Trước khi quay về lớp, Bùi Y Y đã đến lớp 12-10 một chuyến. Cô không tìm thấy bạn trai của Trâu Diễn ở trong phòng thay đồ, định đến đó xem cậu ta đã về lớp chưa. Nhưng không ngờ khi đến cửa lớp 12-10, cô không chỉ nhìn thấy cậu ta mà còn nhìn thấy cả Trâu Diễn.
Hai người vừa nói chuyện xong, bạn trai Trâu Diễn xoay người đi vào lớp, còn Trâu Diễn cũng nhìn thấy Bùi Y Y.
Khuôn mặt cô ấy tươi roi rói, hoàn toàn không còn vẻ đau lòng khóc lóc sướt mướt như lúc nãy. Thấy vẻ mặt của Bùi Y Y đầy sửng sốt, Trâu Diễn kéo tay cô, giải thích đầu đuôi câu chuyện: “Hóa ra lúc nãy cậu ấy trêu tớ, ngày kia là sinh nhật của tớ mà, cậu ấy học trò này ở trên mạng, định trêu tớ là muốn chia tay sau đó sẽ cho tớ sự bất ngờ vào ngày kia. Nhưng cậu ấy không ngờ tớ khóc đến mức cơm cũng chẳng ăn. Nè, cậu ấy mua trà sữa với trứng gà cho tớ đây này.”
Bùi Y Y chưa đọc được tình tiết này trong tiểu thuyết bao giờ, đợi đến khi cô định dặn dò Trâu Diễn dừng để bị lừa, thì Trâu Diễn đã vẫy tay rồi đi vào lớp.
Bùi Y Y thở dài, vừa mới ngồi xuống ghế thì chuông vào học cũng vang lên.
Tiết toán.
Lớp 12 đã chẳng còn bao nhiêu bài giảng mới, giáo viên giảng đề thi như thường lệ, Bùi Y Y lơ đãng nghe được hai câu, lén lút lần mò điện thoại.
Nhập từ khóa, nhấn vào tìm kiếm.
[Cảm giác lên đỉnh của phụ nữ là chỉ... trong quá trình quan hệ... khoảnh khắc đạt được cao trào, có một cảm giác choáng váng...]
Trước đó, ngón tay Thẩm Ý gẩy hạt châu của cô, quả thực cô đã có cảm giác hoa mắt chóng mặt, đầu óc cũng không thể hoạt động nổi nữa.
[Cảm giác sung sướng tột cùng và khô nóng nơi âm vật truyền từ khoang chậu ra toàn thân như bị điện giật, như có một dòng điện ấm áp từ hạ bộ
truyền đến toàn thân, cơ cửa âm đ*o sẽ co bóp một cách mãnh liệt vì cảm giác cực khoái...]
Rõ ràng đều là những con chữ hình khối đó, nhưng lại mang đến cho Bùi Y Y những cảnh tượng mới lạ đặc sắc.
Trong phòng thay đồ ánh sáng nhập nhèm, ngón tay của Thẩm Ý như có dòng điện, từng luồng cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan sang hạ thể của cô, khiến cô ngứa ngáy, cảm thấy rộn rạo. Hạ thể của cô như có một dòng suối chảy róc rách, thấm ướt hơn nửa đáy quần lót, làn da bắt đầu tăng nhiệt, dường như vành tai cũng đã quen thuộc với cảm giác nóng bừng nổi lên hết lần này đến lần khác.
Bùi Y Y siết chặt chiếc bút, bao xúc cảm ở trong phòng thay đồ kéo nhau trở lại vào giây phút này, cô chịu không nổi cảm giác hạ thể co thắt, trào ra một dòng nước trong suốt.
Đáng sợ, quá đáng sợ, cô chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi mà...
Khắp người Bùi Y Y nhộn nhạo, chẳng hiểu sao cô lại đứng bật dậy, chiếc ghế bị chân cô xô ra đằng sau, ma xát với mặt sàn, phát ra âm thanh chói tai.
“Bùi Y Y, em làm cái gì vậy?”
Ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía cô.
