Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 41



Editor: Pig

Beta-er: Rine

Ánh nắng sáng sớm vô cùng ấm áp, nhất là khi vào cuối thu, ánh nắng chiếu lên người dễ chịu không thể tả. 

Thời Nghiên ra ngoài đúng lúc đụng mặt Hàn Khâm ở đối diện. Hai người nhìn nhau nhưng lại không nói với nhau câu nào, đi ra ngoài. 

Thời Nghiên nhìn trộm anh vài lần, đểu chỉ thấy sườn mặt lạnh lùng của anh, vô cùng buồn bã. 

Tới chỗ đón xe ở cổng khu nhà, Thời Nghiên cảm thấy buồn bực, Mục Niên đã đến chỗ Mục Trình Chi trước, bảo cô tự gọi xe đi qua đó. Hàn Khâm đứng ở cửa khu nhà, không biết đang suy nghĩ gì. 

Gọi được xe xong, Thời Nghiên vừa mở cửa xe, đang định bước vào thì Hàn Khâm đột nhiên mở miệng: “Thời Nghiên.”

Cô sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh, anh đứng dưới ánh nắng ấm áp, nói: “Tôi mua hai vé xem phim, cậu đi xem cùng với tôi đi.”

Anh đứng ở đó, cầm hai vé xem phim nhìn về phía cô. Tài xế bắt đầu thúc giục, Thời Nghiên giống như buông được củ khoai nóng trên tay ra, vội vã giải thích rồi đi đến chỗ Hàn Khâm: “Sao tớ phải đi cùng cậu?”

“Vì cậu là bạn gái tôi.” Anh lạnh nhạt nói rồi kéo tay cô đi: “Xem phim xong thì về nhà làm bài tập, lấy mấy bài thi tuần gần đây của cậu ra, không sửa lại cho đúng thì cứ đợi xem tôi xử lý cậu như nào.”

Thời Nghiên ngẩn người nhìn anh, rồi bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Cậu sẽ đánh tớ sao?”

Anh quay lại nhìn cô, không nói gì, kéo cô đi qua từng ngõ lớn nhỏ. 

Trên đường đầy những cửa hàng băng đĩa cổ, đây là lần đầu tiên Thời Nghiên phát hiện ra ngã tư đường lại có nhiều thứ hay như vậy. Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên Hàn Khâm dẫn cô đến chỗ này. 

Bộ phim này mới ra mắt nhưng lại khá nổi tiếng, ở kiếp trước, Thời Nghiên cũng đã từng xem qua. Giống như lần đầu tiên đi xem cùng nhau, Hàn Khâm cũng đi mua bỏng ngô, Thời Nghiên gửi một tin nhắn cho Mục Niên rồi không để ý đến điện thoại nữa. 

“Thật ra hôm nay tớ định đi tìm Mục Trình Chi hỏi về chuyện mẹ của anh ta.” Tuy rằng cô không muốn nhắc chuyện này với anh nhưng cũng không thể giấu được. Hàn Khâm nhìn lên màn hình cũ, nói: “Không cần.”

“Đây việc tớ cảm thấy nên làm. Hàn Khâm, tớ sẽ không cản cậu nhưng tớ cũng có quyền được biết.”

Trước kia, cái gì cậu cũng không nói cho tớ, rõ ràng là một kẻ lừa đảo. Những lời này, Thời Nghiên chưa nói ra, vẫn là không nhịn được tức giận. Hàn Khâm cũng không nói gì. 

Hai người im lặng ăn bỏng ngô và xem phim. Ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, cả hai đều xấu hổ co rúm lại. 

Số lần ngày càng nhiều, Thời Nghiên nhịn không được nhìn về phía bàn tay thon dài của anh, xương khớp mu bàn tay rõ ràng. Cô vươn tay ra chọc chọc vào bàn tay anh, anh cảm thấy kỳ lạ, nhìn qua. Trong bóng tối không nhìn rõ, chỉ có ánh sáng của màn hình chiếu vào mắt anh. 

Anh sửng sốt một lúc rồi duỗi tay ra bắt lấy tay của cô, không nói gì, quay đầu tiếp tục xem phim. Thời Nghiên thấy vậy thì nở nụ cười. 

Ra khỏi rạp chiếu phim, Thời Nghiên cầm lấy tay anh, cười tủm tỉm nói: “Sao cậu lại cầm tay tớ?”

