Đã vào học được 10 phút rồi mà Bùi Y Y vẫn chưa quay về lớp học.
Thẩm Ý nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Bên cạnh không có một Bùi Y Y lén lút làm việc riêng, trong lòng Thẩm Ý lại có chút trống vắng.
Đúng là Bùi Y Y có chút ham chơi lười học, nhưng vẫn rất tích cực đến trường vào lớp, chưa từng đi muộn bao giờ. Nhưng đã vào học lâu rồi, vì sao đến giờ cô ấy vẫn chưa về lớp?
Điện thoại không nghe, tin nhắn không nhắn lại, trước đây chưa từng có hiện tượng này bao giờ.
Vẻ mặt của Thẩm Ý hơi trầm xuống, sau một thoáng trầm tư anh chợt đứng phắt dậy.
Chân của anh đụng vào ghế, chiếc ghế trượt trên sàn nhà phát ra tiếng động chói tai, khiến cả lớp phải nhìn về phía anh.
Giáo viên dạy Lý cũng không hiểu mô tê gì, giơ tay hỏi: “Bạn học sinh này, em làm gì đấy?”
Khi giáo viên dạy Lý dứt lời, Thẩm Ý đã đi đến hàng đầu tiên của tổ 4, bước chân anh không hề do dự, đáp lại: “Bạn Bùi Y Y vẫn chưa về lớp, em phải đi tìm bạn ấy.”
Học kỳ mới vừa bắt đầu được hơn một tháng, giáo viên bộ môn đều dạy mấy lớp cùng một lúc, vẫn còn chưa quen hết học sinh, nhất là những học sinh có thành tích không tốt. Thẩm Ý vừa mới đến lớp đại trà chưa được mấy ngày nên tất nhiên giáo viên dạy Lý cũng không biết anh. Thời gian ở cấp ba rất eo hẹp, hầu hết giáo viên đều không lãng phí thời gian chỉ vì học sinh cúp tiết, giáo viên dạy Lý cũng chẳng để ý đến chuyện trong lớp vẫn còn học sinh chưa đến.
“Lớp trưởng gọi điện thoại cho bạn học sinh chưa đến, còn em ở lại lớp học!” Giáo viên dạy Lý nói với vẻ không vui, “Quay lại ngay... này, em đứng lại cho tôi!”
Thẩm Ý hoàn toàn không quan tâm thầy giáo với chẳng cô giáo, anh sải bước lớn đi ra ngoài, học sinh cả lớp đều bị kinh ngạc đến ngơ ngác trước hành vi này của anh.
Mọi người đều biết Thẩm Ý là học bá chuyển đến từ lớp chọn, mặc dù bình thường không nói nhiều nhưng tính tình khá ôn hòa. Ngoại trừ không đếm xỉa đến mấy nữ sinh âm thầm thả thính ra, ai thật lòng đến hỏi bài, Thẩm Ý cũng chưa từng giấu giếm, thoải mái giảng giải cho họ.
Chưa có ai nhìn thấy Thẩm Ý to gan lạnh lùng như thế này bao giờ.
Bùi Y Y không về lớp, Thẩm Ý cũng không tiện suy đoán, cho dù không muốn nghĩ nhiều nhưng vẫn không thể không nghĩ đến.
Thông thường nữ sinh gây sự với nữ sinh khác, hầu hết sẽ chọn nơi vắng vẻ không người qua lại: Sau sân thể dục, rừng cây nhỏ... đây là những chỗ không có ai đến vào lúc bình thường.
Vừa mới đi đến lớp 12-7, có hai nữ sinh đi lên cầu thang, chính là Bùi Y Y và Trâu Diễn. Tóc tai của hai người hơi bù xù, tay áo của Trâu Diễn đã bị rách, đang kéo Bùi Y Y lại để xem. Bùi Y Y thì thê thảm hơn, trên cổ có một vệt máu, rõ ràng là bị cào bằng móng tay.
Khoảnh khắc này, Thẩm Ý như bị ai đó cho một bạt tai, anh hiếm khi đứng nghệt ra thế này. Ngây ngẩn mấy giây mới phản ứng lại, lập tức sải đôi chân dài bước lên trước.
