Trán Vân Chức để ở trên vai Tần Nghiên Bắc, hai người mặt đối mặt dán tới gần như vậy, nhiệt độ cơ thể tự động giao hòa, ở trong sự khống chế cùng bao phủ của anh, cô không có đường thoát hay giãy giụa, chỉ có thể lắng nghe nhịp tim đang nhảy lên của hai người cuộn lại với nhau, thật mạnh gõ vào trong màng tai.
Tình huống Tần Nghiên Bắc đi tới chỗ cô vừa rồi đang liên tục lặp đi lặp lại trước mắt cô.
Cô đã đi làm tình nguyện viên rất nhiều lần, đã từng gặp qua vô số người bị thương ở chân sẽ có biểu hiện như thế nào, nếu như đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, vừa mới đứng được thì cơ bắp ở chân không thể trở lại bình thường nhanh như vậy, ít nhất cũng phải mất một khoảng thời gian thích ứng mới có thể thuận lợi đi lại.
Nhưng mà Tần Nghiên Bắc...
Anh có chỗ nào giống như bị thương mới khỏi đâu? Cũng không thể lại đánh châm phong bế đi?!
Nhắc tới châm phong bế, Vân Chức nghĩ tới tình huống chân của anh lúc ăn Tết, hẳn là bắt đầu từ lúc đó đã khỏi rồi đi, nói không chừng là còn sớm hơn khi đó nữa.
Vân Chức theo bản năng nắm lấy vạt áo của anh, mờ mịt mơ hồ hỏi: "Kỳ thật chân của anh đã khỏi lâu rồi đúng không? Nếu như trong chuyện này có quan hệ lợi hại gì đó mà không dễ công khai ra bên ngoài thì tôi cũng có thể thông cảm mà, cần phải gạt tôi đến vậy sao?"
"Hay là anh cảm thấy, tôi sẽ đi ra bên ngoài nói bậy, ảnh hưởng tới kế hoạch của anh?" Giữa mày cô nhíu đến phát đau, ý muốn ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay của anh, nhìn hai mắt anh, nhưng lại bị ôm đến càng ngày càng chặt, căn bản không thể động đậy, "Anh là hoài nghi tôi sẽ làm vậy, hay là cảm thấy thích thú khi dùng châm phong bế lừa gạt tôi? Nếu như tôi không bắt gặp được, anh tính khi nào mới nói cho tôi biết?"
Vân Chức nói xong, xương ở eo đột nhiên đau xót, bị ấn chặt đến mức chỉ hận không thể khảm vào trong thân thể anh.
"Hoài nghi? Thích thú?"
Tần Nghiên Bắc rốt cuộc cũng phát ra âm thanh, môi lạnh đến mức co rúm lại, anh muốn giống như trước tới cắn cô để phát tiết, nhưng mà chỉ ngừng ở vành tai cô không có tiếp tục nữa, như có như không nghiền ép càng có thể khiến cho sự hoảng sợ của anh lan tràn.
"Sự thật chẳng lẽ không phải là chân tôi tốt lên rồi, em sẽ cho rằng mình có thể kết thúc báo ân, không có lý do để ở lại sao?! Vân Chức, hay là em muốn nói cho tôi biết, cho dù hiện tại tôi không dừng xe lăn, đứng trước mặt em bằng hai chân này thì em cũng có thể bảo đảm sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi?"
Vân Chức khiếp sợ đến cứng đờ.
Máu trên tay Tần Nghiên Bắc dính cả lên quần áo cô, dần dần đọng lại, anh vừa động liền cảm thấy đau nhức, nhưng vẫn không ngừng dùng sức, nắm lấy eo cô, đầu ngón tay hãm sâu.
Anh lưu lại vân tay của cô, trong tối ngoài sáng nói với cô địa chỉ của phòng làm việc rất nhiều lần, nhưng ngay cả một lần cô cũng không tới.
Hôm nay rốt cuộc cũng tới, lại cho anh một kết quả như vậy.
Miệng lưỡi Tần Nghiên Bắc lãnh lệ, nhìn như không thể lay động, nhưng khi phát ra lại trầm khàn: "Nếu không phải em mở cánh cửa này không đúng thời điểm, tôi sẽ không có khả năng nói cho em biết. Em hy vọng tôi nói cho em biết, tôi đã tốt rồi, không có nơi nào cần em báo đáp nữa sao?!"