Hàn Khâm khó hiểu nói: “Không phải cậu muốn tôi nắm tay cậu sao?”

“Tớ không có! Tớ chỉ chọc tay cậu, ý bảo cậu tránh ra một chút cho tớ ăn bỏng ngô thôi.” Thời Nghiên hợp tình hợp lý nói: “Thành thật đi, có phải bây giờ cậu đang có ý đồ xấu xa gì không?”

“Đúng vậy, đúng là đang có ý đồ xấu, muốn hôn một cái không?” Anh cúi đầu nhìn cô. Thời Nghiên sửng sốt, lập tức che miệng lại, mắt nhìn mọi người đi lại xung quanh. 

“Xem xong rồi, vui vẻ rồi chứ? Mau trở về ôn tập thôi.” Anh lôi cô đi ra ngoài. Thời Nghiên bị kéo đi ở phía sau, không cam tâm: “Đợi một lát nữa đi,  về sớm như vậy làm gì?”

“Về ôn tập. Thành tích của cậu như chó gặm vậy mà cũng muốn đi chơi sao?” Anh lạnh lùng nói. Thời Nghiên bất đắc dĩ: “Đâu có đến mức đó chứ?”

Cuối cùng, cô vẫn bị anh dẫn về, Thời Nghiên vô cùng bất đắc dĩ. Một lần nữa đi theo Hàn Khâm về nhà anh bình tĩnh ôn tập, tất nhiên là sẽ bị ăn mắng. 

“Còn không phải là do cậu không để ý tới tớ, không giúp tớ bổ túc sao?” Cô uất ức nói, Hàn Khâm cũng bất đắc dĩ nhìn cô: “Không thì tôi đến ngồi cùng lúc cậu thi đại học?”

“Được không?” Cô vui vẻ cười, Hàn Khâm nhìn cô nói: “Cậu nói xem?”

Cô nhụt chí, viết đến buổi trưa, Thời Nghiên đang mơ mơ màng màng nằm trên bàn thì đột nhiên bị tiếng đập cửa đánh thức. Kỳ lạ, chẳng lẽ là bà nội và Hi Hi đã về rồi sao?

Hàn Khâm đứng dậy ra mở cửa, sau đó lập tức có người tiến vào, có chút âm thanh tranh chấp. Thời Nghiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy hoá ra là Mục Trình Chi. 

Hình như cậu ta đã uống một chút rượu, đang bị Mục Niên lôi kéo, tức giận nhìn Hàn Khâm: “Thời Nghiên đâu? Mày giấu cô ấy ở chỗ nào rồi?”

Thời Nghiên bị dọa giật mình, nhìn cậu ta rồi lại nhìn Mục Niên. Mục Niên liếc cô một cái rồi rất nhanh lại cúi đầu, không nhìn cô: “Anh, Thời Nghiên không có chuyện gì, chỉ đang làm bài tập. Chúng ta về thôi, anh uống nhiều rồi.”

“Anh không có.” Mục Trình Chi tức giận quát một tiếng, Thời Nghiên giật mình nhìn về phía cửa nhà. Sợ mẹ Thời đột nhiên đi ra nhìn thấy cảnh này, lo lắng nhìn về phía Mục Niên, nói: “Các anh đừng đứng ở đây, chút lại bị người lớn nhìn thấy.”

“Anh dẫn anh ấy về.” Mục Niên cũng gấp gáp, đầu đổ đầy mồ hôi. 

“Thời Nghiên là của tao, cô ấy không giống với mọi người. Tao không cần người nhà, cái gì cũng không phải. Hàn Khâm, mày muốn cái gì tao cũng sẽ cho mày nhưng mày trả lại Thời Nghiên cho tao…” 

Thời Nghiên sửng sốt, vừa mới định mở miệng thì đột nhiên Hàn Khâm tiến lên tóm lấy Mục Trình Chi, anh nổi điên, nói: “Cái gì mày cũng không cho tao được, Thời Nghiên là của tao, sao phải trả lại cho mày?”

Mục Niên dùng sức kéo Mục Trình Chi về, giải thích: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh ấy cứ uống say là sẽ như vậy.”

