Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 7



Bác Văn lái xe từ nhà thẳng đến nhà Quân Dao. Quân Dao khi này ở nhà cũng tất bật váy áo, ban đầu định ăn mặc trang trọng một chút nhưng nghĩ lại hình như là họ đi hẹn hò nên cô đành tiết chế lại mọi thứ. Tới khi sửa soạn xong xuôi thì Bác Văn cũng vừa vặn đến nơi. Cô vội vàng xuống tầng để anh không phải chờ lâu

"Dao Dao, đi đâu đấy con?" Quân Trạch đang ngồi đọc báo nhìn thấy con gái gấp gáp thì cũng tò mò.

"Ba đoán xem?"

"Xinh đẹp như này.... Con đi hẹn hò?"

"Không nói với ba nữa, con đi đây kẻo muộn!"

Cô xách túi chạy ra khỏi nhà. Trước cổng nhà Bác Văn đang cúi mặt tựa vào xe, trên tay anh là một điếu thuốc đang hút dở, khuôn mặt thoáng qua nét ưu tư. Cô tiến lại gần anh, Bác Văn đang cúi đầu suy nghĩ thì xuất hiện mũi giày cao gót đứng đó, anh liền ngẩng đầu đã thấy Quân Dao đứng trước mặt anh rồi liền vội vàng dập tắt điếu thuốc.

"Em đây rồi!"

"Anh chờ lâu chưa?"

"Không lâu, anh mới tới thôi. Em lên xe đi!"

Hôm nay đi chơi, Quân Dao chọn cho mình một chiếc váy hoa nhẹ nhàng của mùa thu đông, mái tóc uốn xoăn nhẹ được cô tùy ý thả ra, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhưng sao rất xinh đẹp. Thấy cô, mọi bực tức khó chịu ban nãy của Bác Văn trong phút chốc đều một mực tan biến hết.

Anh vòng sang ghế phụ mở cửa cho cô mới quay lại ghế lái. Trước khi vào xe còn không quên đứng ngoài nhai nhanh kẹo cao su để khử mùi thuốc lá. Tới khi vào xe cũng đã không còn mùi thuốc lá mà thay vào đó là một hương bạc hà nhàn nhạt. Bác Văn khởi động xe rời đi.

"Anh có tâm sự gì sao?"

"Sao em hỏi vậy?"

"Lấy kinh nghiệm của một tiểu thuyết gia ngôn tình, thường đàn ông chỉ hút thuốc khi họ có phiền muộn... trừ mấy ông chú bụng lớn hút thuốc là vì thói quen. Với lại từ lúc quen anh cũng chưa thấy anh hút thuốc bao giờ..."

"Em lo cho anh đấy à?" Bác Văn cười cười trêu chọc cô

"Ừ, có chút lo lắng. Đừng hút thuốc nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe... Có ưu phiền gì có thể nói được cứ nói với tôi, tôi rất giỏi lắng nghe!"

Anh chỉ định trêu chọc cô nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời ngoài tưởng tượng của mình. Bác Văn đứng hình mất vài giây mới máy móc trả lời lại cô: "Được, đều nghe em!"

Xe đi được một đoạn thì Bác Văn chỉnh điều hòa ấm lên một chút, bật một bài nhạc du dương rồi quay sang hỏi cô:

"Mấy ngày qua anh nghĩ rồi, việc ngỏ lời cầu hôn với em như vậy là quá đường đột. Đương nhiên anh vẫn giữ lời cầu hôn đó đợi đến khi em suy nghĩ xong, chỉ là trong thời gian này được nghỉ phép không bằng chúng ta thử tìm hẹn hò một chút xem sao... Anh nghĩ cũng không nên cắt bỏ bước nào trước khi đến hôn nhân."

"Được!"

"Vậy em muốn đi đâu không?"

Quân Dao nghĩ nghĩ một hồi: "Đi đến mua sắm được không? Sau đó chúng ta đi ăn trưa?"

Nghe lời cô, Bác Văn đánh tay lái di chuyển đến trung tâm thương mại. Tới nơi, anh xuống xe mở cửa cho cô xuống. Lúc đứng chờ thang máy, trong đầu anh còn suy nghĩ có nên nắm tay cô không vì anh biết cô bài xích với việc gần gũi với nam giới. Còn đang mải suy nghĩ thì một bàn tay bé nhỏ đã chủ động nắm lấy tay anh, mười đầu ngón tay đan vào nhau, hành động ấy của cô khiến anh ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa

"Chẳng phải thử hẹn hò như bao người sao? Vậy làm sao thiếu được bước nắm tay? Anh bất ngờ gì cơ chứ?"

