Gần đến cuối học kỳ, nhiệm vụ của các môn học đều chồng chất ở trong hộp thư đến. Học kỳ này Lâm Ý Trì còn phải viết mấy bài luận văn để kết thúc môn, cô cũng ít có thời gian để chơi game hằng ngày.
Ngày nào Thẩm Mạc Từ cũng online vào Vinh Quang nhưng ảnh đại diện của cô vẫn luôn để trạng thái không online.
Nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat cô, anh cau mày trầm tư.
Nếu gửi tin nhắn cho cô thì có đột ngột lắm không......
Thẩm Mạc Từ thấy buồn phiền, tính các số liệu thí nghiệm cũng không khó xử như vậy, ước chừng năm giây sau trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Anh quay đầu nhìn về phía Ngô Hạo bên kia, thuận miệng hỏi: "Ngô Hạo, sao mấy ngày nay không thấy cậu chơi game với bạn gái nữa?"
Ngô Hạo đang nhìn chằm vào máy tính để sửa bài tập môn nào đó, nghe hỏi cũng không quay đầu lại chỉ trả lời: "Gần cuối kỳ nên có rất nhiều việc, cô ấy làm gì còn thời gian chơi game với tớ."
"Cậu nhìn tớ đi, không phải tớ cũng đang bận sửa bài tập à. Dù sao thì một tháng nữa là được nghỉ rồi, đến lúc đó trở về là có thể gặp cô ấy thôi, tạm thời không gấp."
Nói xong Ngô Hạo xoay đầu nhìn Thẩm Mạc Từ một cái, cười giỡn nói: "Cũng may tớ giỏi cho nên không hề bị hoảng vì cuối kỳ này."
Thẩm Mạc Từ xoay cây bút, tâm tình đã có chút thoải mái hơn.
Thì ra là bận làm bài tập.
Vậy thì nghỉ hè gặp.
~
Gần đây Lâm Ý Trì thật sự rất bận, tuần nào cũng sáng đi học tối thì tranh thủ làm bài tập, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như thế.
Nhưng thời gian bận rộn cũng trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã gần tới kỳ nghỉ.
Hai ngày trước, Triệu Thanh có nói anh họ của Lâm Ý Trì sẽ đến đón cô về nhà.
Vào ngày 2 tháng 6, vì Tôn Tĩnh Tĩnh và Lý Đình đi bằng tàu cao tốc cho nên tạm biệt họ xong trong ký túc xá chỉ còn cô và Thư Tiệp.
Lâm Ý Trì: "Thư Tiệp, cậu đi bằng cái gì?"
"Ngô Hạo tới đón tớ, hôm nay bọn họ cũng trở về."
Vì về nhà chung với Ngô Hạo nên Thư Tiệp đã từ chối không cho ba cô ấy đến đón, cô ấy tỏ vẻ có thể về nhà một mình được.
Nghe xong Lâm Ý Trì gật đầu.
Hơn mười phút sau, hai người đều đã thu dọn xong, vì ở thành phố cho nên hai cô cũng không mang theo nhiều hành lý chỉ thu dọn quần áo bỏ vào vali sau đó kéo xuống lầu.
Hai người tới cổng đã gần trưa, mặt trời cũng đã lên cao, Lâm Ý Trì ngồi ở trên vali nhìn mọi người ra vào ở cổng trường, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho anh họ.
"Anh, anh đến chưa?"
Một phút sau, bên kia mới trả lời, "Xin lỗi Tiểu Ý, cấp trên giao cho anh công việc bắt phải làm xong, em đợi anh một chút nhé, cỡ chừng nữa tiếng nữa thôi."
Lâm Ý Trì: "Dạ......"
Đi từ thành phố đến đây ít nhất cũng mất nửa tiếng, dù cho bây giờ anh họ chạy đến đây thì cũng phải mất 40 phút.
Trán Lâm Ý Trì đã có tầng mồ hôi mỏng.wattpadrainbowdangyeu
Thư Tiệp không ngừng dùng tay quạt gió, nhìn thoáng qua điện thoại, "Vừa nãy nói đã lên xe mà sao giờ còn chưa đến nữa."