Anh nói mấy câu này, tuy rằng không có trực tiếp chỉ ra cái gì, nhưng so với những suy đoán của trợ lý thì càng có lực đánh mạnh mẽ hơn.
Vân Chức bỗng nhiên thấy sợ khi phải nghe anh nói tiếp.
Cô quay lại là muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng trong lòng cô hầu như đã làm sáng tỏ ý tứ hiểu lầm rồi.
Chờ đến khi thật sự phải đối mặt, cô mới phát hiện dường như đó không phải hiểu lầm, những suy nghĩ buồn lo vô cớ trong ý thức của cô thế nhưng đã thành hình hơn phân nửa, cô trở tay không kịp, đã không biết phải xử lý thế nào nữa.
"Tần Nghiên Bắc..." Âm cuối Vân Chức phát run, "Tôi muốn..."
Tần Nghiên Bắc ôm lấy cái gáy của cô, đột nhiên xoa xoa.
Vân Chức bị ép cúi đầu, lời nói cũng phải nuốt lại, chưa thể nói ra.
Tần Nghiên Bắc quyết đoán bế cô lên, Vân Chức sợ đến mức kinh hô một tiếng, cắn chặt môi, tận lực đẩy anh ra, cánh tay được tây trang bọc lấy của anh không chút sứt mẻ, mang theo cô đi tới cạnh bàn làm việc, cầm điện thoại trên bàn gọi cho trợ lý tiến vào.
Trợ lý ở bên ngoài chờ đến gần chết, nghe được mệnh lệnh liền nhanh chóng xuất hiện, trợn to mắt nhìn Tần Nghiên Bắc đang dựa ở cạnh bàn.
Anh ta không phân biệt rõ thái tử gia là đang đứng hay là mượn lực từ cái bàn nữa, cũng không dám đoán mò, sau đó liền nhìn thấy Tần Nghiên Bắc cởi bỏ cúc áo tây trang kéo xuống, khoác lên trên người Vân Chức.
Vết máu hỗn loạn trên eo Vân Chức bị che lại, tây trang màu đen dài che được mông, khiến cô càng có vẻ nhỏ bé yếu ớt, trắng nõn xinh đẹp.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, lau đi lông mi vừa mới thấm ra chút nước mắt, dính ở trong lòng bàn tay, anh dùng sức nắm lấy, ấn sau cổ cô để cô xoay người, đẩy về phía trợ lý.
"Đưa Vân tiểu thư trở về Nam Sơn Viện..." Tầm mắt anh lóe sáng nhìn bóng dáng cô khoác áo tây trang của mình, "Để cô ấy ở nhà chờ tôi, không được ra ngoài."
Anh trầm giọng nói: "Chức Chức, sắp mưa rồi, ở nhà đừng đi đâu hết, tôi sẽ về nhanh thôi, cho dù em muốn nói cái gì thì tới lúc đó tôi sẽ cho em cơ hội nói."
Vân Chức lảo đảo đi về phía trợ lý, tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong mắt cô chứa cảm xúc phức tạp, quay đầu lại nhìn Tần Nghiên Bắc một cái.
Anh vẫn còn dựa vào bàn, sau lưng là cửa sổ sát đất ảm đạm, tay rũ ở bên người, vết máu đỏ sậm làm người ta hãi hùng khiếp vía, nhưng ý thức của anh vô cùng thanh tỉnh, không có biểu hiện của việc phát bệnh.
Anh đang tỉnh táo.
Rốt cuộc là tại sao lại đi tới một bước này chứ...
Nếu như hiện tại cô lập tức mau chóng chém đứt tất cả, thừa dịp cả hai vẫn còn chưa đâm thủng tầng ngăn cách mong manh kia, liệu có thể nào khiến Tần Nghiên Bắc trở lại quỹ đạo bình thường không!
Không nên lại kích thích anh, việc cô phải làm chính là nhanh rời khỏi tòa tổng bộ này, trở về thu dọn đồ đạc, chân anh đã tốt rồi, đại biểu cho kế hoạch báo ân của cô đã kết thúc rồi, cô thật sự cần phải rời đi.
