Ván này Kinh Vũ không có nhiều mạng hạ gục lắm, thế nên MVP được trao cho Lilith trong tay Tần Phi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Vạn Diệt Lưu Hỏa trong tay cậu đã khiến nhiều người phải kinh ngạc.
Trận đấu đã kết thúc nhưng bình luận trong livestream vẫn nhảy lên không ngớt:
【 Cá Vàng đúng là rất hợp để chơi xạ thủ thiên về kỹ năng! 】
【 Đừng có mà khen lố quá, có thể thấy được là Cá Vàng không hợp chơi xạ thủ. 】
【 Tôi dám cá rằng nếu đem kỹ năng ra mà so thì ít ai qua được Cá Vàng lắm! 】
【 Vạn Diệt Lưu Hỏa của Cá Vàng đúng là quá đỉnh! 】
【 Nếu không nói tới mấy cái khác mà chỉ nói về mặt kỹ năng thì đúng là không ai thắng nổi Vạn Diệt Lưu Hỏa của Cá Vàng! 】
【 Nhưng mà tôi vẫn thấy tiếc vì hôm nay không được xem cậu ấy chơi Lược Ảnh. 】
Kinh Vũ không biết những bình luận kia đang nói gì, vào lúc này, cả đầu cậu chỉ còn lại câu nói nọ của Tần Phi —— về rồi thì vào phòng anh.
Tần Phi bảo cậu vào phòng mình để làm gì?
Là để khen thưởng ư?
Khen thưởng cái gì mới được chứ?
Kinh Vũ bắt đầu tưởng tượng, rất nhiều hình ảnh không thích hợp xen lẫn vào nhau hiện lên trong đầu, lỗ tai cũng vì thế mà bắt đầu đỏ lên.
Cả một đoạn đường, cậu cứ như là bay theo Tần Phi xuống dưới và đến bên cạnh người dẫn chương trình.
MC đưa mic cho Kinh Vũ: 【 Cá Vàng, cách cậu kết hợp chiêu thức của Vạn Diệt Lưu Hỏa thật sự quá mãn nhãn! Cho hỏi là cậu đã luyện chơi nó rất nhiều trước khi thi đấu có đúng không? 】
【 À......】 Kinh Vũ vẫn còn chút bối rối khi nhận lấy microphone, phải mất một lúc thì cậu mới tỉnh táo trở lại, 【 Ừm, trước khi thi đấu tôi có tập chơi Vạn Diệt Lưu Hỏa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên dùng nó để đi rừng. 】
Cậu cố tình không tiết lộ chuyện mình tập chơi Vạn Diệt Lưu Hỏa là để nghiên cứu combo giúp Lạc Nhất Minh, ai ngờ thằng nhóc kia đã không đánh mà khai: 【 Nếu nói ra có lẽ mọi người không tin mất, anh Cá Vàng luyện chơi Vạn Diệt Lưu Hỏa là do muốn giúp tôi nghiên cứu ra combo, đáng lẽ anh ấy không định chơi nó trong đấu giải đâu, nhưng hôm nay Skr.1 lại muốn múa lửa nên chúng tôi mới chiều họ mà thôi, thế nào, Cá Vàng nhà tôi có đỉnh hay không? 】
Kinh Vũ không biết nên khóc hay nên cười, Diệp Hồng thì lấy tay che mặt mình —— EQ của Lạc Nhất Minh đúng là hết thuốc cứu chữa rồi.
Thế nhưng sự thẳng thắng của cậu ta vẫn đem về một tràng pháo tay, Lạc Nhất Minh không để ý và lại tiếp tục cất lời: 【 Nhưng nếu chơi xạ thủ thì tôi vẫn chơi giỏi hơn! 】
Tiếng hoan hô lập tức tan biến, thậm chí có fan của Kinh Vũ còn giơ ngón giữa với Lạc Nhất Minh.