Bùi Y Y là người vô tâm vô tư, đã ra nông nỗi này rồi mà nhìn thấy Thẩm Ý cái là vui vẻ không thôi, hỏi anh: “Không phải đang trong giờ học sao? Sao anh lại chạy ra đây? Anh đi tìm em à?”
Thẩm Ý không phải kiểu người để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng lúc này vẻ mặt của anh lại hiện rõ sự tức giận, nhìn thấy bộ dạng vui mừng ngốc nghếch của Bùi Y Y, anh cố gắng kiềm chế cơn giận, không đáp mà hỏi lại cô: “Có phải Lê Nhu tìm em không?”
Bùi Y Y còn chưa trả lời thì Trâu Diễn ở bên cạnh đã không nhẫn nhịn được, mặc dù cô ấy sợ Thẩm Ý vì tin đồn giết người, nhưng chuyện từ Thẩm Ý mà ra, cô ấy cũng chẳng để ý đến cái gì nữa, vội vàng nói: “Chính là cô ta! Cô ta kéo ba người tới chặn tôi và Bùi Y Y ở trong nhà vệ sinh.
Giáo viên phát hiện có người đánh nhau, đã thông báo cho phụ huynh rồi.”
Trâu Diễn vừa nói xong chữ cuối cùng, Thẩm Ý đột ngột ôm lấy Bùi Y Y, Trâu Diễn đơ ra, vội vàng dịch qua một bên.
“Mấy cô cậu kia! Làm phản đấy à!” Giáo viên dạy Lý đuổi theo ra ngoài, quát lớn, trong lớp 12-7 đang tập trung học bài có người thò đầu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Ý và Bùi Y Y đang ôm nhau, vội vàng nói cho bạn cùng bàn, học sinh ngồi gần cửa sổ dần xôn xao hết cả lên.
Trước khi thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, Thẩm Ý đã buông Bùi Y Y ra.
Lớp trưởng lớp 12-8 cũng đi ra, cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng cũng sửng sốt, chạy lên đằng trước nói: “Thẩm Ý, Bùi Y Y, mau về lớp đi, thầy giáo tức giận rồi đấy.”
Tuy thầy giáo dạy Lý tức giận nhưng cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Mặc dù nhà trường đã ghi rõ quy định cấm chỉ học sinh yêu đương, nhưng chuyện này không phải nhà trường cứ không cho là không xảy ra. Lớp nào
mà chẳng có mấy cặp đôi học trò, chỉ cần không quá đáng quá là được, về cơ bản giáo viên đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Hơn nữa cũng sắp thi đại học rồi, giáo viên cũng muốn dành thời gian cho những học sinh muốn học hành hơn.
Kể từ đó cho tới khi hết giờ, hai người Bùi Y Y và Thẩm Ý cũng chẳng nói gì nữa.
Đợi đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Ngô Tư Khải thò đầu lên phía trước hỏi: “Y Y, xảy ra chuyện gì vậy? Có ai bắt nạt cậu à? Để tớ đi tìm nó đánh cho nó một trận giúp cậu nhé.”
Tình anh em của Ngô Tư Khải thể hiện không đúng lúc, Thẩm Ý trực tiếp dịch người qua che mất hơn nửa tầm mắt của cậu ấy. Những ngón tay thon dài của anh vuốt lại những lọn tóc lòa xòa của Bùi Y Y, Bùi Y Y ôm đầy bụng ấm ức, đang định nói thì bên ngoài có người hô lên: “Bùi Y Y, ra ngoài một lát.”
Là thầy chủ nhiệm!
Toi rồi, chắc chắn mẹ cô đã đến rồi...
Vẻ mặt của Bùi Y Y lập tức trở nên lo lắng, cô đáp lại một tiếng, đứng lên định ra ngoài, Thẩm Ý không nhường đường, nói: “Bùi Y Y, không cần giấu, nên nói gì thì cứ nói đấy.”
Bùi Y Y nghiền ngẫm lại câu này, hỏi anh: “Vậy chuyện của chúng mình...”
“Cũng không cần giấu, để anh giải quyết.” Thẩm Ý đứng lên nhường đường, giọng anh bỗng biến thành những lời thì thầm dịu dàng như lần đầu tiên hai người gặp nhau trên xe bus: “Đừng sợ, đi đi.”