Thôi Hàm coi khinh mấy người như bạn nữ này, vừa gặm táo vừa đi tìm bạn cùng ký túc trước kia. Lúc này chỉ còn lại Bùi Y Y và bạn nữ kia ở trong phòng. Bạn nữ kia được Bùi Y Y an ủi, dần dần nín khóc, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Cậu có cảm thấy dùng son rẻ tiền mất mặt lắm không?”
Bùi Y Y lắc đầu, “Dùng tiền của mình mua những món đồ mình thích thì không mất mặt chút nào, với lại màu này thật sự rất đẹp.”
Bạn nữ kia cảm thấy lòng dạ dễ chịu hơn một chút, “Tớ làm thêm kiếm được tiền vừa mới mua xong, một cây son có thể dùng trong cả một học kỳ đấy.” Cô ấy nói đoạn, lại hỏi: “Da cậu trắng, chắc là hợp với màu này lắm, hay là tớ đánh son cho cậu xem xem nhé?”
Bùi Y Y lập tức cười tít mắt, “Được đấy.”
Tình bạn của nữ sinh được thành lập rất đơn giản. Bùi Y Y là người đơn thuần tốt bụng, ngoại trừ bình thường có mối quan hệ lạnh nhạt với Thôi Hàm, ba người trong ký túc xá nhanh chóng trở nên thân thiết với nhau, đồng thời tạo riêng một nhóm chat ký túc xá ba người.
Sau khi biết thứ bảy này Bùi Y Y sẽ gặp phụ huynh của bạn trai, hai người bạn cùng phòng đã cho cô rất nhiều lời khuyên.
Sáng thứ bảy, Bùi Y Y thức dậy bèn nhờ một bạn nữ trang điểm sương sương cho mình, một bạn nữ khác giúp cô phối đồ, chỉ có mình Thôi Hàm nằm trên giường nghịch điện thoại. Một lúc sau, có lẽ cô ta cảm thấy chán nên ngó đầu xuống xem một lúc, xen mồm vào nói: “Bùi Y Y, bạn trai của cậu là phú nhị đại thật sao? Tôi thấy cậu chẳng dùng đồ hiệu gì, hoặc là bạn trai cậu giả vờ có tiền, hoặc là quá keo kiệt không nỡ tặng cậu.”
Thôi Hàm nói xong một tràng, Bùi Y Y hoàn toàn không bắt lời. Có lẽ cô ta cảm thấy nhàm chán hoặc khinh thường, khẽ “xùy” một tiếng, lại nằm trở lại giường.
Lần này phải gặp mặt phụ huynh, Bùi Y Y đã nói cho Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên từ sớm.
Ngay từ lúc cấp ba đã không thể cấm cản được mối quan hệ của hai người, bây giờ thì càng khỏi phải nói. Ngoài miệng Chu Thu Vũ hết phàn nàn cái này đến cái khác, nhưng ngẫm nghĩ cả đêm cuối cùng vẫn đưa tiền cho Bùi Thông, bảo cậu dẫn Bùi Y Y đi mua quà cáp thích hợp.
Gần đến giờ, xe của Thẩm Ý đã đậu ngoài cổng trường.
Hai cô bạn cùng phòng tốt bụng xách quà ra ngoài giúp Bùi Y Y, Thẩm Ý nhìn thấy thế, nhướng mày hỏi: “Chẳng phải anh đã nói là anh đã chuẩn bị hết cả rồi sao?”
“Không được đâu, mẹ em nói quà cáp kiểu này phải tự mình mua.” Bùi Y Y cảm ơn hai cô bạn cùng phòng, đợi họ đi vào cổng trường cô mới xoay người lại ôm Thẩm Ý, “Anh có nhớ em không?”
Thẩm Ý bị cô ôm phải bật cười, “Lúc bạn học còn ở đây sao em không ôm anh?”
Bùi Y Y khẽ thì thầm với anh: “Trâu Diễn nói khoe tình cảm sẽ chết sớm, em không muốn nghẻo quá sớm đâu. Thẩm Ý, em muốn sống cùng anh đến một trăm tuổi cơ.”
Thẩm Ý khẽ hừ một tiếng, “Cô ấy thật hiểu biết.”