Diệp Hồng vội giật lấy microphone trong tay Lạc Nhất Minh và đưa lại cho MC, MC di chuyển về phía năm người bên Skr.1 với vẻ mặt dở khóc dở cười: 【 Mùa trước các bạn đã đánh bại PG với tỉ số 2-1, bây giờ lại để thua 1-2 trước PG, các bạn có gì muốn nói không? 】
Đội trưởng của Skr.1 bình tĩnh nhận lấy microphone với vẻ mặt thờ ơ: 【 Thua thì thôi, lần sau thắng lại là được. 】
Những người khác tỏ vẻ không sao: 【 Lần này là do chúng tôi quá chủ quan, lần sau sẽ chú ý hơn. 】
Nghe thấy thế, Diệp Hồng không khỏi mỉa mai: "Nói miệng vậy thôi chứ chắc đang tức đến mức hộc máu ở trong lòng cũng nên."
Hàn Lãnh: "Tôi đánh cược một bao que cay rằng bọn họ sẽ về nhà khóc hu hu."
Kinh Vũ chớp mắt, cậu không biết rằng mình nên tin vào thái độ của Skr.1 là suy luận của đồng đội nhà mình.
Cậu quyết định sẽ nghe mic check của Skr.1 vào tối nay để xem bọn họ có thực sự không quan trọng chuyện thắng thua như những gì đã nói hay không.
*
Sau khi phỏng vấn xong, hai đội lần lượt ra cửa và rời khỏi địa điểm thi đấu.
PG lên tàu điện ngầm để về câu lạc bộ.
Trên đường về, Diệp Hồng mở lịch thi đấu ra xem: "Uầy, trận tiếp theo là giữa KID và ANE à."
Lạc Nhất Minh vội thò qua: "Ồ ồ! ANE cố lên! Đánh bại KID đi nào!"
Khóe miệng Hàn Lãnh giật giật: "Nghĩ hơi xa rồi đó, KID thắng ANE là cái chắc."
Kinh Vũ cũng nhìn qua đầy tò mò: "Ngày hôm qua ANE để thua trước MY ạ?"
Hàn Lãnh: "Đúng vậy, hôm qua thì bị MY dạy lại cách làm người với tỉ số 2-0, hôm nay lại gặp KID, thảm vãi!"
Lạc Nhất Minh: "Quá thảm!"
Diệp Hồng: "Quá thảm!"
Kinh Vũ dở khóc dở cười: "Đừng như vậy chứ, ANE và KID vẫn chưa bắt đầu đánh mà, kết quả cuối cùng vẫn chưa có thì đâu biết được ai thắng ai thua."
Tần Phi choàng tay lên cổ Kinh Vũ: "Ừm, nói đúng lắm."
Diệp Hồng nhìn chằm chằm cánh tay của Tần Phi trong một lát, tầm mắt hắn chuyển sang mặt anh với vẻ thăm dò: "Hai người..."
Mới nói được hai chữ thì lỗ tai Kinh Vũ đã đỏ ửng, Diệp Hồng lập tức hiểu ra, hắn "tsk" một tiếng: "Từ khi nào đấy?"
Tần Phi rút tay về, anh trừng Diệp Hồng một cái: "Bớt nói lại đi*, khi nào thi đấu xong thì nói!"
*Bản raw thì Tần Phi nói "bớt bb đi", đây là tiếng lóng của bên đó, tương tự với câu nín mỏ lại đi má của dân mạng bên mình nha :))
Diệp Hồng lập tức im bặt.
Lạc Nhất Minh: "Hở? Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Tần Phi: "Không có gì."
*
Sau khi cả năm trở về câu lạc bộ, Kinh Vũ nói mình chưa muốn đi tắm ngay, thế nên Lạc Nhất Minh và Hàn Lãnh đi tắm trước.
Sau đó, Kinh Vũ bước vào phòng Tần Phi ngay trước mặt Diệp Hồng.
Tâm trạng của Diệp Hồng vô cùng phức tạp —— hai người này thành đôi từ khi nào vậy? Cái tên khốn Tần Phi này cũng nhanh thật đấy?!
Hắn lập tức nhắn tin cho Tần Phi: Hai người là thế nào đây? Là cặp bồ với nhau rồi đó hả?
Tần Phi mở tin nhắn ra xem, anh lười trả lời mà ném điện thoại lên trên giường, sau đó, anh ngồi lên mép giường, nhìn Kinh Vũ đang xoay người lại sau khi đóng cửa và vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.
Kinh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn và đi về phía Tần Phi.