Vân Chức thu hồi ánh mắt, có chút máy móc đi về phía trước, Tần Nghiên Bắc ở phía sau lại nói: "Đưa cô ấy đi thang máy công cộng, đi qua khu trung tâm."
Vân Chức cả kinh, ý tứ này là gì, muốn để cô đi theo bên người trợ lý của anh, trắng trợn táo bạo đi ngang qua cửa lớn tập đoàn Tần thị? Anh muốn chứng tỏ cho người khác thấy cái gì?!
"... Tần Nghiên Bắc!"
"Nghe lời..." Khóe mắt Tần Nghiên Bắc đỏ đậm, bên môi nâng nâng, "Nghe theo lời tôi."
Vân Chức biết không thể cãi cọ với anh, việc cấp bách hiện giờ là lập tức rời đi, ở lại càng lâu, sự phát triển câu chuyện sẽ càng không thể khống chế, nhân lúc còn kịp...
Cô không nói nữa, siết chặt vạt áo tây trang, căng da đầu cùng trợ lý ra khỏi văn phòng.
Cửa theo tiếng đóng lập tức khóa lại, điều khiển từ xa giải trừ hết mệnh lệnh vân tay, trong phòng còn lưu lại hơi thở của Vân Chức, giống như an ủi, nhưng càng giống như kịch độc khiến người ta thịt nát xương tan.
Xương ngón tay Tần Nghiên Bắc trắng bệch, đi qua góc bàn bên kia cầm lấy phần tư liệu đã được giấu đi trước khi Vân Chức vào cửa.
Năm đó, hiện trường vụ hỏa hoạn ở Đồng huyện, một đội cứu viện đã xông vào cứu người, giống như trong ký ức của Vân Chức, bản thông tin hiển thị có hai người lính cứu hỏa tham gia cứu cô, tình huống kỹ càng tỉ mỉ đều được viết ở trên này.
Tờ tư liệu được đóng dấu bị anh nắm chặt đến hiện ra nếp uốn.
Tiếu Thụy đang truy tìm nguồn gốc của sự việc này vừa lúc gọi điện thoại tới, dường như đã nắm được thông tin mới, nghiêm túc nói: "Nghiên Bắc, giống như cậu nghĩ, chuyện năm đó đúng là có ẩn tình, hai thành viên của đội cứu hộ ấy chúng tôi đã tìm thấy rồi, ban đầu hai người họ cũng không nói gì đâu, nhưng sau đó vẫn còn tính là phối hợp, thừa nhận Vân Chức không phải do bọn họ cứu."
"Sự cố năm đó nằm ở gần núi, đường đi khá xa, lúc đội cứu viện chạy tới thì tình trạng hiện trường đã rất thảm thiết rồi, người chết người bị thương không ít, Vân Chức là được người khác cứu ra đầu tiên cho nên mới may mắn thoát nạn."
"Nhưng mà người cứu cô ấy không muốn để lại thông tin, vì tránh phiền toái, cũng tôn trọng ý nguyện của đương sự, cho nên đến cuối cùng khi phía chính phủ thống kê số liệu thì đã sắp xếp hai người bọn họ trên danh nghĩa là đã cứu Vân Chức, mấy năm nay họ cũng chưa từng nói ra bên ngoài."
"Mà nói tới người chân chính cứu Vân Chức thì..."
Tần Nghiên Bắc ném điện thoại lên trên bàn, thời gian trò chuyện trên màn hình hiển thị mỗi một phút một giây, anh giống như đang đứng trên lớn băng mỏng, bên dưới là vực sâu vạn trượng, dưới chân toàn là vết rạn nứt, hàn ý vọt vào trong xương cốt tàn sát bừa bãi.
"Nói..."
Tiếu Thụy quen biết Tần Nghiên Bắc đã lâu, thời điểm này lại có loại cảm giác chần chờ không nói nên lời, anh ta hít sâu một chút, thấp giọng nói: "Trong hai người, một người thì hoàn toàn không biết chân tướng, một người thì đã tận mắt gặp qua người kia, theo như hắn ta miêu tả thì người kia giới tính nam, trẻ tuổi, thanh tú, không rõ tên là gì, nhưng nghe người ở hiện trường nói hắn họ Giang."
Hai câu miêu tả, một cái họ, chợt đem vạn cân gông xiềng đè ở trên người Tần Nghiên Bắc.
