Đường Nhân nói câu đó cũng không thấy Lục Trì phản bác gì.
Dù sao cô cũng đã đạt được mục đích.
Cô không thích cái kiểu tạm xử lý, với cô hoặc là dùng bạo lực hoặc là nói rõ ràng, còn không thì trực tiếp kết thúc.
Mặc dù bây giờ mối quan hệ của cô và Lục Trì vẫn chỉ là bạn học, nhưng cô muốn phát triển mối quan hệ này thân thiết hơn, còn về sau trở thành dạng gì thì không biết trước.
Cho nên sau khi Lộc Dã gọi cô về thì cô cũng đồng ý.
Hiện tại đã nói rõ ràng được với Lục Trì thì tâm tình trở nên tốt hơn.
Bây giờ đã bắt đầu nghỉ đông, nếu không có lý do để gặp mặt thì chỉ sợ anh cũng không bước ra khỏi nhà.
Cô suy nghĩ quả thật không sai.
Vào kỳ nghỉ đông, mặc cho cô ra sức kiếm cớ lý do để gặp anh, thì cũng bị Lục Trì lấy lý do ở nhà học bài để cự tuyệt.
Dù cô có mời gọi thế nào cũng không được.
Cũng may là sinh nhật Tô Khả Tây gần cuối năm.
Mới sáng sớm, Tô Khả Tây đã gọi điện thoại cho Đường Nhân: “Ngày mai là sinh nhật cuối cùng của thời cấp ba rồi, ngày mai ở nhà tớ chơi trước, sau đó đi ra ngoài hát karaoke.”
Đường Nhân nói: “Nhà cậu á? Tính mời bao nhiêu người?”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng trong chốc lát.
Nhà cô và nhà Tô Khả Tây gần nhau, hai người lại chơi thân với nhau nên Đường Nhân biết rõ ba của Tô Khả Tây là thị trưởng, còn mẹ Tô Khả Tây là trưởng phòng, trong lớp rất ít người biết về điều này.
“Dù sao ba mẹ tớ cũng không làm gì.” Tô Khả Tây nói, “Nếu không thì mời vài người thôi được không?”
Tuy rằng không làm gì, nhưng lắm thầy nhiều ma, hơn nữa ông ngoại Tô Khả Tây là chủ công ty bất động sản, căn nhà đó chính là của hồi môn của mẹ Tô Khả Tây.
Lúc Tô Khả Tây học tiểu học thì mẹ cô ta chỉ mới là tổ trưởng, khi đó cả lớp đến dự sinh nhật của cô ta, chơi đùa vui vẻ.
Sang ngày hôm sau, mẹ của Tô Khả Tây bị tố cáo.
Giống như chỉ là một tổ trưởng, mà gia cảnh lại quá giàu có.
Mặc dù cuối cùng cũng không điều tra ra được bất cứ thứ gì, nhưng chuyện đó đã in sâu trong ký ức của Tô Khả Tây, cho nên cô ta hơi sợ.
Đường Nhân thở dài: “Thôi thì qua nhà tớ đi.”
“Được không?”
“Có gì mà không được, toàn bộ học sinh trường tư nhân Gia Thủy đều biết rõ nhà tớ có tiền.” Đường Nhân chán nản.
Tô Khả Tây muốn nhảy dựng lên: “Ai da yêu chị hai quá chừng!”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả Tây gọi điện thoại cho Lục Vũ.
Từ sau lần trước, cô đến Tam Trung tìm Lục Vũ, nhưng lại không gặp được người, không giống như lần trước.
Cuối cùng lại bị một đám tự xưng “Đàn em của anh Vũ” đưa tiễn ra ngoài.
Ngày hôm sau vừa đúng vào chủ nhật, thời tiết rất đẹp, mặt trời đã ló dạng.
Nói là mời nhiều, nhưng thật ra cũng chỉ mời vài người bạn chơi thân.
Mới sáng sớm, Đường Nhân đã bị Tô Khả Tây qua nhà đánh thức.
Hai người nằm chơi trên giường trong chốc lát, cũng đã đến buổi trưa. Dù sao thì buổi chiều mọi người mới đến, cũng không gấp.
Hôm nay Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi bị Đường Nhân đuổi ra ngoài hẹn hò, trời chưa tối thì chưa được phép về nhà. Lần trước Đường Quân về nhà chưa được bao lâu đã đi lại.
Tô Khả Tây ngồi bên kia, bẻ ngón tay tính toán: “Đợi tí nữa buổi chiều ăn bánh ngọt, chơi một chút rồi buổi tối ra ngoài ăn.”
