“Vậy lúc trước cậu ngày ngày bảo vệ tôi không phải thích tôi sao”.
Lâm Ly: “…”
"Vậy là có mục đích khác, có phải cậu dùng tôi chọc Kha Vũ tức giận không?’’.
Lâm Ly khó khăn kéo ra vẻ mỉm cười: “Đương nhiên là không có, tớ chính là…muốn làm việc nghĩa”.
Lúc đầu nhìn thấy cậu ta đáng thương, còn bây giờ mình là như thế nào…
“Việc nghĩa à” Tiết Viễn đương nhiên nhìn ra được trong mắt cô né tránh, tâm loạn ý loạn. Vừa mới bắt đầu, hắn đã nhìn thấy trong mắt Lâm Ly toàn thương hại.
Nhìn thấy hắn ta cuối cầu, Lâm Ly có hơi hoang mang, lỡ như thất tình nghỉ quẩn thì tương lai hắn vẫn nằm trên giường bệnh. Lâm Ly cắn răng một cái, nói ra: "Được, vậy yêu nhau đi’’.
Tiết Viễn khóe miệng gương lên
“Được”.
Hắn nhìn ra trong mắt cô không chắc chắn. Nhưng hắn không quan tâm.
…
Ban đêm về nhà, Lâm Ly nằm lăn lộn ở trên giường, đầu óc trống rỗng.
Chuyện này là sao a!. Quá khứ không hề có sự kiện này.
Lâm Ly cẩn thận hồi tưởng đến chuyện đã xảy ra hôm nay, nghĩ đến bộ dáng hắn ăn, giống như là đói mấy ngày mấy đêm.
Nghĩ đến đây, Lâm Ly bỗng nhiên ngồi dậy.
Hắn sẽ không phải là... Cho là cô rất có tiền, muốn bao nuôi đi?!
Càng nghĩ, càng cảm thấy chính lạ.
Tiết Viễn không phải luôn nói mình không có tiền ăn cơm, cô lại chủ động tới gần hắn, lại nhiệt tình mời hắn ăn cơm...
Lâm Ly vạn vạn không nghĩ tới, mình làm cái hành vi này lại thay đổi hướng đi của hắn.
Mình lúc tuổi còn trẻ là cái dạng gì, yêu đương điên cuồng a.
…
Các bạn học đối với cái này nghị luận ầm ĩ, đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Thậm chí nghe nói là Lâm Ly chủ động chia tay, càng thêm kinh ngạc.
Ay…đã nào bao lần là cô với Kha Vũ không dính dáng rồi mà.
Chủ động nói chia tay, không giống phong cách của cô a.
"Vì sao lại chia tay a?’’
“Không biết đâu, nghe nói là Lâm Ly chủ động nói ra.”
“Lúc trước cô ta theo đuổi cuồng nhiệt như vậy, thật vất vả mới được Kha Vũ coi trọng, làm sao có thể nói chia tay, hơn phân nửa là do Kha Vũ chán ghét cô ta.”
“Không sai, ỷ vào cùng Kha Vũ lớn lên, ngày ngày mặt dày bám đuôi, thật không có tự trọng.”
Lâm Ly ngồi tại bàn vùi đầu làm bài tập, đối với lời các cô gái mắt điếc tai ngơ, phảng phất như không thèm để ý.
…
Tiết Viễn mặc áo khoác màu đen, nằm nghiêng ở trên bàn nhìn chằm chằm cô.
Trên trán có mấy sợi tóc đen rủ xuống, làn da rất trắng, môi mang theo một điểm ửng đỏ, khí chất của hắn giờ phút này nhìn thiếu sắc bén, có mấy phần ngô nghê của thiếu niên.
Lâm Ly biết hắn đang chờ nàng.
Hít sâu, âm thầm làm vài giây đồng hồ công tác chuẩn bị, sau đó hướng hắn nói: “Trước tiên đi ăn cơm.”
Tiết Viễn nghe xong lời này cười ngày càng tươi, trong lòng cô tự nhủ chính mình suy đoán quả nhiên không sai, Tiết Viễn thật đúng là đem mình làm phiếu cơm.
Tâm tình... Liền phức tạp.
Như thế xem ra, cô nhất định phải cố gắng học tập sau đi kiếm tiền, mới nuôi nổi cái dạng không đủ no sói con.