Khớp hàm anh cắn chặt.
Tiếu Thụy dừng một chút: "Hắn còn chụp một tấm ảnh, có chút mờ, nhưng có thể nhìn được người ở trong đó, lúc ấy là mùa hè, người kia mặc áo ngắn tay, vị trí khuỷu tay có một vết bỏng."
"Tôi đã lập tức đi tra ảnh chụp gần đây của Giang Thời Nhất, Weibo của học viện bọn họ tháng trước vừa mới đăng một tấm ảnh chụp của những sinh viên tốt nghiệp, có một tấm có cậu ta, ngồi trong phòng vẽ tranh không mặc áo khoác, nơi khuỷu tay, đồng dạng có một vết sẹo."
"Bước đầu xác nhận qua thì người của đội cứu viện không có bị uy hiếp mua chuộc, vết thương kia của Giang Thời Nhất cũng thật sự không phải vết thương mới..." Tiếu Thụy khó có thể nói tiếp, "Tần tổng, nhìn tình huống trước mắt thì, người lúc trước cứu Vân tiểu thư, hẳn chính là Giang Thời Nhất đi, chỉ là không biết vì cái gì mà cậu ta chưa từng nói thẳng thắn với cô ấy."
"Có lẽ..." Anh ta phỏng đoán, "Giang Thời Nhất là không muốn lấy ân cứu mạng để bức ép cô ấy?"
Tần Nghiên Bặc thật nhẹ cười lạnh một chút, lớp băng mỏng dưới chân hoàn toàn nổ tung, vang ầm ĩ, anh không còn đường lui, bị đẩy mạnh vào trong tuyệt cảnh.
Anh chậm rãi cúi người đè lại góc bàn, tiếng cười cắt yết hầu, xé rách phế phủ, khát vọng cùng nhu cầu đang sôi trào đều bị đông lại thành băng, lại một tấc lại một tấc bị gõ vang.
Giang Thời Nhất... Mới là người cứu cô?
Giang Thời Nhất không muốn lấy ân cứu mạng để bức ép cô, ngược lại là anh! Anh không có điểm mấu chốt, mặc kệ là hậu quả gì cũng phải lấy bằng được phần ân tình bị nhận nhầm này làm lợi thế, cưỡng ép Vân Chức ở lại!
Anh chính là tội nhân không thể tha thứ, mạnh mẽ nắm chặt lấy đồ vật không thuộc về mình, đi bắt cóc cô, bắt nạt cô!
Cho dù thời gian ở bên cô là anh trộm đoạt tới, anh cũng không để bụng.
Tiếu Thụy còn đang báo cáo chi tiết, điện thoại Tần Nghiên Bắc đã nhảy ra một thông báo tin nhắn WeChat, người gửi là Phương Giản.
~ [Nghiên Bắc, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là muốn nói với cậu một tiếng, lúc Vân Chức lên lầu tôi có gặp được cô ấy, cô ấy nói sau này cậu sẽ càng tốt hơn... là tôi nghĩ nhiều nên bị loạn sao, sao tôi cứ cảm thấy, ý tứ của cô ấy như sắp đi đến nơi rồi vậy? Hai người lại cãi nhau à?]
Trợ lý nghiêm khắc tuân theo chỉ thị của Tần Nghiên Bắc, đưa Vân Chức từ con đường xuyên qua trung tâm tổng bộ Tần thị mà đi, ngay từ đầu lưng của cô cứ như bị kim chích, sau đó thì lại chết lặng, đối với con đường không quen thuộc này, nếu như cô miễn cưỡng thay đổi tuyến đường thì mới là chết đó.
Tiếng nghị luận khắp nơi tuy rằng ép tới rất thấp, nhưng vẫn có người quá mức phấn khích hô lên khiến cô nghe thấy.
~ "Được trợ lý Từ dẫn đường! Vừa nhìn liền biết vẫn còn là sinh viên! Thật sự là vị hôn thê của Tần tổng sao?!"
~ "Sáng nay tôi đứng từ xa nhìn thấy Tần tổng, tây trang của anh ấy dường như chính là cái đang khoác ở trên người cô ấy, ôi mẹ ơi, cho nên nói cô gái này căn bản không phải là muốn vội vàng thượng vị, là Tần tổng để ý tới người ta sao? Thái tử gia thế mà sẽ khoác áo cho người khác! Hay là cô ấy trộm lấy nhỉ, cố ý ra vẻ ý!"