“Mùa đông ăn lẩu, hoặc là thịt nướng cũng được. Nhưng ăn lẩu thì có vẻ hơi chán, hay ăn thịt nướng đi, nhiều người thì càng náo nhiệt.”
Đường Nhân đã thay xong quần áo, mà Tô Khả Tây vẫn còn ngồi bên kia tính toán buổi tối ăn gì.
Tiếng chuông cửa vang lên, tần số không nhỏ.
“Đến đây đến đây.”
Đường Nhân vừa mới mở cửa ra, một đám người chen lấn đi vào, bắn pháo ruy băng đủ các loại ra.
Vu Xuân bắn đầu tiên, thấy người mở cửa là Đường Nhân, mới lùi lại một bước.
“Chị Nhân! Không phải em!”
Đường Nhân ghét bỏ, đá anh ta một cước.
Một đám người cười đùa ùa vào nhà, thấy Tô Khả Tây đang ngồi trên ghế sofa, lập tức chạy tới bắn pháo ruy băng chúc mừng sinh nhật.
Đường Nhân dựa ở bên cửa hỏi: “Lục Trì không tới sao?”
Lộc Dã quay đầu lại nói: “Không biết nữa. Hai za, cậu ấy thấy tớ cứ như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống tớ vậy, cũng tại cậu hết, phá hủy danh tiếng của tớ.”
Vào cái ngày anh ta thân thiết với Đường Nhân, lúc sau có chạm mặt Lục Trì hai lần, kể cả gặp ở ký túc xá hay trên hành lang, Lộc Dã vừa thấy ánh mắt của Lục Trì thì lập tức run rẩy.
Đường Nhân nhìn ra phía ngoài cổng lớn, nhìn tới nhìn lui một lúc thì thấy Lục Trì xuất hiện.
Cổng lớn mở ra, anh từ từ tiến vào, dáng người cao thẳng, tay áo xắn lên một chút, lộ ra xương cổ tay tinh xảo.
Làn da trắng bạch kết hợp với gương mặt điển trai của anh thật sự khiến anh trông giống một con ma cà rồng quyến rũ.
Khiến người ta trầm luân ở trong đó.
Đường Nhân bước ra ngoài, đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, ngăn cản Lục Trì: “Hôm nay trông cậu rất đẹp trai.”
Nhất là đôi mắt.
Có lẽ lời nói lúc trước của cô tác động đến anh, mặc dù ở trường Lục Trì vẫn đeo kính như cũ, nhưng số lần cởi mắt kính ra lại càng ngày càng nhiều.
So với nhà anh quá ảm đạm lạnh lẽo, nhà cô lại sáng bừng ấm áp.
Đường Nhân bĩu môi, cười nói: “Sau này cũng là nhà của cậu mà.”
Lục Trì: “…”
Ở nhà chơi đùa vài tiếng, sau đó một đám người lại kéo nhau ra ngoài.
Tô Khả Tây bao một phòng trong nhà hàng, bước vào chính là nơi ăn chơi linh đình, âm nhạc rung trời.
Rượu cũng có đủ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho các nam sinh uống.
Văn Nguyệt cũng tới, cô ta chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trong góc, nói chuyện phiếm với mấy nữ sinh khác.
Mặc dù không thân, nhưng cũng có quen biết, huống chi nữ sinh có rất nhiều chuyện để nói, chưa quá mấy phút đã có thể hòa hợp.
“Nhân vật chính lên hát đi!”
Vu Xuân đưa micro tới: “Không hát không được, hôm nay bọn tớ phải nghe được giọng hát của cậu.”
Tô Khả Tây trừng mắt nhìn anh ta.
Sự thật được chứng minh, Vu Xuân trở thành kẻ tội đồ.
Tô Khả Tây hát rất khó nghe, thiếu chút nữa giết chết lỗ tai của bọn họ, mọi người lại ào ào tới mời rượu cô ta.
Lúc Lục Vũ đẩy cửa đi vào, thì cũng là lúc Tô Khả Tây đang ôm chai rượu làm micro, đứng trên ghế sofa gào thét, nhảy nhót nhiệt tình.
Ánh sáng có chút tối, nhưng Lục Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra Lục Trì đang ngồi ở trong góc.
Lúc này anh ta quay người định đi.
“Lục Vũ!”
Tô Khả Tây bay từ trên ghế sofa xuống, chạy nhanh tới cửa, thiếu chút nữa đâm vào tường, níu lấy Lục Vũ.
