Âm thanh chói tai không ngừng vang lên bên cạnh, Thời Nghiên nhíu mày, nắm chặt ga giường, cuối cùng đau đớn rên rỉ một tiếng, trên mặt chỉ toàn mồ hôi, hơi thở gấp gáp, cô hốt hoảng ngồi dậy nhìn xung quanh.
Cô sờ bụng một cái rồi sửng sốt, bằng phẳng?
Cô nghi ngờ, lúc này mới để ý đến cách bài trí trong phòng rất xa lạ, nhưng lại giống như đã từng thấy ở đâu đó, vô cùng quen thuộc.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo, cô mờ mịt nhìn ra, thấy pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm xám xịt, đây cũng không phải điều xa lạ gì, nhưng cô nhìn thấy lớp tuyết dày phủ trắng xóa trên mặt đất.
Cô rất ngạc nhiên, vội vàng xuống giường tìm dép lê đi vào, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài.
“Kỹ năng gói sủi cảo chẳng tiến bộ lên chút nào, vẫn xấu như vậy, không phải gói như thế, nhân rơi hết ra ngoài rồi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Là giọng nói của mẹ, cô nhìn hành lang, thì ra đây là nhà cậu cả. Nhưng nhà cậu ở Bắc thành, nhà cô ở Châu thị! Tại sao cô lại ở đây được, sao bụng lại bằng phẳng không có gì, con của cô đâu?
Cô choáng váng, vịn tay vào cầu thang đi xuống, càng ngày càng mơ hồ.
Không biết đây là mơ hay thật, nhưng cô nhìn thấy cha mẹ, bà ngoại cùng các cậu.
Nhưng bà ngoại đã sớm qua đời khi cô học cao trung, cha cũng mất vào năm cô đi thực tập. Vì sao lại ở đây được?
“Nghiên Nghiên tỉnh rồi sao?” Mợ cả nhìn thấy cô, nở nụ cười, trách cứ nói: “Nữ sinh bây giờ hẳn là quá kén ăn rồi. Hôm nay đi mua chút đồ tết cũng ngất xỉu.”
Một người phụ nữ mặc áo hồng cười cười đi tới nói: “Đã khỏe hơn chưa? Mau xuống ăn cơm tất niên thôi.”
Thời Nghiên kiềm chế lại cảm giác muốn hét lớn, cô có cảm giác, đây là thực, không phải mộng. Cô rõ ràng đang sinh con ở bệnh viện, tại sao hiện tại lại ở chỗ này?
“Cơm tất niên? Mẹ, hiện tại là năm nào?” Cô vừa mới hỏi, mẹ liền sửng sốt, nhíu mày nói: “Con bé này, không phải là chưa hết choáng đầu chứ?”
“Sang năm con sẽ lên lớp 12.” Cha cô ở một bên cười nói: “Con bé này, thực sự là chưa tỉnh ngủ đây.”
Thời Nghiên chạy thẳng lên lầu, vào phòng, dựa vào kí ức đi về phía trước. Quả nhiên, trên bàn học có chiếc cặp sách màu xanh, bên trên còn treo con búp bê vải màu hồng, đây là quà Cao Kiều đã tặng nhân sinh nhật 17 tuổi của cô.
Vẫn chưa chấp nhận sự thật này, cô cầm điện thoại lên xem, thời gian không khớp, sai rồi! Cô đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường ngẩn người.
Cô quay về tám năm trước, quay về trước một năm anh và cô gặp nhau. Cô vẫn còn cảm giác hít thở không thông, không hiểu tại sao, rõ ràng một giây trước cô còn đang sinh con, đau đớn muốn chết, vậy mà giây tiếp theo đã ở đây.
“Cục cưng…” Cô vùi đầu vào gối, vô cùng khó chịu, cô còn chưa được nhìn thấy đứa nhỏ, cũng chưa thấy anh.
“Nghiên Nghiên? Con không thoải mái ở đâu sao? Hay là đến bệnh viện đi, ba mươi tết không biết còn ai không nữa.” Mẹ cô ở bên ngoài gọi, cô không muốn khóc, tự nhủ với bản thân đây là việc tốt, có thể nhìn thấy cha mẹ là được rồi, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác trống trải.
Cô đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mới đẩy cửa ra, mẹ thấy thế liền hỏi: “Con làm sao vậy?” Cha đứng sau cũng lo lắng nhìn cô.
