Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 74



Lê Nhu ngoại trừ la hét chói tai, chỉ còn một bản lĩnh khác là khóc lóc. Lần trước trong nhà vệ sinh nữ bị đẩy khóc, lần này bị phun kẹo sing gum đầy mặt cũng khóc, nhưng Bùi Y Y chỉ báo thù cho mình mà thôi, với lại cô cũng chẳng quan tâm Lê Nhu khóc hay không.

Hơn nữa là cô ta hại Thẩm Ý, sao còn có mặt mũi mà khóc kia chứ?

Bùi Y Y không thể hiểu nổi, vỗ vỗ tay rồi tiêu sái rời khỏi mảnh rừng nhỏ.

Rầu rĩ buồn bã quay lại lớp học, vừa mới đến đầu cầu thang thì trong tầm mắt lọt vào một đôi giày thể thao sạch sẽ, Bùi Y Y ngẩng đầu nhìn, trông thấy Thẩm Ý đang tựa vào tay vịn nhìn cô.

Dáng người cao và gương mặt này của anh, cho dù làm gì cũng đều là ưu thế của anh, chỉ tựa người như này mà cũng đẹp hơn người khác gấp bao nhiêu lần. Thoáng chốc trong lòng Bùi Y Y ngập tràn sự vui mừng, nhảy một bước hướng về phía trước kéo tay Thẩm Ý: "Sao anh lại ở đây?"

Trong trường cấm yêu đương, nhưng yêu nhau trong trường cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, hai người đi đến trước mặt các bạn học, thân thiết cùng dắt tay nhau.

Bỗng nhiên Thẩm Ý bật cười, giọng nói mang theo sự thích thú: "Đang chờ em."

"A... à... em, nhà vệ sinh trên này hơi đông, em đi xuống dưới lầu."

"Anh biết."

Bùi Y Y có chút kỳ lạ, nhưng không kịp suy nghĩ, bọn họ vừa đi lên thì lớp trưởng từ một bên khác đuổi theo: "Thẩm Ý, thầy chủ nhiệm bảo cậu đến phòng giáo viên một chuyến."

Vẻ mặt Thẩm Ý vẫn không thay đổi, nhưng ngược lại trong lòng Bùi Y Y "lộp bộp" một tiếng, đợi Thẩm Ý đi rồi, cô vội vàng đi hỏi lớp trưởng: "Thầy chủ nhiệm tìm Thẩm Ý vì chuyện ngày hôm qua phải không?"

Lớp trưởng lắc lắc đầu ý bảo không biết, ánh mắt bứt rứt hai giây, lại nói thì thầm: "Hình như cả trường biết chuyện này rồi, sáng nay tớ nghe mấy em lớp mười đang bàn tán. Đã vậy... còn có người nói khi đó không phải Thẩm Ý xin nghỉ, mà là ngồi tù..." Thật ra thì cái gì cũng nói, còn nói quá đáng hơn nữa ấy, chỉ là lớp trưởng nào có thể nói ra trước mặt Bùi Y Y.

"Quá đáng lắm rồi!" Bùi Y Y nắm chặt tay.

Lớp trưởng vội nói: "Loại tin đồn này vốn là càng lan truyền càng ác liệt."

Sau năm phút vào tiết học thứ ba, Thẩm Ý mới từ phòng giáo viên trở về, thầy giáo đang giảng bài, Bùi Y Y cũng không tiện hỏi anh nhiều. Được cái Bùi Y Y quan sát Thẩm Ý kỹ lưỡng, thấy vẻ mặt anh tự nhiên thì mới dần dần yên lòng một chút.

Có lẽ là không bị thầy giáo làm khó dễ hoặc ức hiếp.

Khó khăn lắm mới nhịn tới lúc tan học, thầy giáo còn chưa đi, Bùi Y Y đã không kiềm chế được mà hỏi: "Thầy giáo tìm anh có phải vì chuyện ngày

hôm qua của Lê Nhu không?"

"Ừ, có hỏi anh, anh nói theo đúng sự thật."

Bùi Y Y vừa nghe là đã gấp gáp, "Cái gì theo đúng sự thật? Nếu anh nói vậy thì thầy nhìn anh như nào? Mấy người mà hễ hết tiết là lại đến lớp mình như nhìn đồ hiếm lạ, hay là anh nói với thầy chủ nhiệm là mấy lời đồn từ đó mà bị lan truyền, cả trường đều biết..."

"Anh không sợ." Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn cô, "Bùi Y Y, anh vốn không để tâm bọn họ nhìn anh như thế nào, hiện tại anh chỉ có một mục tiêu, đó là cùng em đến Bắc Kinh học đại học, những chuyện khác anh không quan tâm. Bọn họ muốn nhìn gì nói gì, thậm chí những chuyện kia có phải là bị bại lộ hay không, anh cơ bản không để ý tới."

- -

Sau buổi cơm trưa nên là giờ luyện tập của đội bóng rổ, nhưng buổi trưa Thẩm Ý giảng bài cho Bùi Y Y, anh không đi.

