Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 94



Từ trong thành phố đi cao tốc tới núi Nam, lúc này không kẹt xe, tầm hai tiếng đồng hồ thì đã đến.

Mọi người ngồi cả nửa ngày, lao nhao xuống xe hoạt động, Bùi Y Y đưa ba lô cho Thẩm Ý, đi WC trước.

Cô chỉ mang theo một chai nước, kết quả là ở trên làm trò mèo, không ai mở được chai nước đó. Thế thì cũng thôi đi, cùng lắm thì không uống, dù gì suốt chặng đường ngồi xe cũng không cần leo núi, có lẽ cũng không cần uống quá nhiều nước. Cơ mà núi không cần leo nhưng cô lại ăn nhiều que cay, không uống được nước của mình, cay đến nỗi lấy luôn bình nước của Thẩm Ý uống sạch sẽ.

"Mọi người đừng tản ra, đứng theo vị trí lớp, lớp trưởng cầm cờ đỏ đứng ở hàng đầu tiên." Thầy giáo lấy còi để kêu gọi.

Đi từ chỗ này còn phải leo một nửa sườn núi, phía trên có một cái vịnh Nguyệt Nha và miếu Quan Thế Âm, trên cùng đỉnh Quang Minh, cảnh vật ở đây tương đối rộng lớn, còn có vài điểm tham quan lẻ tẻ, nhưng đều ở phía trên.

"Lên tới phía trên thì mọi người hoạt động tự do, nhưng đừng đi xa quá, mười một giờ rưỡi đến chỗ này tập hợp, chúng ta đi ăn cơm."

Trước khi đến có không ít người bảo không muốn đi, nhưng bây giờ thật sự đến đây rồi, mọi người thật sự nhảy cẫng lên, non xanh nước biếc, không khí trong lành, rất khó để người ta không thích, các bạn nữ lao nhao tìm chỗ đẹp để chụp ảnh.

Trâu Diễn cũng tìm tới nơi, kéo Bùi Y Y rồi hào hứng nói: "Bên chỗ Vịnh Nguyệt Nha có một mảng hoa cúc rộng, chúng ta tới đó chụp ảnh đi!"

Bùi Y Y muốn đi, cũng không quên kéo theo Thẩm Ý.

Thẩm Ý không chụp hình, nhưng có thể chụp hình cho hai người chị em.

Con gái chụp hình cũng y chang như đi dạo phố, không biết mệt mỏi mà nhìn thấy cái gì cũng muốn chụp một tấm.

Biển hoa, chụp. Bãi cỏ, chụp. Rừng cây, chụp. Vịnh Nguyệt Nha, chụp.

Tới cả tấm biển chỉ dẫn của Vịnh Nguyệt Nha cũng phải có một người đứng cạnh bên để chụp một tấm.

Thẩm Ý khá buồn bực, "Cái này có gì mà chụp chứ?" "Đánh dấu chúng mình đã từng tới đây."

"Lấy cái tên Vịnh Nguyệt Nha này đẹp lắm chứ bộ, tới lúc đó có thể kèm theo vài câu văn vẻ rồi đăng trong vòng bạn bè, nhất định sẽ có nhiều like."

Thẩm Ý hiểu ra, nói: "Bên đó có cái thùng rác hình gấu mèo, các cậu có muốn chụp không?"

Bùi Y Y và Trâu Diễn: "Oa, dễ thương quá, chúng ta mau qua đó chụp một tấm."

Thẩm Ý: "..."

Miếu Quan Thế Âm ở cạnh bên Vịnh Nguyệt Nha, vừa vặn cùng trên đường chụp.

Bên này có rất đông học sinh, cũng chẳng biết ai nói Quan Thế Âm ở đây rất linh, mọi người đều chạy đến đó bái lạy.

Ban đầu các học sinh đều cầu xin thi có thành tích cao, sau đó thì có một nam sinh đi thẳng vào dập đầu nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cầu xin người ban phúc lành cho con và Cố Tư Mẫn được ở bên nhau."

Cô bạn tên Cố Tư Mẫn đứng ở bên ngoài, lời nam sinh vừa nói ra, khuôn mặt cô bạn lập tức đỏ lựng, nhưng có thể từ vẻ mặt nhận ra là rất thích, những bạn học khác nghe thấy thì lao nhao xôn xao.

