Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 57



Hiệu suất của thầy chủ nhiệm rất cao, ngay lập tức đã dẫn Thẩm Ý và Bùi Y Y về tới lớp đổi chỗ ngồi.

Thẩm Ý bị chuyển tới tổ 1 ngồi ở dãy sau, Bùi Y Y không thay đổi vẫn ở tổ 4, có hai tổ khác nằm giữa, giống như ngăn cách bởi dải ngân hà mênh mang.

Sắp đến giờ vào học, sau khi sắp xếp, thầy chủ nhiệm chắp tay sau lưng thở phì phò đi ra ngoài.

Bạn nữ tổ 1 đã thu dọn xong đồ đạc đi qua, cô ta liếc mắt nhìn Thẩm Ý, hai gò má dần dần ửng đỏ, “Chuyện đó, bạn học Thẩm Ý…”

“Trước tiên không đổi chỗ.” Thẩm Ý lên tiếng, không chỉ bạn nữ đó sửng sốt, những bạn học khác ngồi xung quanh cũng sững sờ theo.

Đây chính là sắp xếp đổi chỗ từ đích thân giáo viên chủ nhiệm! Vậy mà Thẩm Y nói không đổi? Quá ngông cuồng rồi nha!

“Nhưng mà…” Bạn nữ có chút khó xử.

Ngón tay thon dài của Thẩm Ý bóp cây bút đặt xuống, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Không sao đâu, có vấn đề thì tôi chịu cho.”

Chẳng qua Thẩm Ý chỉ liếc mắt một cái, bạn nữ kia đã lạc mất một nhịp tim, cô ta vội vàng gật đầu, mặt đỏ tới mang tai bê sách trở về.

“Chúng ta phải làm sao đây.” Bùi Y Y rất mù mờ.

Thẩm Ý xem như chẳng có gì: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Trong lúc nói chuyện, tay anh rũ xuống dưới, nắm chặt tay Bùi Y Y.

Cậu thiếu niên này, cảm tình dường như từ trước tới nay đều rất nhạt nhẽo, khiến người ta có cảm giác như không yêu thích cho lắm, nhưng trong thời điểm mấu chốt, đối với chuyện tình cảm của hai người, anh lại nghiêm túc hơn bất kỳ người nào.

Chỉ một động tác đơn giản, trong nháy mắt đã khiến Bùi Y Y có thêm sức mạnh và dũng cảm, cô nắm chặt tay lại, bình tĩnh nói: “Thẩm Ý, cho dù em có bị mẹ đánh chết cũng sẽ không chia tay anh, anh yên tâm, em có làm ma cũng không buông tha anh đâu!”

Thẩm Ý: “...Thế thì không cần đâu.”

Nói xong, Bùi Y Y lại thở dài một hơi: “Nếu như có kiếp sau, em đầu thai lại vẫn sẽ yêu anh, em còn chưa yêu anh đủ.”

“Vậy anh có thể lớn hơn em hai mươi tuổi, đợi khi em hai mươi tuổi thì anh cũng tầm bốn mươi tuổi rồi, có thể hói đầu và có thể mang cả bụng bia, đến lúc đó, cho dù anh đi cạnh em, có lẽ em cũng không liếc mắt tới anh một cái.”

Bùi Y Y không vui, cũng không để ý hiện tại đang ở trong lớp học, đầu đã nhẹ nhàng tựa vào cánh tay người kia: “Thẩm Ý, em không muốn xa anh.”

Có một chiếc lá khô theo gió bay vào, Thẩm Ý nhìn nó, ánh mắt có chút mất mát, giọng nói lại kiên định: “Chúng ta sẽ không xa nhau, Bùi Y Y, buổi chiều tan học anh về chung với em.”

Hở?

Lúc Bùi Thông biết Thẩm Ý muốn đến nhà mình, cảm thấy thật xằng bậy, cậu không nói với Thẩm Ý, chỉ kéo Bùi Y Y sang một bên, hỏi cô: “Em không sợ bố mẹ la mắng?”