Là Bùi Y Y chủ động đưa ra yêu cầu giảng bài, đại khái là lúc sáng cô bị Thẩm Ý kích thích, cả buổi sáng nghe giảng cực kỳ nghiêm túc. Tan học rồi cô vẫn tự mình chỉnh sửa lại ghi chép, không hiểu là hỏi, giống học sinh tiểu học thuộc thành phần tích cực bám người vậy.

Cô tự mình tính tổng điểm thi cuối tháng, sau đó đi kiểm tra điểm trúng tuyển của những học viện khiêu vũ vào những năm trước, tự mình cân nhắc chỉ cần phát huy ở các môn xã hội, hơn phân nửa không thành vấn đề.

Nhưng ai biết được lúc thi đại học ra đề gì chứ, cô chỉ đành nỗ lực học tập, gắng sức làm bài, cố gắng không thất bại lúc thi đại học.

Đến chiều tan học, Bùi Y Y lấy ra một bịch bò khô từ trong cặp sách, nói với Thẩm Ý: "Vậy tự em ngồi làm bài một lúc, anh đi tập bóng đi."

Thẩm Ý ngồi đó không nhúc nhích, ngược lại Ngô Tư Khải ở sau lưng cứ muốn nói lại thôi. Cậu ấy nhìn thấy một nam sinh khác, người kia nháy mắt với cậu ấy một cái, Ngô Tư Khải ngượng ngùng không ngừng vò đầu bứt tóc, trì hoãn một hồi, giả vờ như bừng tỉnh nhớ ra điều gì nói: "À, đúng rồi Thẩm Ý... Tớ thấy nhiều lớp có năm thành viên, không có dự bị, dáng người của bọn tớ vừa hay ngang tầm nhau, tới lúc cùng nhau hợp lực thì có thể thuận tay hơn chút. Cậu học hành quá tốt, bọn tớ cũng sợ trễ nải việc học của cậu, chi bằng tới khi đó năm người bọn tớ đi thi là được rồi."

Kỹ thuật diễn của Ngô Tư Khải còn kém hơn Bùi Y Y, cậu ấy lắp bắp, lời nói cũng không hề hợp lý, nét mặt ánh mắt lại càng không được tự nhiên, khiến Bùi Y Y căm giận đứng dậy: "Ngô Tư Khải, các cậu cũng quá đáng lắm rồi, khi đó là các cậu muốn Thẩm Ý tham gia, bây giờ nói không cần, dựa vào cái gì chứ?"

Hai người là bạn tốt trong lớp, bình thường cũng tán gẫu nhiều với nhau, lúc này Bùi Y Y nổi giận, Ngô Tư Khải cũng rất khó xử. Thật sự thì cậu ấy cũng không quá để tâm tới chuyện Thẩm Ý, nhưng trong đội năm người thì cả bốn người khác đều không muốn Thẩm Ý tham gia, cậu ấy cũng không còn cách nào khác. Cái chức đội trưởng nhỏ bé rách nát này cũng thật khó làm, đúng là một lúc không thể nào làm vừa lòng cả đôi bên mà.

"Không sao, vậy các cậu cố gắng nhé." Phản ứng của Thẩm Ý thờ ơ, chỉ kéo Bùi Y Y ngồi xuống.

Ngô Tư Khải nhìn người trong cuộc đồng ý, cũng không biết nói gì hơn, đành chạy trối chết dưới cái nhìn đầy căm tức của Bùi Y Y.

Học sinh ngoại trú đi rồi, học sinh nội trú cũng túm tụm lại đi ăn với nhau, trong lớp học dần dần còn lại mỗi Bùi Y Y và Thẩm Ý, nhưng bên ngoài hành lang và cửa sổ, vẫn có không ít người giả vờ đi ngang qua để nhìn vào bên trong như cũ.

Thẩm Ý trì hoãn vài giây, quay đầu qua nhìn, gương mặt của các học sinh đang nhìn kia nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt. Bọn họ cứ tưởng Thẩm Ý chỉ liếc nhìn một cái, nhưng một lát sau khi bọn họ lại nhìn vào, Thẩm Ý vẫn đang nhìn ra ngoài. Có vài nữ sinh đối diện với ánh mắt của anh, gương mặt trước sau đỏ ửng, cậu đẩy tớ tớ đẩy cậu xong vội vã chạy đi mất, những người còn lại đoán chừng cũng cảm thấy ngại ngùng nên cũng rời đi.

Sau khi hành lang chỉ còn là một khoảng không trống trải, Thẩm Ý mới thu hồi tầm mắt. Anh nhìn bài tập trên trang giấy vẫn còn trống nguyên, bèn đưa tay sang gương mặt Bùi Y Y, "Tại sao còn..." Ngón tay anh chạm phải một dòng ẩm ướt, nhất thời thẫn thờ, sau đó anh nâng gương mặt Bùi Y Y lên nhìn, thấy cô thế mà đã rơi nước mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.