Có người dẫn đầu, những học sinh khác can đảm hơn chút không kiềm chế được, bắt đầu dập đầu cầu xin một số chuyện không liên quan đến học tập.

Chờ khi có nhiều người bước vào rồi đi ra xong, rốt cuộc đến lượt mấy người Bùi Y Y.

"Ở đây mà cầu khấn thì phải nói ra miệng, để trong lòng Bồ Tát không nghe thấy, vả lại càng lớn tiếng càng linh nghiệm." Trâu Diễn giải thích một lượt.

Bùi Y Y bừng tỉnh, chả trách người nào cũng nói thẳng ra.

Thật ra Thẩm Ý không tin những chuyện này, và cũng không thích ký thác hy vọng vào người khác, nhưng Trâu Diễn kéo Bùi Y Y, Bùi Y Y lại kéo

anh, Thẩm Ý bèn cùng với hai cô nàng quỳ lên đệm cỏ. Anh cơ bản là chẳng nghĩ tới nguyện vọng gì, chỉ nghe Trâu Diễn ở phía ngoài cùng lớn tiếng nói: "Thưa Quan Thế Âm Bồ Tát, nếu người có thể để con sau này đừng gặp phải đàn ông cặn bã, tín nữ Trâu Diễn nguyện về sau sẽ bớt ăn thực phẩm rác rưởi."

Thẩm Ý vừa định cười, lại thấy Bùi Y Y thành kính dập đầu, chậm rãi nói: "Bồ Tát, chúc người khỏe mạnh bình an."

Ý cười dừng lại bên miệng, trong lòng như thể có một cơn chấn động dữ dội, trong chốc lát Thẩm Ý không nói nên lời bản thân có cảm nhận gì.

Anh nghiêng đầu, trước tiên là nhìn thấy ánh sáng chiếu từ bên sườn mặt của người kia, chùm ánh sáng vàng đó vặn chiếu vào đôi mắt Bùi Y Y, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi dài nhọn, khẽ hấp háy như đôi cánh loài côn trùng. Chờ khi Bùi Y Y ước nguyện xong mở mắt ra, từ trong mắt tỏa ra ánh sáng, thế mà còn trong suốt tươi đẹp hơn cả ánh mặt trời.

Sau khi ba người đi ra ngoài, Trâu Diễn thở dài trước: "Y Y, cậu đã lãng phí cơ hội tốt. Tớ nghe nói trong cuộc đời một người nguyện vọng đầu tiên cầu xin với Bồ Tát là sẽ linh nghiệm nhất, cậu nên nói thuận lợi thi đậu đại học, hoặc là trúng số các kiểu."

Bùi Y Y lắc đầu: "Điều tớ muốn tớ có hết rồi, mỗi ngày Bồ Tát bảo vệ bao nhiêu là người, nhất định là rất vất vả."

"Cũng phải ha." Trâu Diễn gật đầu, lại đi hỏi Thẩm Ý: "Thẩm Ý, sao khi nãy cậu không nói ra nguyện vọng?"

"Nói rồi." Thẩm Ý cười nhẹ, "Các cậu không nghe thấy, nhưng chắc chắn Bồ Tát nghe thấy."

Rời khỏi miếu Quan Âm, Trâu Diễn còn muốn đi đỉnh Quang Minh.

Thẩm Ý giữ Bùi Y Y lại: "Thế bọn tớ đi dạo bên bờ hồ, tới lúc đó thì tập họp ở phía dưới."

Trâu Diễn gật đầu, rồi đi cùng với mấy học sinh khác.

Có rất đông người đi đến Vịnh Nguyệt Nha chụp ảnh, nhưng chẳng có mấy ai đi dạo bên bờ hồ nhỏ không tên này, Thẩm Ý kéo Bùi Y Y đi thẳng một đường hướng tới nơi yên tĩnh, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.

Bùi Y Y tựa vào Thẩm Ý, bất chợt nhớ lại lúc ở miếu Quan Âm, vì vậy cô hỏi Thẩm Ý: "Khi nãy anh đã ước nguyện vọng gì vậy?"

"Anh nói với Bồ Tát, hy vọng có thể được hôn em." Thẩm Ý nói xong, môi lưỡi đã đè xuống.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.