Kỳ thi tháng sẽ rơi vào ngày thứ năm, kéo dài hai ngày, thứ bảy chủ nhật được nghỉ.
Bùi Y Y và bạn cùng bàn đi đến trường thi ngắm nghía trước. Trong kỳ thi lần này, để ngăn không cho học sinh gian lận, nhà trường đã trộn lẫn tất cả mười lớp trong khối lại với nhau, để đảm bảo những học sinh ngồi gần nhau đều không quen biết nhau.
Sau khi xem địa điểm thi xong, khi về lớp Bùi Y Y đi hỏi từng học sinh có thành tích tốt ở trong lớp, xem có ai thi cùng phòng với mình hay không.
Kết quả hỏi khắp nơi, có thì có thật nhưng lại ngồi chếch với chỗ ngồi của cô, như thể chỉ ước gì có thể cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm vậy.
Cho dù đối phương có lòng cho cô chép bài thì cổ của cô cũng không dài như vậy được.
“Nhà trường cũng biến thái quá thể, đúng là không muốn cho mấy người như chúng ta con đường sống mà.” Bùi Y Y than vãn với bạn cùng bàn, kết quả bạn cùng bạn còn kêu la thảm thiết hơn cả cô, “Bọn họ đúng là có bệnh mà!”
So với những tiếng oán thán của học sinh ở dãy dưới, những học sinh có thành tích tốt lại tỏ ra vô cùng bình thản. Bình thường bọn họ nghe giảng làm đề, cộng thêm lên lớp 12 thường xuyên có những bài kiểm tra lớn nhỏ, kỳ thi tháng không nhằm nhò gì đối với họ. Nhưng lần này là cơ hội cuối cùng để vào lớp chọn, ngoài mặt thì mọi người tỏ ra bình thản như không, nhưng thực tế thì đang âm thầm cạnh tranh, tranh thủ thi hơn người khác một điểm để chen chân vào lớp chọn.
Trước ngày thi một ngày, Bùi Y Y vẫn rất hoang mang, nhưng khi đến ngày thi thật thì cô lại bình chân như vại, bê một ly mì ung dung thong thả đi đến trường thi.
Mặc dù nhìn quanh một vòng chẳng quen ai cả, nhưng cách sắp xếp trộn lẫn các lớp với nhau chỉ có thể ràng buộc mấy học sinh da mặt mỏng. Những người da mặt dày như Bùi Y Y đã có ý định làm thân với tất cả bạn học xung quanh mình, để đối phương vứt phao cho mình.
Vừa mới ăn được hai gắp mì, nữ sinh ngồi hàng trước Bùi Y Y cũng đã đến. Bùi Y Y không quen nhưng lại chủ động chào hỏi: “Hi, chào cậu.”
Nữ sinh liếc cô một cái nhưng không chào lại, tự ngồi xuống ghế rồi bắt đầu học thuộc từ mới.
Lạnh lùng ghê.
Bùi Y Y nén giận, da mặt cô dày nhưng không có nghĩa là cô không có lòng tự trọng!
Không thể dựa dẫm vào học sinh ở phía trước, Bùi Y Y chỉ có thể làm thân với học sinh phía sau. Kết quả, phòng thi cũng sắp được lấp kín rồi mà người phía sau vẫn chưa có mặt. Bùi Y Y cảm thấy hơi cuống, nghĩ bụng người nọ mà còn không đến, giáo viên coi thi sắp sửa đến rồi.
Đang ngồi nhấp nhổm không yên, có người vào phòng thi. Người đó đón lấy ánh nắng, Bùi Y Y chỉ nhìn thấy người nọ rất cao, đợi đến khi người đó bước thêm hai bước nữa, Bùi Y Y mới nhìn rõ khuôn mặt của người ấy.
Ôi trời, thế mà lại là Thẩm Ý!
Thẩm Ý đi đến mới nhìn thấy Bùi Y Y, anh hơi bất ngờ với mối duyên phận này.
Kể từ lần gặp ở trong phòng thay đồ nọ, đã mấy ngày hai người chưa gặp nhau.
Thấy Thẩm Ý ngồi xuống phía sau mình, Bùi Y Y vội vàng sán lại gần hỏi: “Thẩm Ý, thành tích của anh có tốt không?” Giọng cô êm ái, nhưng lại có thêm vẻ thăm dò.