“Ừm, thể loại tiểu thuyết gì Trâu Diễn cũng xem hết cả rồi, thông thái lắm nhé.”
Thẩm Ý: “...”
Lần trước đi gặp mẹ Thẩm Ý, Bùi Y Y cũng căng thẳng cả đoạn đường, nhưng khi gặp được người thật thì cũng hết căng thẳng, lại còn rất thân thiết là đằng khác. Nhưng lần này có lẽ nhiều người quá, dù mẹ của Thẩm Ý có thân thiết hơn nữa, Bùi Y Y vẫn cảm thấy lo lắng. Có điều cô nhớ rõ lời của Trâu Diễn, cố gắng tỏ ra mình là một người nhã nhặn phóng khoáng. Sau khi chào hết các vị trưởng bối trong nhà một cách ngoan ngoãn, cuối cùng nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở cuối sofa, cô lên tiếng chào họ: “Chào em trai, chào em gái.”
Bùi Y Y vừa chào xong thì có người phì cười một tiếng, cô lập tức dè dặt nhìn về phía người đó, thấy chàng trai kia đang nhếch miệng cười, “Anh còn lớn hơn Thẩm Ý hai tuổi đấy.”
Cậu trai kia nhuộm tóc vàng, mặc quần thủng lỗ, trên cổ còn có một hình xăm, dáng vẻ kiêu căng khó dạy kia cứ như dân anh chị vừa chém người xong, vội vàng về ăn cơm vậy.
“Anh ấy là con trai của chú anh*, lớn hơn anh hai tuổi, tên là Thẩm Liệt.” Thẩm Ý nhẹ nhàng giải thích cho cô.
*Người Trung phân chia vai vế anh em họ theo tuổi, không giống như người Việt phân chia vai vế anh chị em họ theo vai vế của bố mẹ.
Thẩm Liệt.
Ừm, cái tên này nghe có vẻ chính là một người không dễ dây vào chút nào, Bùi Y Y không dám hó hé gì, ngoan ngoãn chào lại: “Chào anh ạ.”
Thẩm Liệt liếc cô một cái, không đáp lại, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, chắc cũng coi như là chào lại cô.
Bùi Y Y không dám ngồi cùng anh ta, đáp lại mẹ Thẩm Ý một câu rồi tiện đà ngồi sang một bên khác.
Cô chỉ đọc qua một bộ tiểu thuyết hắc bang, không rõ phải tiếp xúc với những người lăn lộn trong giới xã hội đen thế nào.
Ông nội Thẩm Ý tóc đã bạc phơ nhưng vẫn rất quắc thước, giọng nói rất vang.
Trước khi đến đây Bùi Y Y đã tìm hiểu trước, người già mà, chắc chắn sẽ thích mấy trò tiêu khiển như câu cá, trồng hoa, đánh cờ hoặc chơi chim. Cô cố tình tìm đến ngồi bên ông nội của Thẩm Ý, chỉ đợi thời cơ làm vui lòng đối phương, nói vài ba câu có có được sự yêu thích của ông cụ.
Vừa đặt mông xuống sofa, quả nhiên ông cụ quay sang nhìn cô, hỏi: “Cháu thấy các nhà cầm quyền hiện nay thế nào?”
Hả? Gì thế này?
Bùi Y Y vò đầu bứt tai cũng không thể trả lời được.
Ông nội Thẩm Ý thấy cô nửa ngày cũng không rặn ra được một chữ, lập tức cụt hứng, quay sang hỏi Thẩm Ý.
Bùi Y Y vươn cổ ra, còn chưa nghe được câu trả lời của Thẩm Ý thì đã bị bà nội của Thẩm Ý nắm lấy cánh tay.
Bà cụ tin Phật, trên cổ còn đeo một vòng ngọc Quan Âm, cổ tay đeo tràng hạt, nhìn cũng rất minh mẫn nhưng hơi nặng tai. Bà cụ nhìn Bùi Y Y từ đầu đến chân, ngắm nghía hồi lâu mới hỏi cô: “Mọi người nói cháu tên là gì ấy nhỉ?”
“Dạ bà ơi, cháu tên là Bùi Y Y.” “Cái gì? Phì Tây Tây?”
“Dạ không phải ạ.” Bùi Y Y cố gắng nâng tông hết cỡ, nói rõ ràng từng chữ một: “Bùi Y Y!”
