ vô tội.
Tống Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào sinh vật phía trước với đôi mắt mở to, từ nãy đến giờ cô thực sự giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc. Sau khi đã trải qua giây phút căng thẳng, trái tim đang đập loạn xạ như được thả lỏng, ngay cả đôi chân cũng trở nên mềm nhũn luôn rồi.
“Anh bạn nhỏ, mi đã làm ta sợ đến chết khiếp đấy.” Thiếu nữ mỉm cười đầy bất lực.
Có thể là dạo gần đây áp lực chuẩn bị cho kỳ thi quá cao, cả người cô đều trở nên hơi nhạy cảm, nên phản ứng có chút thái quá.
Thiếu nữ đi đến chỗ mèo con, ngồi xổm xuống.
Nó thậm chí còn chẳng hề sợ hãi mà dụi dụi vào bắp chân của cô.
Quá mềm mại! Sờ sờ bộ lông mượt, hạnh phúc thực sự là đến vô cùng bất ngờ!
Thiếu nữ vui vẻ chơi đùa với chú mèo con một lúc lâu, tiếp theo mới miễn cưỡng đi về nhà.
Vẫn nên là bước nhanh một chút, dù sao con đường này tối nay cũng vắng người đến kì lạ. Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ nhờ trợ lý tới đón, không thể đi một mình thế này mãi được.
Tống Cửu Cửu cúi đầu chạy về phía trước.
Sột soạt…
Lần này, lại xuất hiện một âm thanh khác giữa những bụi cây, vang lên rất rõ ràng. Tiếng quần áo cọ xát vào tán lá rậm tạp rất gần với cô!
Tống Cửu Cửu cảm giác được trái tim bản thân đang bị dồn nén đến mãnh liệt, thiếu nữ không dám quay đầu nhìn lại, chỉ biết cắm đầu chạy một mạch về phía trước.
Tiếng bước chân vang lên ngày một dồn dập, người đàn ông tiến đến gần cô hơn, luẩn quẩn có thể nghe thấy hơi thở hổn hển xung quanh.
Thiếu nữ vận dụng hết sức lực để chạy, khí quản của cô dần trở nên đau đớn, chân mềm nhũn ra, đại não bởi vì thiếu oxy mà làm cho cả người có chút lảo đảo, tuy vậy cô vẫn không dám dừng lại.
Thiếu nữ run rẩy mở màn hình điện thoại một cách vội vàng, lẩy bẩy bấm số của Nghê Hồng.
Thứ này vốn dĩ được lắp thêm thiết bị định vị, chỉ cần Nghê Hồng bắt máy, cậu ấy sẽ biết được Tống Cửu Cửu đang gặp chuyện, nếu nghe thấy giọng nói của cô, cậu ấy chắc chắn sẽ không ngần ngại mà tới cứu!
“Bíp … bíp…”
Mỗi giây đồng hồ dường như chậm lại, thời gian trở nên cực kỳ dài, dài đến vô tận.
Làm ơn hãy bắt máy! Xin cậu đấy Nghê Hồng, trả lời điện thoại của tớ đi mà!
Đôi chân thiếu nữ trở nên nặng nề, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Người đàn ông phía sau sau đã đến ngày một gần, Tống Cửu Cửu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn ta đang phả vào cổ cô.
“A!”
Da đầu thiếu nữ chợt đau xót, tóc của cô bị kéo lại, cả người mất thăng bằng mà ngã về phía sau, thân hình nhỏ bé liền đập mạnh xuống đất.
Điện thoại cũng bị rơi cách đó không xa.
Bất chấp sợ hãi và đau đớn, đôi mắt thiếu nữ lập tức nhìn về phía vị trí của chiếc di động, nó vẫn đang chậm rãi quay số, phát ra thứ ánh sáng trắng mờ, lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Một bàn chân to lớn đột nhiên xuất hiện trước tầm nhìn của cô, hung hăng đạp liên hồi vào chiếc điện thoại di động, thứ đồ nhỏ bé nhanh chóng bị vỡ tan thành mấy mảnh.
Tống Cửu Cửu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt của người đàn ông phía trên đang tràn ngập sự điên cuồng.
Trong lòng thiếu nữ gợi lên một nỗi kinh hoàng, lẩy bẩy muốn đứng dậy, nhưng cơn đau ở mắt cá chân đã nhanh chóng cho Tống Cửu Cửu biết rằng, vào thời điểm mấu chốt, bản thân cô đã rơi vào thế hạ phong.
Bây giờ nên làm gì đây?
Tống Cửu Cửu cố gắng chống lại cơn đau, run rẩy đứng dậy trên đôi chân đầy vết trầy xước. Người đàn ông không mảy may ngăn chặn thiếu nữ, trái lại, đôi mắt hắn ta tràn ngập sung sướng và hứng thú, như thể đang thưởng thức một con mồi, tuy biết rõ bản thân không thể chạy thoát, nhưng lại vẫn giãy dụa vật vã.
“Anh muốn tiền đúng không?”
Tống Cửu Cửu cưỡng ép bản thân phải trở nên bình tĩnh.
“À, tôi chẳng cần bất cứ điều gì, chỉ muốn cô mà thôi.” Người đàn ông đến gần, một tay giữ chặt cổ thiếu nữ, ngăn cô lùi về phía sau, một tay lại nhẹ nhàng mơn trớn mặt của Tống Cửu Cửu.
