- Anh ơi sao anh kì vậy.Anh có biết vì anh mà em bị khách hàng không hài lòng không ạ.Sao anh bảo là chồng cô ấy???
Hoành Vũ Phong bây giờ anh mới hiểu ra mọi chuyện.Chắc có lẽ hồi sáng anh mạo danh chồng cô nên khi biết chuyện cô mới giận như thế.Chắc cô gái ấy không phải là Nhã Nhã.Cái le loi tia sáng ấy bỏng nhiên dập tắt trong chốc lát,một vẽ mặt mệt mõi đỡ đẫn hiện ra ngay lúc này. Cái dáng cái khuôn mặt ấy thấy quả thực rất tội nghiệp làm sao!!!.Bạn có bao giờ hiểu hết được cảm giác ta đang trong trạng thái ở dưới vững thẳm dường như rất lâu rất lâu lắm rồi, rồi bổng một ngày nào đó có một chút hi vọng cái hy vọng có thể giúp ta giải thoát tất cả, nhưng cái hi vọng ấy quả thực quá mong manh,chỉ trong giây lát nó lại dập tắt nó lại vô tình kéo ta xuống sâu hơn. Rồi cứ thế anh thốt lên:
- Thực sự xin lỗi cô rất nhiều.
Cái câu nói đó nghe chân thực làm sao một khuôn mặt phờ phạt đang hiễn dưng trước mắt cô.Mọi cảm giác tức giận vội vàng biến mất thay vào đó là một sự thương cảm đối với anh.Cô thầm nghĩ chắc có lẽ anh ấy rất yêu cô gái rất nhiều nên mới như thế...
- Không sao đâu ạ( nhẹ nhàng đầy tha thiết)
Hoành Vũ Phong lúc này thì chẳng bận tâm đến lời kia cứ thế mà lặng lẽ bước đi.Mỗi bước đi dường như rất nặng trĩu,mọi thứ xung quanh anh bây giờ như hư vô anh lang thang trên con đường một mình như thế vào gần 12 h đêm.Đường xá lúc này vẫn đầy áp xe cô anh lang thang như một kẻ điên, cứ thế mà thờ thẫn suốt dọc đường. Anh thầm nghĩ cuộc sống này nếu không có cô bên cạnh thì mọi thứ không là gì cả!! Mọi thứ lúc này mệt mỏi đến vô vờ anh đã quá mệt mõi với cuộc sống hiện tại, mọi thứ giường như đang chống đối lại một mình anh, tim này như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng nó cứ cấu xé tất cả vỡ vụn thật rồi.
- Anh đau quá Nhã Nhã.Sao em vội vàng đi mà không cho anh lấy nỗi một lời giải thích...
Trời cứ thế mà đổ cơn mưa đến cả ông trời cũng chống đối lại anh.Cuộc đời này sao lại nhẫn tâm với anh đến thế.Khi bạn yêu ai đó quá nhiều,rồi một ngày bạn mất đi người ấy,một nổi đau tinh thần lẫn thể xác quả thức rất tàn nhẫn.Có nỗi đau nào mà tàn nhẫn hơn tình yêu mang đến cơ chứ....