“Sao cậu nói cậu không đến mà?” Hai mắt Tô Khả Tây đờ đẫn, tiến sát lại nói: “Mau vào đi, nếu không là tớ giận đó.”
Vẻ mặt Lục Vũ có chút thiếu kiên nhẫn, muốn đẩy cô ta ra.
Tửu lượng của Tô Khả Tây cũng không mạnh, mới vừa rồi còn xông ra đỡ rượu cho Văn Nguyệt, bây giờ đã say mèm, cơ thể mềm nhũn.
Lục Vũ vừa đẩy, Tô Khả Tây lập tức ngồi xuống đất.
Lục Vũ thầm rủa một tiếng, đỡ cô về ghế ngồi.
Tô Khả Tây thuận thế dựa vào người Lục Vũ, không biết đang nói nhỏ cái gì, lầm bầm nửa ngày.
Lục Vũ đỡ cô ta vào, Lộc Dã nhường chỗ, ngồi ở chính giữa, bạn học trước kia đều chào hỏi Lục Vũ.
Bọn họ đều biết chuyện của Tô Khả Tây và Lục Vũ, bởi vì trước kia đều là quần chúng vây xem, hơn nữa còn không ngờ là Tô Khả Tây lại thành công.
Sau đó Lục Vũ nhìn sang Lục Trì, tâm tình anh ta trở nên không tốt.
Được một lúc, anh ta đứng dậy muốn đi.
Lộc Dã nói: “Lục Vũ, cậu mới đến đã đi rồi à, ở lại đây chơi một lúc nữa đi.”
“Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, mới tới đã rời đi thật sự không được, hơn nữa hôm nay là sinh nhật của Tô Khả Tây mà cậu lại không nể mặt cậu ấy vậy hả?”
Mặc dù Tô Khả Tây đã say, nhưng cũng nghe hiểu, gật gật đầu phụ họa: “Đúng đúng.”
Tay cô ta còn khoác cánh tay của Lục Vũ.
Lục Vũ quay đầu, thấy Lục Trì vẫn ngồi yên lặng trong góc, lại nhớ tới chuyện xảy ra cách đây vài tuần trước.
Không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi mẹ anh ta về nhà thì khóc lớn một trận.
Anh ta hỏi nửa ngày mới biết được đáp án.
Sự thật mà anh ta nghĩ trước kia hoàn toàn không giống.
Ánh sáng mờ mờ, Lục Vũ trực tiếp trộn lẫn tất cả loại rượu trên bàn vào một cái ly.
Trực tiếp đặt tới trước mặt Lục Trì: “Nếu cậu ta uống cạn ly rượu này.”
Tô Khả Tây túm lấy Lục Vũ, bị anh ta dùng lực bóp lại khiến cô ta bị đau.
Lục Vũ vừa nói xong câu này, tất cả mọi người trong phòng đều yên lặng.
Trong phòng ngoại trừ lớp 14 thì còn có vài người lớp tự nhiên, tất cả đều biết rõ Lục Vũ, nhất là lớp tự nhiên, trước kia còn học chung với Lục Vũ.
Có thể nói đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lục Vũ như vậy.
Con người đều thay đổi.
Bọn họ không biết rõ mối quan hệ giữa Lục Trì và Lục Vũ, nhưng thằng ngốc cũng có thể đoán ra được giữa hai người này có khúc mắc.
Rượu trong ly không nhiều, nhưng hỗn hợp rượu nhìn không ra màu gì, khiến cho người ta phát sợ.
Thời gian qua chỉ có Văn Nguyệt là nhận ra Lục Vũ là đại ca ở Tam Trung, trong lòng kinh hãi, muốn đi tìm Đường Nhân để ngăn chuyện này.
Cô ta còn chưa đứng lên, thì nhớ lại Đường Nhân đã ra ngoài nghe điện thoại, còn chưa quay trở lại.
Lộc Dã đứng lên giảng hòa: “Lục Vũ đừng đi, còn ly rượu này… Chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba, lỡ như uống vào có chuyện gì không tốt thì…”
Lời còn chưa dứt đã bị Lục Vũ cắt đứt: “Uống hay không uống?”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc rung trời, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy quá mức yên tĩnh.
Một đám người nhìn Lục Trì rồi lại nhìn Lục Vũ, không biết phải làm sao.
“Uống.”
Bọn họ chỉ nghe thấy một từ này.
Rất thấp, nhưng lại nghe rất rõ ràng.
“Tốt.”