“Cô xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người thích đi, tôi có thể đem cô giấu đi được chứ?” Tuy giọng điệu của hắn vô cùng dịu dàng, nhưng cách nói chuyện lại làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tống Cửu Cửu lạnh lùng nhìn đôi mắt tâm thần mê muội kia, trái tim thiếu nữ dường như cũng thắt lại.
“Bốp!”
Người đàn ông đột nhiên thay đổi, anh ta giơ tay tát cô một cái, Tống Cửu Cửu lại một lần nữa té ngã, cả người nằm rạp trên nền đất.
Nam nhân không hề nương tình, đầu thiếu nữ bị kéo đến mức có chút đờ đẫn, khuôn mặt đau đớn sưng đỏ cả lên, dường như là bị người dùng dao xoẹt qua, tầm nhìn của cô cũng trở nên mờ ảo, thế giới trước mắt dường như muốn sụp đổ.
“Đừng nhìn tao bằng ánh mắt này, đừng nhìn tao bằng ánh mắt này!” Biểu tình của người đàn ông dần trở nên điên cuồng.
Hắn ta đi tới, tiếp theo lại dùng tay kéo cổ thiếu nữ về phía lùm cây.
Không thể để bản thân bị đưa vào trong đó!
Tống Cửu Cửu liều mạng giãy dụa, tàn nhẫn cắn vào cánh tay của người đàn ông, hoàn toàn coi hắn ta là một miếng thịt.
Tuy vậy, nó cũng chẳng có ích gì, nam nhân chuyển sang giữ chặt cằm của thiếu nữ, buộc Tống Cửu Cửu phải nới lỏng răng, không ngừng kéo cô vào bụi cây gần đó.
Được bao phủ tởi cành lá rậm rạp, đây đích thị là một không gian yên tĩnh đến đáng sợ, từ bên ngoài nhìn vào sẽ rất khó phát hiện ra có người ở bên trong.
Tống Cửu Cửu giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Tại sao? Anh muốn cái gì?”
Nam nhân nghe thấy lời này, liền có chút điên cuồng mà nở nụ cười: “Tôi không cần cái gì cả, chỉ muốn có em vĩnh viễn ở bên, đừng nghĩ rời xa tôi, hãy ngoan ngoãn làm người của tôi đi.”
“Trước hết hãy ngủ một giấc thật tốt đã, tôi sẽ sớm tới bên em thôi!”
Không đợi Tống Cửu Cửu la lên, người đàn ông đã lấn tới, xoay người đè thiếu nữ xuống đất, một tay che miệng cô, tay còn lại bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh, từ từ siết chặt.
Tống Cửu Cửu liều mạng giãy dụa, cố gắng đá thật lực vào người đàn ông phía trên, nhưng lại chẳng hề có tác dụng đáng kể.
Thiếu nữ dường như nghe được âm thanh vang lên nơi vòm họng, cổ của cô đã quá giới hạn chịu đựng, đại não bị ép đến mức muốn nổ tung, cô trông giống như chú chim nhỏ sắp lịm đi, đến cả tiếng kêu nhỏ nhoi cũng chẳng thể phát ra.
Những giọt nước mắt liên tục tuôn ra, tầm nhìn của thiếu nữ trở nên mơ hồ, chẳng thể thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông, cũng không còn nghe được mấy âm thanh xung quanh. Qua bả vai của nam nhân, Tống Cửu Cửu trông thấy vầng trăng im lìm trên nền trời, nó quan sát toàn bộ tội ác diễn ra, thật lạnh lùng, cũng thật tàn nhẫn.
Thiếu nữ từ từ dừng lại phản kháng, cô dần cảm thấy chẳng còn đau đớn gì, sinh mệnh tựa hồ cứ như vậy mà dễ dàng trôi đi.
Dường như lại được về nhà, được quay về mái ấm của bản thân.
Tống Cửu Cửu không muốn chết, cô vẫn chưa thi đỗ đại học, chưa phát hành album mới, chưa chứng kiến Kỳ Mộ thực hiện lời hứa, hẵng còn rất nhiều việc phải hoàn thành, làm sao có thể chết vào lúc này cơ chứ?
Có người không… Ai đó có thể cứu cô không…
Tống Cửu Cửu từ từ nhắm mắt lại, chút ý thức cuối cùng cũng sắp rời khỏi cô.
Đột nhiên, người đàn ông phía trên giật mình kêu rên lên, hai bàn tay đang ôm cổ thiếu nữ cũng buông lỏng, không khí lại một lần nữa tràn vào khoang mũi của Tống Cửu Cửu.
Âm thanh giống như xương bị gãy vụn vặt vang lên ở gần tai cô, còn có tiếng nam nhân đang kêu thảm thiết.
Không mất nhiều thời gian, Tống Cửu Cửu liền ngừng khóc, thiếu nữ cảm thấy như có ai đó đang tiến đến gần mình, những ngón tay lạnh lẽo của cậu ta lướt qua khóe mắt ướt đẫm của cô, nhẹ nhàng mềm mại.
Giọng nói của người đó quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến người ta an tâm.