Bùi Y Y thở dài nặng nề, chuyện đánh nhau trong nhà vệ sinh hôm nay, và chuyện hai người ôm nhau ngoài hành lang trước mặt giáo viên, đã sắp sửa truyền ra hết cả khối; mà người anh trai đáng thương của cô, không để ý đến chuyện bên ngoài chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đến bây giờ còn chưa biết có chuyện gì.

“Anh ơi, em sợ không sống qua nổi đêm nay.”

Bùi Thông không nói lời nào.

Ba người đi lên lầu, Thẩm Ý đến gõ cửa, Bùi Thông càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, cậu lục trong túi áo, nói: “Tớ có chìa khóa.”

Trong lúc nói chuyện thì cửa đã được mở từ bên trong, ba người lần lượt hướng mắt nhìn, trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Bùi Phú Niên. Hai anh em còn chưa nói chuyện, Thẩm Ý đã lên tiếng trước: “Cháu chào chú, cháu tên là Thẩm Ý.”

Chắc chắn Chu Thu Vũ đã kể cho ông nghe chuyện hôm nay, vẻ mặt Bùi Phú Niên có chút khác thường, trì hoãn vài giây mới đi vào trong, cứ vào trong trước vậy.

Mấy người bọn họ đi vào thì ngay lúc Chu Thu Vũ từ trong phòng bước ra, bà nhìn Thẩm Ý, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, giọng điệu chất vấn không dễ chịu: “Cậu tới đây làm gì?”

Đây là điềm báo của trận la mắng, Bùi Y Y sợ tới nỗi rụt cổ lại, tránh sau lưng Thẩm Ý theo phản xạ có điều kiện.

Hành động vô tình của cô chọc cho Chu Thu Vũ phát bực, Chu Thu Vũ lập tức chỉ tay vào Bùi Y Y quát: “ Bùi Y Y, con qua đây cho mẹ! Bùi Thông, con mở cửa bảo cậu ta đi đi!”

Bùi Y Y không dám bước qua, Bùi Thông cũng ngại đuổi người đi.

Chu Thu Vũ muốn nổi điên, Thẩm Ý lên tiếng: “Thưa dì, dì đừng nổi giận, cháu đến là để nói chuyện với dì và chú.”

Chu Thu Vũ cười chế giễu: “Tôi với cậu có gì hay để mà nói với nhau? Cậu bảo người lớn nhà cậu đến đây, để tôi hỏi thử xem bình thường bọn họ dạy dỗ con cái như thế nào!”

Ôi, quá đáng rồi. Bùi Phú Niên nói một câu ngăn cản, kéo Chu Thu Vũ ngồi xuống, bớt giận dữ, nghe bọn trẻ nói xem thế nào đã.

Chu Thu Vũ bực bội gạt tay ông ra, nhưng cũng không nói thêm lời chanh chua nào, chỉ nổi giận với Bùi Y Y: “Con đi sang một bên cho mẹ!”

Bùi Phú Niên nháy mắt với Bùi Thông, Bùi Thông kéo ngay Bùi Y Y qua một bên, cậu nghe tới lúc này cũng đoán ra được là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhìn Chu Thu Vũ giận dữ như thế này, cậu lo lắng Bùi Y Y sẽ bị ăn đòn, nên lặng lẽ đứng nhích lên trước Bùi Y Y một chút.

Mà từ đầu cho đến cuối, Thẩm Ý đứng đối diện với sắc mặt lạnh lùng và từ ngữ sắc bén của Chu Thu Vũ, biểu hiện của anh vẫn luôn luôn bình tĩnh.

Sau khi chờ Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên cùng ngồi xuống anh mới tiếp tục nói: “Thưa chú thưa dì, về chuyện ngày hôm nay, cháu trịnh trọng nói lời xin lỗi với chú và dì. Cháu quen với cô gái ức hiếp Bùi Y Y, nhưng không có bất kỳ dây dưa tình cảm gì cả, còn về cháu với Bùi Y Y, bọn cháu vẫn sẽ tiếp tục ở bên nhau ạ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.