Đường Nhân vừa cúp điện thoại thì nhận đươc điện thoại của Vu Xuân: “Chị Nhân, Lục Trì vừa mới chạy ra ngoài, chị có thấy không?”
“Lục Trì? Chạy ra ngoài?”
Vu Xuân vội vàng kể đơn giản sự tình vừa mới xảy ra: “Cũng không biết Lục Vũ bị cái gì, lại ép Lục Trì uống rượu, sau khi Lục Trì chạy ra ngoài rồi, thì Lục Vũ bắt đầu ở trong phòng uống rượu, chị nói có vấn đề hay không.”
Trong lòng Đường Nhân bốc hỏa, chưa nghe Vu Xuân nói xong thì đã trực tiếp cúp điện thoại.
Không biết hôm nay Lục Vũ lại đột nhiên phát điên vì chuyện gì nữa, có cần phải gây khó dễ vào lúc này không, thật sự không coi cô ra gì mà.
Cô đi vào bên trong nhà hàng, ai ngờ vừa mới bước vào đã thấy Lục Trì ngồi ở đại sảnh.
Trông thấy anh, Đường Nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ anh gặp chuyện gì không may.
Lúc Trì chắc chắn chưa bao giờ uống rượu.
Anh ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc giống như học sinh tiểu học.
Đến gần mới phát hiện ra cả khuôn mặt của anh đều ửng đỏ, hai mắt đang nhìn chằm chằm phía trước, cô thuận mắt nhìn theo, cũng không biết anh đang nhìn cái gì.
Đường Nhân hỏi: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Lời vừa dứt, cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng, mang theo một hương thơm riêng biệt.
Cả người Lục Trì có chút đờ đẫn.
Anh hơi hé môi, nhưng cũng không nói gì.
Đường Nhân cảm thấy bộ dáng của anh có chút đáng thương.
Mặc dù không biết rõ vì sao anh lại đồng ý uống rượu, nhưng cô vẫn nhờ người phục vụ bưng lên một chén nước mật ong, cô đưa đến trước mặt Lục Trì.
Ly nước mật ong đã được đưa đến tận miệng, nhưng Lục Trì vẫn không há miệng.
Đường Nhân bất đắc dĩ ra lệnh: “Há miệng.”
Lục Trì ngoan ngoãn há miệng.
Cực kỳ nghe lời.
Còn không thì anh cũng không buồn cử động.
Lúc Lục Trì uống được một ngụm, anh duỗi tay đẩy ly nước ra, nhăn mặt, lầm bầm cái gì đó, Đường Nhân không nghe rõ.
Cô duỗi tay bóp mặt anh: “Tiểu nói lắp, há miệng.”
Rốt cuộc thì Lục Trì cũng uống hết ly nước mật ong.
Nếu là thường ngày thì làm sao có cơ hội tiếp cận thân mật như vậy, trong lòng Đường Nhân đang rất sảng khoái, nhưng cũng không lộ ra bên ngoài nhiều.
Bên ngoài trời đã tối, bên trong đại sảnh cũng rất ít người, chỉ có hai người bọn họ.
Lục Trì nheo mắt, đuôi mắt hơi đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ tối, biểu cảm của anh giống như đang thấy một món ăn ngon phía trước mắt.
Anh lè lưỡi, muốn liếm.
Đường Nhân không kịp phản ứng, ngón tay chưa kịp dời đi đã bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi mềm mại di chuyển, đầu ngón tay của cô bỗng chốc cảm thấy ngứa ngáy.
Cho đến lồng ngực cô.
Tê dại đến cực điểm.
Một lúc sau, Đường Nhân hoàn hồn, rút tay ra, xoa xoa, đặt ly nước xuống rồi ngồi bên cạnh anh không biết phải nói gì.
Ánh mắt Lục Trì nhìn theo động tác của cô, cực kỳ tập trung.
Đường Nhân che miệng, ho một tiếng.
Mặc dù Đường Nhân trông có vẻ lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, nhưng ai bảo anh khiến cô làm như vậy.
Cô đột nhiên quay qua, nhìn thẳng vào mắt Lục Trì.
Lục Trì nháy nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn nhìn cô, còn lè lưỡi ra liếm liếm môi, nước mật ong vừa mới uống xong còn lưu lại ở trên môi, ngọt ngào.
Sau đó anh cau mày vì Đường Nhân không đưa tay tới nữa.
Thật sự là khiến người ta điên đầu mà.
“Haiza.” Đường Nhân thở dài.
Cô bóp mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: “Nếu cậu hôn tớ, thì tớ sẽ cho cậu liếm ngón tay tớ, chịu không?”