Bác Văn để ý khi cô nắm tay anh, trên trán đã tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt cô cũng rất căng thẳng. Anh sợ nếu còn nắm tay cô sẽ căng thẳng quá mà ngất mất, còn định buông tay ra thì Quân Dao lại nắm chặt hơn nữa

"Em...."

"Không sao, tôi vẫn ổn. Chúng ta đi thôi!"

Cả buổi sáng hôm đó Quân Dao lôi xềnh xệch Bác Văn đi hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, thu thập biết bao nhiêu túi đồ nhưng một nửa của số đó cũng là quần áo mà cô chọn cho Bác Văn. Ban đầu khi cô đòi chọn đồ cho anh nhưng anh một mực không cần, cô liền giận dỗi khiến Bác Văn đành ngả mũ chịu thua để mặc cô muốn làm gì tùy ý.

Tuy là chạy lật đật theo cô cả buổi sáng, xách bao nhiêu túi đồ nhưng Bác Văn một lời phàn nàn không có, một tiếng thở dài cũng không, đều rất phối hợp đi chọn đồ cùng cô. Quân Dao thấy vậy mà âm thầm tặng điểm cộng cho người đàn ông này, hiếm có người đàn ông nào có thể kiên nhẫn cùng bạn gái đi mua đồ cả buổi như vậy, trong lòng cũng có chút thương cũng cảm khái sự nhẫn nhịn của Bác Văn.

"Anh mệt không, chúng ta đi ăn nhé?"

"Không mệt, đi cùng em sẽ không mệt! Em mua xong đồ rồi? Không mua nữa sao?"

"Ừm! Chúng ta đi ăn thôi, anh thích ăn gì?"

"Theo ý em đi, anh ăn gì cũng được."

"Vậy đi ăn đồ Hàn được không? Tôi rất thích ăn đồ Hàn Quốc!"

Bác Văn lập tức gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cưng chiều. Quân Dao cũng không đành lòng để anh một mình xách hết đống đồ đó, cô giằng lấy trong tay anh mấy túi đồ tự mình cũng xách, tay còn lại đan vào bàn tay to lớn ấy thật chặt, hai người tay trong tay ra về.

Giải quyết xong bữa trưa, hai người lại cùng nhau đi mua sách, đi dạo phố rồi đi ăn tối, tất cả đều theo mong muốn của Quân Dao, Bác Văn một lời cũng không ý kiến. Tới khi anh lái xe đưa cô về đến nhà cũng đã 9 giờ tối, Bác Văn định nghiêng người sang gỡ dây cài an toàn cho cô thì Quân Dao giữ tay anh lại, "Sao vậy?"

"Tôi... ừm... có chuyện muốn nói với anh!"

Giọng nói cô có chút run run, Bác Văn nghe cô nói vậy thì nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm túc nghe cô: "Chuyện kết hôn... Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi đồng ý với anh. Dù sao năm nay cũng đã 26 tuổi rồi, đợi vài ba năm nữa cũng chưa gặp được đối tượng tốt như anh nên tôi muốn thử, muốn một lần mạo hiểm xem sao."

"Em nói thật?"

"Ừ, tôi nói thật, cam đoan với anh những lời tôi nói đều là thật!"

Bác Văn có phần kinh hãi, anh không ngờ cô lại đồng ý với chuyện ngớ ngẩn đấy, thậm chí bản thân anh còn nghĩ đến việc sẽ bị từ chối rồi nhưng... Khuôn mặt cô vô cùng nghiêm túc, không có nét nào là đùa cợt hết: "Quân Dao, cảm ơn em! Tuy rằng hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu nhưng điều đó sau này có thể bồi đắp. Nếu sau này sống chung với nhau, em vẫn không có chút tình cảm nào với anh thì chúng ta có thể..."

"Không đâu, tôi không muốn hai đời chồng!"

Bác Văn bật cười nhìn Quân Dao. Một người thận trọng như cô ấy vậy mà muốn liều lĩnh thử mạo hiểm kết hôn với một người đàn ông mới chỉ quen biết gần nửa năm.

"Nhưng có lẽ thời gian tới chưa thể tính đến chuyện hôn lễ, từ mai tôi bắt đầu quay trở lại công việc, sẽ phải ở đoàn làm phim mất vài tháng, có lẽ hôn lễ tạm thời sẽ phải hoãn lại một thời gian... có được không?"

"Không sao, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của em!"

Nhìn bộ dạng vừa căng thẳng vừa nghiêm túc lắng nghe lời cô nói của Bác Văn mà Quân Dao chỉ biết lắc đầu cười, xem chừng người đàn ông này bề ngoài nghiêm khắc nhưng khi ở cạnh cô thì rất đáng yêu?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.