“Có thời gian thì dẫn anh ấy đi bệnh viện khám qua đi.” Đột nhiên Thời Nghiên lên tiếng, cứ thế nhìn Mục Trình Chi. Kiếp trước cô cũng là bác sĩ, tóm lại vẫn có thể nhìn ra cậu ta có phần không đúng lắm. Giống như bệnh tâm thần do bị điều gì đó tác động mạnh vào, làm chuyện gì cũng đều có hai mặt. 

Mục Niên không nói gì, dùng sức kéo Mục Trình Chi đi. Hàn Khâm đóng cửa lại, đối mặt với cửa, đưa lưng về phía Thời Nghiên không biết đang suy nghĩ điều gì. 

“Hàn Khâm, cậu…”

“Không sao.” Anh xoay người lại, bình tĩnh nhìn cô: “Ăn cơm thôi, cậu ở lại đây ăn đi.” 

Anh vào phòng bếp, Thời Nghiên cũng đi theo, nhìn thấy anh lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra thì đột nhiên ôm lấy anh từ đằng sau, dựa vào lưng anh buồn bã nói: “Tớ luôn nằm mơ, mơ thấy lúc tớ 23 tuổi gặp được cậu. Cậu thích tớ, kết hôn với tớ rồi tớ mang thai. Lúc đó cũng là lúc chuyến bay của cậu gặp chuyện, có tìm thế nào cũng không thấy.”

Hàn Khâm dừng tay một chút, hơi hơi nhíu mày, cảm thấy những lời này có chút kỳ quái nhưng cũng không vạch trần: “Giấc mơ sẽ ngược lại với đời thực.”

“Đúng vậy! Giấc mơ sẽ ngược lại với đời thực.” Cô thấp giọng nói. 

Hàn Khâm nở nụ cười: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi chuẩn bị nấu cơm. Một chút nữa Hi Hi sẽ trở về.”

“Được, có cần tớ giúp gì không?”

Hàn Khâm trả lời: “Không cần, cậu xem lại bài thi đi.” 

Thời Nghiên muốn từ chối nhưng nghĩ đến khả năng nấu nướng của mình thì vẫn biết điều rời đi. 

Khi Cung Tây Thi đến trường thì lập tức phát hiện chiến tranh lạnh giữa hai người sau ngày chủ nhật đã bình thường trở lại, vẻ mặt cô nàng như muốn nói bản thân đã sớm biết: “Biết ngay hai người sẽ làm hoà mà. Thật là, làm tớ lo lắng vô ích rồi.”

Thật ra chính Hàn Khâm và Thời Nghiên cũng chưa biết họ cãi nhau vì cái gì, cũng làm hoà mà không cần lý do. Việc đấy giống như một chiếc vảy ngược giữa hai người nhưng khi cắt đi lại chẳng bị đau cũng chẳng bị ngứa.

Nhưng bọn họ đều tự mình nhượng bộ, Hàn Khâm không kiên quyết truy cứu lập trường của cha Thời, Thời Nghiên cũng không cố chấp đoán ý đồ của Hàn Khâm. 

Tạ Dương cũng không cố chấp chuyện nhờ Thời Nghiên đi thăm dò Mục Trình Chi. Thời Nghiên cũng không muốn làm, cô muốn chờ đợi. Cô biết một ngày nào đó, sự thật sẽ được phơi bày, cũng sẽ không quá muộn. 

Ít nhất là ở đời trước, Hàn Khâm đã tìm được đáp án, còn tìm thấy cô. 

Trước năm mới, sau khi trải qua mấy lần thi thử, Thời Nghiên đã kiệt sức. Đột nhiên Tô Vũ tìm đến, mời bọn Hàn Khâm đi ăn cơm. 

“Ăn gì vậy?” Thời Nghiên nhìn chàng trai ngồi bên cạnh đang chữa lại những câu hỏi sai cho mình, tò mò hỏi. Hàn Khâm trả lời: “Năm sau Tô Vũ sẽ học đại học.”

“Không cần thi sao? Học trường nào vậy?”

“Hình như không cần, thành tích của cô ấy cũng không tốt lắm.” Hàn Khâm đưa đầu bài cho cô: “Học trường nào thì tôi không biết. Đơn giản như thế này, không phải hôm qua đã giảng cho cậu rồi sao? Sao cậu lại làm như vậy?”

Thời Nghiên mở to mắt nhìn đề bài: “Hôm qua cậu giảng rồi sao?” Giọng điệu có phần chột dạ. Hàn Khâm híp mắt nhìn Thời Nghiên, cô lập tức cười: “Hình như đã giảng rồi, để tớ sửa.”