Vân Chức mơ màng hồ đồ ra khỏi cửa lớn, ngồi vào trong xe liền tránh đi chỗ mà trợ lý có thể nhìn thấy từ kính chiếu hậu, mở WeChat ra nhắn cho Đường Dao: [Dao Dao, cậu rảnh không, nửa tiếng sau có thể tới Nam Sơn Viện đón tớ không, tớ sợ trời mưa, đợi không được xe.]
Đường Dao lập tức gọi điện qua, lại bị cô dập máy.
Lúc này cô chỉ là cảm thấy không thể để trợ lý nghe thấy, nhưng trong lòng vẫn cứ lạc quan cảm thấy là, chỉ cần cô hạ quyết tâm rời đi, Tần Nghiên Bắc sẽ rõ ý tứ của cô, lấy tính cách kiêu ngạo kia của anh thì sẽ không có khả năng lại tiến thêm một bước, anh sẽ kịp thời ngăn lại tổn hại thôi.
Có chút lời nói cho dù không nói rõ thì anh vẫn có thể hiểu, để những cảm giác không thích hợp đó nhanh chóng trở về như ban đầu, đối với hai người sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Đường Dao ngộ ra, nhắn tin qua WeChat: [Đã xảy ra chuyện có phải không! Tần Nghiên Bắc bắt nạt cậu?! Đừng vội, cậu cứ bình tĩnh trước, tớ sẽ đúng giờ tới Nam Sơn Viện, đến lúc đó tớ sẽ gọi lại cho cậu, gặp mặt rồi thì kể rõ ràng tỉ mỉ cho tớ!]
Đường Dao nhắn lại khiến tâm của Vân Chức thả lỏng hơn, cô nắm chặt điện thoại dựa vào cửa sổ xe, thất thần nhìn sắc trời âm u bên ngoài cửa sổ biến thành màu đen, ẩn ẩn có thanh âm sấm rền truyền tới, tỏ rõ sắp sửa có một trận mưa to.
Lòng bàn tay cô có chút đau, nhẹ nhàng mở ra mới phát hiện, không biết từ lúc nào đã ấn ra nhiều dấu móng tay như vậy.
Ngực như có như không bị nhét đầy, mê mang trướng đau, tây trang trên người cô mang theo hơi thở cỏ cây lãnh đạm nhàn nhạt của Tần Nghiên Bắc, bốn phương tám hướng bao vây lấy cô.
Vân Chức trở lại Nam Sơn Viện thì lập tức lên lầu bắt đầu thu dọn hành lý, trước kia đã thu dọn kha khá, hiện tại chỉ còn có một số đồ dùng thiết yếu.
Cô đem đồ bỏ vào trong vali, lúc vô ý cúi đầu nhìn tới cửa sổ, thấy được rau xanh cùng cây hoa đang nở trong nhà kính pha lê, ngón tay nắm thật chặt, nghĩ xem có nên nhổ hết đống cây đó đi để biểu hiện sự quyết tâm hay không.
Cuối cùng cô vẫn không thể hạ thủ, cũng sợ thời gian không kịp, mặc cái áo khoác lông vũ có mũ vào, cầm theo vali hành lý đi xuống lầu, lúc ra khỏi phòng ngủ liền viết một tờ giấy để lại vài dòng cho Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức nhìn xung quanh phòng khách cùng huyền quan một vòng, nhớ tới lần đầu tiên tới đây, ngoài trời tuyết lớn, hiện tại đã là mùa xuân, tiếng sấm vang không ngừng, mưa to đọng lại mấy ngày hôm nay đột nhiên trút xuống, ào ào vỗ vào mặt kính pha lê.
Đường Dao đúng giờ nhắn tin WeChat tới, cô ấy bận lái xe nên không rảnh nhắn tin, là tin nhắn thoại: "Chức Chức, tớ tới Nam Sơn Viện rồi, xe đang ở ngoài cửa khu C, bảo an nói cậu đã nói trước với anh ta rồi, năm phút nữa hẳn là tớ có thể tới được biệt thự C9..."