“Bà đúng là bị điếc rồi! Con bé tên là Bùi Y Y, cái gì mà Phì Tây Tây, sao hôm nay bà không đeo máy trợ thính? Tôi tốn nhiều tiền mua cho bà đó.” Ông nội Thẩm Ý hò về phía bà nội, bà nội cũng không chịu kém miếng, hò lại: “Ai bảo tôi điếc? Tai tôi vẫn rất là thính đấy nhé!”
“Thính mà bà còn nghe nhầm tên con bé à?”
Thấy hai ông bà sắp sửa cãi nhau đến nơi, Bùi Y Y vội vàng nói chen vào, “Không sao ạ, ông bà ơi, là do cháu nói nhỏ quá đấy ạ.”
Ông nội Thẩm Ý bực mình quay sang tiếp tục hỏi Thẩm Ý về giới chính trị, còn bà nội Thẩm Ý không tức giận, kéo tay Bùi Y Y nói: “Tuổi tác bà cao nên nghe không rõ, vừa rồi cháu nói lớn tiếng một chút bà đã nghe rõ rồi, không cần máy trợ thính nữa.”
Bùi Y Y cười tít mắt, gật gật đầu với bà nội.
“À, cháu biết đọc kinh Kim Cương không Phì Tây Tây?” Bùi Y Y: “...”
Tính cách của ông bà Thẩm Ý rất rõ ràng, dù không thể trả lời câu hỏi của họ nhưng trí thông minh của Bùi Y Y vẫn có thể nhìn ra tính khí của họ một cách dễ dàng. Nhưng bố của Thẩm Ý thì thâm trầm hơn nhiều, không nói chuyện chính trị với ông nội, cũng không nói kinh Kim Cương với bà nội, rõ ràng đang xem tin tức tài chính trên tivi, vậy mà khi Bùi Y Y tỏ vẻ ngơ ngác, ông lại lắc đầu nói một câu không nặng không nhẹ: “Sao cái gì cũng không biết vậy.”
Bùi Y Y gãi đầu, cảm thấy rất rầu rĩ. Cô lén nhìn Thẩm Ý, muốn cầu cứu anh, để anh nói tốt cho mình mấy câu và cũng khiến bố anh biết không phải cô không biết một cái gì, nhưng Thẩm Ý rất bận, căn bản không nhìn cô.
“Chậc, đúng là ngốc đến độ khiến người ta cuống cả lên.”
Bùi Y Y nhìn thấy Thẩm Liệt nhếch môi, anh ta không nhìn cô nhưng cô biết anh ta đang nói mình.
“...”
Thôi quên đi, cô gái hay cười sẽ rất may mắn còn khiến người ta yêu mến.
Bùi Y Y chỉ coi như mình không nghe thấy gì, điềm tĩnh dịu dàng ngồi đó mỉm cười.
“Này, cô nàng bị người ta nói là ngốc, sao vẫn còn cười được nhỉ? Có phải đầu óc có chút vấn đề không?” Thẩm Liệt huých vào em gái Thẩm bên cạnh.
Em gái Thẩm đang chìm đắm trong trò chơi không để ý đến anh ta, nhưng Bùi Y Y không thể ngồi yên được nữa.
Không biết một cái gì, đầu óc có vấn đề, nếu như bị cộp mấy cái mác này, đoán chừng ấn tượng của ông nội Thẩm về cô sẽ là 0 điểm, sau đó phản đối cô và Thẩm Ý kết hôn với nhau thì toi đời.
Bùi Y Y quay sang nhìn Thẩm Liệt, nhanh chóng thu lại nụ cười: “Em rất thông minh, em thi nghệ thuật được hạng nhất toàn tỉnh.”
“Thế thì có làm sao? Điểm chuẩn của học sinh năng khiếu thấp mà.” Thẩm Liệt nhếch mép, chêm thêm một câu: “Điểm văn hóa chắc chắn càng thấp hơn.”
Bùi Y Y cắn môi, hỏi anh ta: “Vậy anh thi đậu trường nào thế?”
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Thẩm Liệt đầy kiêu ngạo, “Anh phát huy hơn hẳn bình thường trong kỳ thi đại học, đậu vào ngành công nghệ điện tử của học viện kỹ thuật.”