Sau khi trải qua màn phân tích kín đáo vào lần trước, cô nhận định Thẩm Ý là học sinh học kém, nhưng rốt cuộc là kém như thế nào nhỉ? Nếu còn kém hơn cả cô thì thôi, nhưng nếu như tốt hơn cô một chút xíu, thế thì kỳ thi tháng lần này vẫn có chút hy vọng rồi.
Hôm qua bố đặc biệt gọi điện thoại về, nói rằng nếu cô còn đội sổ lần nữa, về sau đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt gì hết.
“Có lẽ cũng tàm tạm.” Thẩm Ý chỉ mang theo một cây bút, nói xong bèn liếc nhìn mặt bàn của Bùi Y Y, trong túi bút hoa hòe hoa sói là năm sáu cây bút khác nhau và cây bút xóa hình hoạt hình, anh không nhịn được khẽ bật cười ra tiếng.
Bùi Y Y không hiểu anh đang cười cái gì, nhưng nghe câu này có vẻ lòng tự trọng của Thẩm Ý rất cao, thế là cô lại hỏi: “Lúc anh thi vào cấp ba được bao nhiêu điểm?”
“Không điểm.”
“Môn nào không điểm?”
“Tổng điểm các môn là không điểm.”
Bùi Y Y vừa kinh ngạc nhưng lại vừa hài lòng.
Quả nhiên ông trời cũng là người công bằng, đẹp trai thì xác định là học dốt, vừa đẹp trai vừa học giỏi thì chỉ có trong tiểu thuyết thôi.
Chưa nói được mấy câu, thầy giám thị đã kẹp đề thi vào nách đi vào trong phòng, Bùi Y Y vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Môn thi thứ nhất là tiếng Anh.
Phần điền từ vào chỗ trống Bùi Y Y làm hơi vất vả, lúc đến phần trắc nghiệm thì cô làm nhanh hơn nhiều.
Trong ba đáp án dài và một đáp án ngắn thì chọn đáp án ngắn nhất. Ba đáp án ngắn một đáp án dài thì chọn đáp án dài nhất. Nếu không theo một quy luật nào thì dựa vào giác quan thứ sáu của nữ sinh, thông thường chọn đáp án C thì tỉ lệ đúng sẽ lớn hơn chút.
Phần nghe thì dễ ẹc, chọn đáp án nghe gần giống là được.
Một bài thi tiếng Anh được làm hết, ngoài phần viết có chút khó khăn, những câu khác đều hoàn thành một cách đáng kinh ngạc, gần như không có chỗ nào khiến Bùi Y Y cảm thấy khó nghĩ cả.
Cô viết xong con chữ cuối cùng, trong lòng vô cùng thư thái đặt bút xuống.
Theo Bùi Thông làm bài tập mấy ngày, quả nhiên thành tích của cô đã có tiến bộ rồi.
Kiểm tra đề thi và phiếu điền đáp án một lần nữa, Bùi Y Y càng chắc cú hơn, cô cảm thấy tiếng Anh cũng không khó lắm.
Tự làm xong bài mình, Bùi Y Y cũng không quên Thẩm Ý. Cô dùng khuỷu tay che giấy nháp lại, nhanh chóng viết đáp án của từng câu hỏi ra, sau đó vo viên thành cục trong lòng bàn tay.
Coi thi là chuyện nhàm chán nhất quả đất, thầy giám thị kia đã ngáp mười mấy cái, rảnh đến phát chán lên được. Thầy giám thị thong thả đi xuống, kiểm tra từ đầu đến cuối lớp.
Bùi Y Y chờ đợi thời cơ, đợi thầy giám thị đi qua chỗ Thẩm Ý, cô nhanh nhảu ném cục giấy nháp qua chỗ anh.
Thẩm Ý bị bất ngờ nhưng may vẫn phản ứng nhanh, khi thầy giám thị xoay người lại, anh lập tức chụp lấy cục giấy nháp.
Bùi Y Y giả bộ đang lật bài thi ra kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô đã liếc bừa một cái, phát hiện Thẩm Ý làm sai rất nhiều, may mà cô đã viết toàn bộ đáp án ra cho anh, nếu không lần này anh lại được ăn trứng ngỗng rồi.