Giọng nói cuối cùng lại đột nhiên im bặt, một khắc trước khi cắt đứt, Vân Chức mơ hồ nghe thấy tiếng phanh xe ngoài ý muốn cùng với tiếng kinh hô của Đường Dao, xem lẫn trong tạp âm và tiếng mưa rơi, không quá rõ ràng.
Vân Chức có loại dự cảm hoảng loạn, mạch đập nhanh hơn.
Cô không đợi thêm nữa, cầm vali hành lý bước nhanh ra cửa lớn, muốn ra ngoài tìm Đường Dao.
Vân Chức đi qua bên cạnh sofa, thời điểm chỉ cần đi vài bước nữa là có thể sờ được tới tay nắm cửa, một chiếc xe xuyên qua mưa bụi, không tiến vào hầm gara mà là trực tiếp chạy tới trước cửa biệt thự, lấp kín đường đi, thanh âm cùng cảm giác tồn tại quá lớn xuyên thấu qua ván cửa, chen vào trong tai Vân Chức.
Cô biết không thể nào là Đường Dao.
Người trở về, là Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức không sợ anh, cho dù là tới hôm nay, cô cũng chưa từng coi anh như hồng thủy mãnh thú cần phải tránh né gì, nhưng giờ khắc này, cô đứng ở trong cửa, gắt gao nắm chặt tay cầm vali hành lý, rõ ràng cảm giác được máu trong người đang dâng lên, khẩn trương tới mức tim đập hoàn toàn không bình thường.
Cô lấy lại bình tĩnh, không có trốn tránh, kiên trì tiếp tục đi về phía cửa.
Vài giây sau, cửa lớn bên ngoài được mở bằng vân tay, "phanh" một tiếng hơi chấn động, cửa bị đẩy văng ra.
Mưa to gió lớn cùng hơi nước dày đặc toàn bộ bay cả vào qua khe cửa, hô hấp của Vân Chức cơ hồ bị đóng băng, nhìn người đàn ông rõ ràng cô rất quen thuộc kia, ngay cả ô cũng không che, áo ngoài cũng không khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng bị dính máu, trực tiếp đội mưa đi vào.
Ngực Vân Chức trướng đến sắp nổ tung.
Trên người Tần Nghiên Bắc cuốn theo hàn khí âm lãnh từ màn mưa, tùy tay vuốt tóc ướt về phía sau, lộ ra gương mặt anh tuấn sắc bén đầy tính công kích của mình.
Áo sơ mi với quần dài của anh đều đã ướt đẫm, bọc lấy thân thể thon dài của anh, máu giữa khe hở ngón tay chưa kịp lau khô, bị mưa tẩm ướt, đầm đìa nhỏ giọt xuống đất thành những vệt nước màu hồng nhạt.
Tần Nghiên Bắc đã hoàn toàn vứt bỏ xe lăn hay nạng chống, vân da căng chặt đi từng bước một vào phòng khách, nhiệt độ ấm áp trong nhà không có cách nào chạm tới anh, ngược lại còn bị anh cường thế mà hạ thấp nhiệt độ.
Vân Chức nhìn anh không chớp mắt, trong tai đều là tạp âm hỗn loạn, tay cầm vali hành lý đã siết chặt đến nóng bỏng.
Tần Nghiên Bắc cứ một thân ướt đẫm như vậy đứng trước mặt Vân Chức, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn cô: "Chức Chức, muốn đi đâu?"
Trong mắt Vân Chức che phủ một tầng sương mù, nhẹ giọng nói: "Tần tiên sinh, chuyện có thể làm cho anh, tôi đều đã làm rồi, báo ân hẳn nên kết thúc thôi, tôi phải đi, chúng ta... không hẹn ngày gặp lại."
Sét bên ngoài lóe xẹt qua, trong ánh sáng mặt trời, tiếng sấm nổ vang.
Tần Nghiên Bắc đưa lưng về phía bầu trời u ám, bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Chức, không hề có tình cảm gì, anh thấp giọng cười, đứt quãng, ngón tay không nhẹ không nặng bóp lấy hai má mềm mại của cô, bức cô ngẩng đầu đối diện mình, giống như thì thầm hỏi.
"Lần thứ hai, lại muốn ném tôi ở đây, có phải không?"