Nói xong thì lấy nháp ra ngoan ngoãn sửa lại bài. 

Buổi tối, hai người đi ăn cơm, Cung Tây Thi không muốn đi cùng, cũng không quen biết nên về nhà sớm một chút. 

Tiệm này là một tiệm cơm nhỏ, Tô Vũ và Bùi Hỉ đã ngồi bên trong gọi một đống đồ ăn. Thời Nghiên nhìn thấy Tô Vũ thì hơi sững sờ. Lúc trước, Tô Vũ luôn ở nhà nấu cơm chờ cô tăng ca trở về thì hâm nóng lại. Nếu không phải vì chuyện kia, Tô Vũ chắc sẽ là bạn thân tốt nhất của cô. 

Đời này cũng không thể làm bạn bè, cho dù đời trước, Cao Kiều có tồi tệ bao nhiêu, đời này, tuy Tô Vũ vô tội nhưng cũng không thể trở về như trước được nữa. 

“Trong giấc mơ của cậu…” Đột nhiên Hàn Khâm mở miệng, tiến gần đến chỗ cô thấp giọng hỏi: “Có Tô Vũ không?”

Thời Nghiên sửng sốt, cúi đầu cắn môi không nói gì, Hàn Khâm cũng không hỏi tiếp, kéo cô ngồi xuống ăn cơm. 

Tô Vũ nhìn hai người cười: “Hai người các cậu nhất định phải thi thật tốt, đỗ Thanh Hoa Bắc Đại đó.”

Thời Nghiên cười: “Cậu cũng vậy, tiền đồ như gấm.”

Nói xong thì cầm ly rượu lên, đang định uống thì Hàn Khâm đã đưa tay cầm lấy rồi mở một lon nước có ga đưa cho cô. Thời Nghiên thở phì phì trừng mắt nhìn anh, không cam lòng cầm lon nước có ga lên. 

Đến bây giờ, Thời Nghiên cũng không hiểu tại sạo Tô Vũ muốn cướp bạn trai của cô. Bởi vì cô có thể nhìn ra Tô Vũ không thích Cao Kiều, chỉ đơn giản là muốn cướp bạn trai của mình. 

Có lẽ sau này sẽ biết, hoặc sẽ không bao giờ biết.

Thời Nghiên uống một hớp nước có ga thì bị sặc, cả mũi đều cảm thấy chua xót. Hàn Khâm lại gắp cho cô một cái chân gà. 

Tô Vũ si ngốc nhìn Bùi Hỉ, cuối cùng bất đắc dĩ cười: “Anh Hỉ, em kính trọng anh. Không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào, lúc đấy nhớ đưa chị dâu tới nha.”

Bùi Hỉ nở nụ cười: “Em cũng nên kiếm một người bạn trai để dựa vào đi, đừng có lăn lộn linh tinh cả ngày nữa.”

Cô gật đầu, uống một ngụm rượu, hốc mắt đỏ lên. 

Giữa bữa cơm, Thời Nghiên đi ra ngoài thay vỉ nướng cho bọn họ, lại nhìn thấy Tô Vũ ngồi ở đối diện vừa nôn vừa khóc. Ngay cả bản thân cô cũng nhìn ra cô ấy thích Bùi Hì, đáng tiếc là người trong cuộc lại giả bộ như không thấy. 

Tô Vũ đang đau khổ thì có một tờ giấy đưa tới, cô ấy vừa ngẩng đầu lên thì lập tức thấy Thời Nghiên đứng đó nhìn mình. 

“Để tôi nói cho cậu biết, cậu cũng đã là người trưởng thành. Nếu thật sự thích thì lập tức chuốc say anh ta ở trên bàn rồi mang về giường. Nếu không làm được thì tiết kiệm năng lượng mà nở nụ cười, cần gì phải khóc chứ?”

Tô Vũ bị cô làm cho bật cười, nhận tờ giấy, lau qua: “Tôi không phải cậu, Hàn Khâm là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, đặt cậu lên đầu quả tim. Tôi thì không nói, anh ấy cũng biết rõ nhưng không nói gì. Tôi vừa nói, anh ấy đã chuẩn bị không ít lời từ chối.”

“Vẫn không nên nói thì hơn, trong lòng tự biết là được.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.