“Con mơ thấy ác mộng.” Nước mắt lại muốn trào ra, mẹ buồn cười ôm lấy cô vào lòng: “Năm mới, khóc lóc cái gì?”
“Mơ đều là giả, mau thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm.” Cha cô thường ngày ít biểu đạt cảm xúc, chỉ nói một câu rồi rời đi.
“Hôm qua mẹ mới mua quần áo mới cho con, thay nhanh còn xuống ăn cơm rồi đốt pháo hoa.” Mẹ vỗ vai cô một cái, cô đi vào trong phòng, khẽ thở phào.
“Đúng rồi, đều là giả, tất cả đã qua rồi.” Cô tự an ủi bản thân, chậm rãi thay quần áo, sau đó mới đi xuống dưới ăn cơm, tiếp theo nhận tiền lì xì, nói vài câu chúc rồi ngồi xuống bên cạnh bà ngoại.
Tâm trạng bà ngoại không tệ, gắp cho cô một viên thịt: “Nghe nói cháu thích ăn món này, ăn nhiều một chút.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thời Nghiên kiềm chế không rơi nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn xong bữa tối, cô đi theo họ hàng ra ngoài quảng trường bên cạnh tiểu khu đốt pháo, pháo bông rực rỡ trên trời, cô ngửa đầu lên nhìn, khẽ thở ra một hơi, nhanh chóng ngưng kết thành khói.
“Năm mới vui vẻ.” Mấy người ở ngoài quảng trường quen biết nhau, vui vẻ nói cười.
Khóe mắt Thời Nghiên đẫm lệ, tiếng pháo hoa to át đi tiếng nói của cô: “Năm mới vui vẻ, cục cưng.”
Rồi lại cười một tiếng: “Năm mới vui vẻ, Hàn Khâm.”
Anh họ Mục Niên lớn hơn cô vài tháng, đeo kính mắt, là người điềm tĩnh, người lớn trở về đánh bài, mợ giao cho anh công việc trông nom mấy đứa trẻ, sau đó tự mình đi về trước.
“Cái này anh mang theo, em cầm lấy ăn đi.” Mục Niên đưa cho cô, là kẹo dứa, cô nhận lấy nếm thử một chút, có chút chua.
Quần áo đều là đồ mới, áo bông trắng là kiểu thịnh hành lúc bấy giờ, thêu hoa đỏ ở trên, dùng lụa trắng may một lớp bên ngoài, cái mẹ mua cho cô còn có thêu hoa xung quanh vạt áo.
Thời Nghiên nở nụ cười, sở thử một chút. Cô nhớ lúc sắp sinh, mẹ còn làm giày và quần áo cho con cô, vì chưa biết là nam hay nữ nên đã làm màu xanh, cô nhớ trước khi hôn mê, y tá đã nói là một bé trai, không biết là con sẽ giống cô hay là giống anh nữa.
“Nghiên Nghiên, em giúp anh trông mấy đứa nhỏ một chút, anh đi có việc một chút.” Mục Niên đột nhiên nói, ánh mắt nhìn sang đằng kia, Thời Nghiên quay sang thì anh ấy cũng chạy ra xa rồi.
Ở đây có chút nhàm chán, em trai lúc này mới ba tuổi, cong mông đi khắp nơi tìm đồ chơi, Thời Nghiên nở một nụ cười, ngồi xổm xuống ôm lấy bé cọ cọ vài cái, thằng bé này hiện tại rất ngoan, đợi cho đến khi mười một, mười hai tuổi thì lại vô cùng ương bướng, còn học theo TV viết thư tình cho bạn nữ lớp bên, làm con gái nhà người ta suýt chút nữa thì bỏ học để hắn nuôi, phụ huynh cũng phải gặp mặt để giải quyết.
Nhưng tại sao lại là thằng nhóc này, cô nhíu mày nhìn thằng bé, cảm thấy bản thân không thể như vậy. Kiếp trước cũng bởi vì chuyện của nó, bận rộn đến mức nước ối vỡ cũng chẳng biết.
Chờ cô thích ứng với cuộc sống nơi này, nhất định sẽ đi tìm anh.
“Bọn em muốn về nhà.” Mấy đứa nhỏ hình như đã chơi mệt, ầm ĩ đòi về nhà, Thời Nghiên cũng không còn cách nào, đành phải đưa chúng về.
Tới cửa nhà, mấy đứa trẻ lập tức chạy vào, Thời Nghiên thở dài, cảm thấy ngực nghenh khuất, đành ra ngoài dạo vài vòng. Tiếng pháo bông cũng đã dần yếu, lúc đi qua nhà mọi người còn có thể nghe được tiếng ăn uống liên hoan.