Đầu Bùi Y Y nóng bừng, thở từng hơi hổn hển, sau mấy giây ngơ ngác trì trệ cô cất lời: “B...”
Vẻ mặt của giáo viên dạy toán hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới gật đầu khen ngợi: “Giỏi lắm, câu này đáp án là B, dạo này Bùi Y Y có tiến bộ đấy, câu hỏi này cô thấy hầu hết mọi người đều làm sai.”
“Đỉnh!” Ngô Tư Khải ngồi ở phía sau đột nhiên vỗ tay nhiệt liệt.
Giáo viên dạy toán lập tức nghiêm mặt, “Ngô Tư Khải, em hò hét cái gì vậy? Vui như vậy thì em trả lời câu hỏi tiếp theo chọn đáp án gì?”
Cả lớp đều bị chọc cười ầm lên. Ngô Tư Khải: “...”
“Còn gào vớ gào vẩn nữa là em đứng mà nghe giảng đấy.”
Ngô Tư Khải không dám hó hé câu gì nữa, rụt người lại như một con rắn, Bùi Y Y cũng vội vàng ngồi xuống.
Lòng bàn tay của cô toàn mồ hôi.
Gì mà chọn B chứ, vừa rồi trong đầu cô nhớ tới cúp B của mình. Haiz...
Chớp mắt đã đến lúc tan học, không đợi Bùi Y Y đi tìm Trâu Diễn, cô ấy đã đứng chờ sẵn ở cửa sau của lớp cô rồi.
Bùi Y Y khoác cặp lên lưng, vừa mới đi ra thì Trâu Diễn đã kéo cô sang chỗ không người, nói khẽ: “Y Y, tớ muốn ra ngoài với cậu ấy, không thể về nhà với cậu rồi.”
Bùi Y Y hiểu ngay lập tức, “Vậy cậu chú ý an toàn...” “Biết rồi, lát nữa cậu ấy sẽ mua cái kia.”
Hai cô gái chia sẻ bí mật cho nhau xong, chia tay nhau ở chỗ cầu thang.
Mặt tường bên ngoài của phòng thay đồ có dây thường xuân, đây là cây được nhà trường trồng vào năm họ học lớp 10. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi nó đã leo kín cả mặt tường. Bùi Y Y nhìn xuyên qua tán lá đung đưa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một con ốc sên đang di chuyển chậm chạp.
Bùi Y Y cảm thấy Thẩm Ý giống như y con ốc sên này vậy, vô cùng chậm chạp.
5h50.
Bùi Y Y kiễng mũi chân để bắt con ốc sên kia, thử mấy lần cũng không với tới. Cô cúi đầu chán chường, cảm thấy mình lại bị lừa lần nữa rồi, xoay người đá bay viên đá nhỏ ở bên cạnh.
“Cộp...”
Hòn đá nhỏ đã bị cô đá bay đi, lại bay trở lại.
Bùi Y Y quay về hướng có ánh nắng, nhìn thấy Thẩm Ý đi đến, đường nét trên cơ thể anh hòa lẫn vào trong ánh nắng óng ả, Bùi Y Y không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đang cầm hai lon trà chanh.
Anh đi đến, đưa cho cô một lon. Bùi Y Y không đợi lâu như lần trước, nhưng lần này lại giận hơn lần trước, cô quay ngoắt đầu đi không nhận, còn vung tay định bỏ đi.
Thẩm Ý ngăn cô lại đúng như mong muốn của cô, nhưng anh không kéo cánh tay của cô, mà là nhân lúc cô vừa mới đi đến bên anh, anh lập tức duỗi tay men theo cổ áo thò vào bên trong, bóp chặt một bên bầu ngực của cô.
“Lạnh quá...” Bùi Y Y la lên một tiếng, Thẩm Ý lại bỏ tay ra, nhét lon trà chanh vào tay cô, “Uống đi.” Anh rũ mắt nhìn cô, bờ môi mỏng lại bổ sung thêm một câu: “Bù nước đi, nếu không anh sợ lát nữa em sẽ không đủ nước.”