Chỉ có vài phút ngắn ngủn thôi nhưng cậu đã suy nghĩ tới tận đâu rồi, Tần Phi còn chưa kịp làm gì thì thân thể cậu đã có phản ứng.
Tần Phi nhìn Kinh Vũ, còn chưa kịp nhìn kĩ thì cậu đã ngồi xuống ngay bên cạnh anh.
Tần Phi nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Em không thắc mắc anh kêu em tới làm gì à?"
Kinh Vũ nhẹ nhàng đáp: "Hôm nay đánh thắng nên sẽ có thưởng......"
Tần Phi bật cười: "Nhớ cũng dai đấy, nhưng mà......" Anh choàng tay qua vai Kinh Vũ, dùng tay nâng cằm cậu lên, "Em là bạn trai của anh, chỉ cần đánh xong trận thì em muốn để cho anh làm gì cũng được, em để ý đến chuyện khen thưởng như thế bỗng khiến anh có cảm giác như mình đang dùng tiền mua em vậy."
Kinh Vũ nghiêng đầu nhìn anh, cậu chớp chớp đôi mắt ngấn nước, có vẻ như đang không hiểu được những gì anh nói.
Vì thế, Tần Phi buông cằm cậu ra và tiến lại gần Kinh Vũ, nhẹ nhàng giải thích: "Ý của anh là, em không cần phải e dè như vậy, em là người anh thích, thế nên em có thể làm những gì mà em muốn."
Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, còn chưa hôn mà hơi thở của Kinh Vũ đã trở nên dồn dập, nhưng cậu vẫn không quên phản bác: "Anh biết rõ em muốn gì, chính anh bảo em đừng tùy tiện mà......"
"Ừm, vì nó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của em nên tạm thời vẫn chưa thể làm, nhưng ngoại trừ chuyện đó thì còn nhiều thứ khác mà em có thể làm mà, đúng không?"
Đầu của Kinh Vũ cảm thấy choáng váng, những gì mà Tần Phi nói, cậu cảm thấy như mình đã hiểu nhưng cũng không hiểu được bao nhiêu.
Cậu còn chưa kịp suy ngẫm cho kĩ thì Tần Phi đã hôn xuống rồi, giọng anh khàn khàn: "Anh muốn em chủ động hôn anh, ngốc." Nói xong, anh lại tiếp tục hôn.
Kinh Vũ nhắm mắt lại, ban đầu, cậu chỉ đáp lại anh ở thế bị động, nhưng sau đó lại dứt khoát xoay người ôm lấy cổ Tần Phi, biến bị động thành chủ động.
Sau một nụ hôn, hơi thở của cả hai đều trở nên không ổn định, Kinh Vũ xụi lơ trong lòng Tần Phi, cả thân thể cũng có phản ứng.
"Sao lại nhạy cảm như vậy, hửm?" Tần Phi hỏi bên tai Kinh Vũ, anh nhẹ càng cắn tai cậu, đồng thời dùng một tay cởi thắt lưng của cậu ra.
Dưới sự thao túng của Tần Phi, Kinh Vũ nằm ra trên giường, để mặc cho anh dùng ngón tay ngả ngớn kia kéo quần lót của mình xuống.
Kinh Vũ cảm thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn không phản kháng, cơ thể cậu như co rụt lại khi Tần Phi chạm vào.
Sau đó, cậu nhìn thấy Tần Phi chậm rãi cúi đầu.
Kinh Vũ:!!!
"Anh Phi......" Cậu gọi một tiếng, muốn đưa tay đẩy Tần Phi ra nhưng lại chậm mất một bước, những lời còn lại biến thành tiếng rên rỉ.
Vài phút sau, Tần Phi nằm xuống bên cạnh Kinh Vũ và ôm cậu vào lòng, anh khẽ cười bên tai cậu: "Đấy, phần thưởng mà em muốn."
Kinh Vũ thở hổn hển, cậu nép vào ngực người kia, cảm thấy có chút không chân thật: "Thật ra anh không cần làm thế với loại người như em......"
Tần Phi nhíu mày: "Loại người như em?"
Kinh Vũ im lặng, khi hơi thở đã ổn định trở lại, cậu mới tiếp tục nói: "Anh Phi, thật ra thì, em cảm thấy bản thân mình không xứng với anh.... vậy nên trước khi ở bên anh em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."