Cô đi đến lối rẽ, đột nhiên không biết hướng bên kia đi hay chưa, vô cùng mờ mịt, giống với tình trạng của cô bây giờ, cũng giống như kiếp trước. Thời Nghiên không biết vì sao ông trời không để cô chết đi tìm người kia, mà cố tình để cô sống lại một lần nữa.
Mệt mỏi tựa vào cột đèn, nhìn thấy trên mặt đất đầy tuyết trắng còn có dây pháo đỏ, nước mặt nhịn không được mà chảy xuống.
“Anh đang ở đâu?” Cô khẽ gọi một tiếng.
“Ui da.” Từ trong ngõ vang lên tiếng kêu, có người đang tới, là một nhóm người: “Bây giờ đang tết, đo thuê phòng có muốn gọi thêm hai cô gái tới?”
Thời Nghiên nghe vậy lau nước mắt, cúi đầu xuống chờ bọn họ đi ra.
Khi đám người đó đi qua, vài ánh nhìn đặt trên người cô, cô không nói gì, bốn phía xung quanh đều có người quen, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Có một chàng trai trong số đó cười một tiếng, trong không khí lạnh lẽo của mùa đông này thực sự cũng có chút hương vị “Có bệnh à?” Hắn chửi một tiếng.
Thời Nghiên ngẩng đầu, cứng ngắc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng một người sắp rời khỏi tầm mắt cô, anh cũng nghiêng người nhìn cô, hờ hững cười, hình dáng môi rất đẹp, đôi mắt dài hẹp. Dưới ánh đèn đường sáng còn có thể nhìn thấy nốt ruồi dưới đuôi mắt.
Lúc này, toàn bộ máu trên cơ thể cô tựa hồ muốn ngừng chảy, sau đó rất nhanh liền nóng lên, thiêu đốt trái tim cô.
Chàng trai kia quay đầu lại, người bên cạnh khoác tay lên vai anh, mấy người cứ thứ từ từ đi xa dần.
“Hàn…” Cô mở miệng thở dốc: “Hàn Khâm.”
Thời Nghiên đi lên phía trước vài bước, nhìn đám người biến mất dần, có chút mất bình tĩnh hô lên một tiếng: “Hàn Khâm!”
Dùng lên sức hô lên một tiếng, nước mắt cũng tuôn rơi.
Thời Nghiên không hiểu vì sao nhà bà ngoại lại xa phố lớn như vậy, cô lại có chứng mù đường, lúc đi không biết đi vào đi ra kiểu gì. Cô vô cùng ảo não, tại sao vừa nãy lại ngẩn người, vì sao không biết cố gắng như vậy!
“Cô gái vừa rồi thực sự rất xinh đẹp.” Một chàng trai cao gầy ôm lấy cổ Hàn Khâm cười cười. Hàn Khâm nghe vậy hơi liếm môi, suy nghĩ rồi nói: “Tối quá, nhìn không rõ.”
“Hình như còn đang khóc, mày không biết trông đáng thương như thế nào đâu.” Có người đáp lại, anh cũng chỉ ồ lên một tiếng, không để ý mà đi ra đầu phố.
Xung quanh có quán rượu, quán net và cả khách sạn, mà phố đối diện còn có cửa kính, bên trong đèn chiếu màu đỏ ấm, còn có mấy người phụ nữ ngồi quanh giường đất nói chuyện.
“Đi không?” Chàng trai cao gầy đẩy đẩy Hàn khâm. Anh hơi nhíu mày: “Không đi, bẩn.”
“ Đến cũng đến rồi, mày biết Chu Hạo lớp 9* không? Lần trước tao thấy nó đi vào, cuối cùng không qua mấy phút liền đi ra. M* nó, bây giờ anh em mình phải đi xem một chút.”
“Mặc kệ nó.” Hàn Khâm phun ra ba chữ: “Tao đi mua hai bộ bài.”
Nói xong liền đi sang con phố đối diện, chàng trai cao gầy lại bắt đầu rủ rê mấy người kia, bây giờ đang là thời điểm hormone nam phát triển mạnh, nghe thế ai cũng có chút dao động.
Hàn Khâm đi ngang qua khu vực đèn đỏ, mấy cô gái ngay lập tức nở nụ cười, anh khó chịu nhíu mày, ném mười đồng tiền cho chủ cửa hàng: “Cho hai bộ bài.”