Chủ yếu là vì cô nàng đang thật sự rất nóng.
Hơi nóng xung quanh không ngừng tụ lại, Lâm Ý Trì cũng vì thời tiết này nên trong lòng rất bực bội.
Trước cổng trường có rất nhiều xe cộ, bỗng nhiên cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, tiếp đó là giọng của Ngô Hạo vang lên.
"Thư Tiệp!"
Khi chiếc xe chạy qua, Ngô Hạo cất bước chạy tới.
Lâm Ý Trì ngẩng đầu lên nhìn về hướng có tiếng gọi, đầu tiên là cô nhìn thấy Ngô Hạo mặc quần đùi trắng, đưa ánh mắt nhìn lướt qua người hắn cô thấy đằng sau là Thẩm Mạc Từ với bộ quần áo thể dục màu đen.
Thẩm Mạc Từ cũng nhìn thấy cô, sau đó mang túi xách lên vai và đi tới.
Ngô Hạo cầm lấy vali của Thư Tiệp rồi đưa tay che nắng cho cô ấy.
"Nóng quá, chúng ta mau đi thôi."
Thư Tiệp quay đầu nhìn về phía Lâm Ý Trì, "Tiểu Ý, anh cậu vẫn chưa đến sao?"
Từ góc phụ Lâm Ý Trì đã nhìn thấy bóng người của Thẩm Mạc Từ, cô trả lời: "Ừ, mọi người đi trước đi, tớ phải đợi thêm lát nữa."
"Ăn một bữa cơm rồi chờ tiếp."
Thư Tiệp nhìn Thẩm Mạc Từ một cái, sau đó vội vàng nói tiếp, "Đúng đó Tiểu Ý, chúng ta vẫn chưa ăn cơm mà, trước tiên nên tìm một chỗ để nghỉ một lát đi."
Lâm Ý Trì nhìn ánh mắt chân thành của Thư Tiệp, sau đó đồng ý: "Được thôi."
Dù sao thì anh của cô cũng không đến đây ngay với khoảng thời gian ngắn này.
Nghe Lâm Ý Trì đồng ý xong, Thẩm Mạc Từ liền thầm cảm ơn Ngô Hạo một cái.
Mọi người đều không đi ăn xa, chỉ tìm một quán ăn gần đó.
Hôm nay có nhiều người, đồ ăn được dọn lên rất nhanh nên năm phút sau người phục vụ đã bưng mì lên, Thư Tiệp mượn cơ hội ghé sát vào lỗ tai Ngô Hạo.
"Lát nữa anh ăn nhanh lên!"
Ngô Hạo không hiểu gì, mặt đầy vẻ ngỡ ngàng.
Không đến mười phút, Thư Tiệp đã giải quyết xong một chén mì, sau đó bỗng nhiên nói, "Á, mẹ tớ hối thúc tớ quá, không được rồi chúng ta phải đi thôi."
Ngô Hạo vẫn còn chưa có ăn xong, "Chờ anh một chút, anh sắp ăn xong rồi."
Vẻ mặt Thư Tiệp bây giờ là hận sắt không thành thép*, kéo Ngô Hạo đứng lên, "Còn có mấy gắp à, anh mau đưa em về trước đi."
*Diễn tả việc không hài lòng với những gì mình mong đợi, yêu cầu nghiêm khắc mong muốn họ tốt hơn.
"Này bạn đẹp trai, một hồi nhớ đưa Tiểu Ý của bọn tớ về nha!"
Ngô Hạo cứ vậy mà bị Thư Tiệp kéo đi.
Lâm Ý Trì nhìn hành động của Thư Tiệp, cô hoàn toàn bị đơ ra.
Còn Thẩm Mạc Từ thì đang cố nhịn cười, sau đó mở miệng nói với Lâm Ý Trì: "Ăn xong tớ đưa cậu về cổng trường."
Theo bản năng Lâm Ý Trì năng muốn cự tuyệt, "Tớ tự về được, nếu cậu bận thì có thể về trước."