Tần Phi không thích Kinh Vũ tự hạ thấp bản thân mình như vậy nhưng cũng tò mò rằng cậu đã chuẩn bị tinh thần như thế nào, anh do dự một lát rồi mới hỏi: "Chuẩn bị cái gì cơ?"
Kinh Vũ: "Em có thể làm món đồ chơi của anh....." Nói xong, thấy vẻ mặt "Đệt mẹ bị thiểu năng à" của Tần Phi, cậu sợ tới mức rụt cả người, "Em nói thật đấy...... Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, dù anh có làm gì em cũng được, em không sợ đau, em không cần tôn nghiêm, em...."
Tần Phi: "Được rồi, đừng nói nữa. Em căn bản không hiểu tình yêu là gì."
Kinh Vũ sửng sốt, cậu ngơ ngác nhìn Tần Phi, sợ giây tiếp theo anh sẽ nói —— tôi đã nhìn lầm người rồi, cút đi.
Nhưng mà, dưới ánh nhìn căng thẳng của cậu, Tần Phi không những không mắng chửi mà lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi lại thì thầm ở bên tai cậu: "Khi đã thích một ai đó, thì dù người đó có sống tùy tiện tới cỡ nào thì thích vẫn sẽ là thích. Một khi đã không có tình cảm thì dù họ có ngoan ngoãn tới đâu, có hạ mình tới đâu thì không thích vẫn chính là không thích."
"Kinh Vũ, anh thích em nên mới tình nguyện làm bằng miệng cho em. Tình yêu là thứ không phân chia cao thấp, chúng ta là bình đẳng."
Kinh Vũ cắn môi, hàng mi thật dài cũng rũ xuống
"Làm gì đấy?" Ngón tay Tần Phi lướt qua môi cậu, khiến cậu thả lỏng một cách dễ như trở bàn tay.
Kinh Vũ thở dài, quay mặt đi: "Muốn khóc nhưng không khóc được vì sợ anh ghét bỏ."
Tần Phi: "Ồ, lần này không có nước lạnh cho em tạt lên đầu như hôm trước đâu."
Kinh Vũ nhắm mắt —— vẫn không thể thoát khỏi chuyện hôm đó.
Tần Phi mỉm cười, lại hôn lên mặt cậu: "Được rồi, ra vẻ cho ai xem chứ? Em muốn khóc thì cứ khóc đi, anh không chê." Anh dừng một chút, vừa lấy tay kéo quần cậu lên vừa nói, "Hôm nay anh muốn cho em biết rằng, ở trước mặt anh em có thể thoải mái hơn chút, cảm tính hơn một chút —— đã là của em thì sẽ mãi là của em, không ai có thể cướp đi nổi."
Nói xong, anh ghé sát vào tai cậu với giọng khàn khàn: "Kinh Vũ, anh là của em."
Nghe được câu đó, đại não của Kinh Vũ nổ tung, một lúc lâu trôi qua mà cậu vẫn chưa thể phản ứng kịp.
Mãi cho đến khi Tần Phi rời khỏi giường và đứng dậy rồi cầm một tấm thẻ đen nhét vào tay cậu: "Thẻ này muốn quẹt bao nhiêu cũng được, em muốn mua gì thì cứ mua cái nấy."
Kinh Vũ cầm lấy tấm thẻ với vẻ mặt hoang mang.
Tần Phi: "Lúc nãy là tán tỉnh thôi, cái này mới là khen thưởng. Bắt đầu từ ngày mai, trước khi thi đấu thì giữ tâm trạng ổn định một chút —— anh sẽ không lấy chuyện tình cảm của chúng ta ra làm phần thưởng nữa."
Kinh Vũ cầm tấm thẻ suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười: "Dạ."
Tần Phi: "Đi tắm nhé?"
Kinh Vũ "Dạ" một tiếng, sau đó, cậu bỗng nằm dài trên giường, dùng giọng điệu lẳng lơ của mình và nói: "Anh Phi ~ cởi đồ cho em đi ~ em lười ~"
Tần Phi: "...... Con mẹ nó, em tiếp thu cũng nhanh quá nhỉ?"