Ông chủ cầm hai bộ bài tú-lơ-khơ đưa cho Hàn Khâm, còn thuận tiện đưa cho anh một cái bọc nhỏ: “Có cần thứ này không?” Hàn Khâm cười một tiếng: “Không cần.”
“Được, thối lại cho hai đồng.” Ông chủ để hai đồng xu lên trên mặt bàn, Hàn Khâm cầm lấy, quay về phía đối diện tìm mấy người kia.
Mấy người đang chuẩn bị đến khách sạn, đột nhiên có người từ đâu chặn lại: “Ồ, đây không phải là Hàn Khâm lớp 3* sao? Đi kiếm niềm vui sao?”
( * lớp 9, lớp 3 ở đây là số thứ tự của khối 11 trong trường, giống như ở Việt Nam là lớp 11A, 11B hoặc 11A1, 11A2)
Một thiếu niên mập trạc tuổi đuổi theo, chặn họ lại, đằng sau còn có mấy đứa con trai khác cũng bằng tuổi đi theo.
Hàn Khâm nhìn thấy tên kia thì cười nhạt một tiếng: “Đầu óc không tốt thì nên đọc nhiều sách, nào đọc theo ông nội [Khâm], âm thứ nhất.”
“Mẹ kiếp.” Người kia tiến lên định vung nắm đấm, ánh mắt Hàn khâm hung ác, đạp cho tên kia một cước: “Cái ĐMM.”
Một đá đó chắc chắn không hề nhẹ, tên kia không tránh được, đầu gối đập mạnh xuống đất, suýt chút nữa ngã xuống, cũng may là còn có người đứng sau đỡ.
“Mày như vậy có bảo vệ nổi mẹ mày không?” Tên kia bị chọc giận, hất tay người bên cạnh ra, trợn tròn mắt nhìn hắn: “Ông đây đã sớm ngứa mắt, kéo cái gì mà kéo.”
“Vậy hả? Tao không nhớ bản thân còn có một đứa cháu.” Hàn Khâm ghét nhất là những tên nói xấu người thân mình, đặc biệt là nói xấu về mẹ anh.
Chàng trai cao gầy cùng mấy người khác tiến đến kéo anh lại: “Đừng, đừng, đừng, Hàn Khâm quên đi, quên đi. Năm mới đừng đánh nhau, kệ nó, chúng ta đi thôi.”
“Con mẹ nó, liên quan gì đến nhà mày.”
Tên béo kia dùng sức đẩy chàng trai cao gầy một cái. Hàn Khâm ngay lập tức đẩy tên đó ra xa. “Mày chán sống rồi đúng không?”
Thời Nghiên chạy đến đầu phố, chưa kịp dừng lại để thở thì đã nhìn thấy dòng chữ phía đối diện [Hồng Mai Bảo Kiện]. Cô sửng sốt khoảng vài giây, tất nhiên cô biết đây là nơi nào. Nhìn thấy bốn phía đều có quán bar, quán net, Thời Nghiên do dự một chút, chuẩn bị rời đi theo con đường lúc đầu.
“Hàn Khâm chứ gì? Hôm nay ông đây sẽ phế mày.”
Đột nhiên có người hô to, cô sửng sốt, tim cũng đập nhanh hơn, hướng đến chỗ phát ra giọng nói mà đi tới. Quả nhiên nhìn thấy hai bên đang chuẩn bị đánh nhau.
Hàn Khâm tức đến phát điên, hung hăng đấm từng quyền vào tên kia, chàng trai cao gầy vội vàng chạy đến kéo anh ra: “Được rồi, Hàn khâm đừng đánh nữa, mặc kệ nó.”
Khóe miệng Hàn Khâm hạ xuống, đôi môi mỏng, đẹp như cánh hoa đã có khá nhiều vết thương, còn có chút máu, chắc hẳn vừa rồi bị đánh đã khiến răng nanh đập vào.
“Đòi phế tao? Chỉ bằng một thằng như mày?” Anh sờ môi dưới, có chút đau.
Hàn Khâm còn đang muốn nói gì đó, đột nhiên một bóng trắng không rõ nhào vào ngực anh, anh còn đang nghĩ là đánh lén, nhưng nắm tay chưa kịp vung lên đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, ấm áp.
“Hàn Khâm, cuối cùng em cũng đã tìm được anh.” Thời Nghiên vừa khóc vừa nói.