Chẳng còn gì hạnh phúc hơn khi được ở bên cạnh người mình yêu trong thời tiết lạnh lẽo đông giá này. Buổi tối diễn ra trong hạnh phúc, Dương Thiên Bác cùng Lạc Linh Lung thưởng thức bữa tối ngọt ngào và lãng mạn. Anh ngồi nhìn cô, cô nhìn anh, dường như cả hai quên mất việc chính là ăn tối luôn rồi.
“Đừng...đừng nhìn em nữa..." Lạc Linh Lung ngại ngùng, Dương Thiên Bác cũng ngớ ra, hình như anh phấn khích quá rồi.
“Ăn...ăn tối thôi” Dương Thiên Bác vội nói, anh bắt đầu cắt bít tết cho cô. Cắt xong anh liền đổi đĩa thức ăn của cả hai, Lạc Linh Lung nhìn anh cười cười.
“Cảm ơn anh”.
“Không có gì, giữa chúng ta còn ngại ngùng gì nữa" Dương Thiên Bác bảo.
Anh nâng ly rượu vang lên, Lạc Linh Lung cũng hiểu ý. "Chúc ăn ngon miệng".
“Anh cũng vậy” Lạc Linh Lung mỉm cười nói.
Dùng bữa tối xong, Lạc Linh Lung đứng trong bếp rửa bát. Cô vừa xong hết việc, vừa lau khô tay xong thì Dương Thiên Bác từ phía sau tiến tới, anh vòng tay ra sau cởi tạp dề của cô ra bỏ qua một bên. Lạc Linh Lung thấy có gì đó không đúng, chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh tay ôm cô lên, cả người Lạc Linh Lung liền được anh ôm trọn vào lòng.
Dương Thiên Bác nói xong liền ôm cô về phòng, Lạc Linh Lung tròn xoe mắt nhìn anh, cô vội la lên: "Thiên Bác...không được...em không muốn..”.
“Em không muốn".
“Nhưng anh muốn".
Nói xong, à mà...
Còn gì để nói tiếp nữa đâu?
Sáng hôm sau.
Lạc Linh Lung lờ mờ tỉnh dậy, cô ngồi lên xoa xoa đầu. Đêm qua Dương Thiên Bác một chút cũng không muốn buông tha cô, làm cô mệt hết cả người rồi mà.
Cô mặc quần áo lại rồi vào phòng tắm, Dương Thiên Bác đã không thấy bên cạnh cô đâu, mới sớm anh rời giường đi đâu vậy nhỉ?
Lạc Linh Lung nhìn vết xanh vết tím trên cổ, cô bất lực nhìn mình trong gương xong thở dài. Thấy Dương Thiên Bác vui như vậy cô cũng không muốn làm anh mất vui, dù sao thì anh cũng vừa kết thúc thời gian khó khăn đó. Bây giờ tìm được lí lẽ sống rồi nên cô cũng muốn chiều anh một chút.
Lạc Linh Lung ngâm mình trong bồn tắm, cô cảm thấy dễ chịu làm sao. Loay hoay một lúc trong phòng cô mới bước ra, vừa đi vừa lau khô tóc thì đã thấy Dương Thiên Bác ngồi ở bàn rồi. Cô đi đến, Dương Thiên Bác liền vươn tay ra ôm eo cô, Lạc Linh Lung nhìn anh: "Anh lại làm sao đây?".
“Chỉ muốn ôm em thôi mà" Dương Thiên Bác nhõng nhẽo như một đứa con nít.
Cô bất lực chỉ biết phì cười, người đàn ông này bây giờ làm sao đây? Anh từ một con sói hung ác trở thành con thỏ trắng ngây thơ
vô số tội à?
Cái đó có trời mới tin anh, ai tin anh cũng được chứ cô thì không.
Trông Dương Thiên Bác bây giờ giống con sói đói thì đúng hơn.
“Thôi thôi tha cho em đi, để em còn sấy tóc nữa" Lạc Linh Lung đẩy anh ra.
“Để anh làm cho" Dương Thiên Bác nói xong liền đứng lên tìm máy sấy tóc sau đó cầm đến, Lạc Linh Lung đành ngồi xuống để anh sấy tóc cho mình.
Tóc cô đã khô, Dương Thiên Bác cầm lược lên chải, tóc của Lạc Linh Lung rất dài, chạm vào thấy thật là thích.
Anh giúp cô cột tóc, tuy trông hơi vụng về nhưng nhìn anh rất đáng yêu, Lạc Linh Lung cũng không hề ghét nó mặc dù hơi rối tóc của cô một chút.
“Để anh cột lại” Dương Thiên Bác nói, lần đầu anh làm những chuyện như thế này cho bạn gái nên tay chân có chút vụng về. Nữ nhân với anh mà nói từ trước đến nay có thể nói là miễn nhiễm, anh không ở gần ai trừ Lạc Linh Lung. Một phần là bị mẹ mình làm tổn thương nên anh không dám mở lòng với ai, thêm nữa là bản thân anh trước đến nay luôn thấy không hợp với chuyện yêu đương, anh cũng không muốn làm con gái nhà người ta đau khổ nên quanh năm suốt tháng thời gian qua cô đơn một mình.
Bây giờ thì hay rồi, có tình yêu vào rồi anh mới thấy được màu hồng của cuộc sống này biết được tình yêu trai gái ra sao. Anh cũng may thật, có được người bạn gái như Lạc Linh Lung, cô vừa khéo tay lại còn đảm đang, một lòng đợi anh thời gian dài như thế, luôn quan tâm đến anh. Là một cô gái chu đáo, anh chỉ muốn đối tốt với cô, đem đến hạnh phúc cho cô, một chút cũng không muốn làm tổn thương cô gái nhỏ bé này.
Dương Thiên Bác đặt tay lên vai cô, anh ghé sát đến, Lạc Linh Lung liền rùng mình, cô quay sang nhìn anh thì thấy anh đang kế bên.
“Anh...".
“Yên tâm...anh sẽ không làm loạn đâu" Anh nói nhỏ.
Lạc Linh Lung bất lực, cô muốn chống lại cũng không thắng nổi anh.
“Em...thơm thật đấy" Dương Thiên Bác nói.
Lạc Linh Lung liền đỏ mặt, cô đưa tay đánh mặt anh một cái liền đứng dậy, lại...lại nói vớ vẩn nữa rồi. “Em...em đi nấu bữa sáng”.
Nói xong Lạc Linh Lung chạy ra ngoài, nhưng Dương Thiên Bác thức sớm đã chuẩn bị hết rồi, nhìn cả bàn đồ ăn, cô quay đầu thì Dương Thiên Bác đã bước ra, từ phía sau ôm lấy cô. "Sao nào?".
“Em thấy chồng tương lai của em có giỏi không?”.
"Chồng tương lai cái gì...gì chứ?" Lạc Linh Lung lấp ba lấp bấp, Dương Thiên Bác đang nói nhảm gì vậy? Đừng bảo là...anh đã tính đến chuyện đó rồi sao?
Cô đưa tay ôm mặt, không nghĩ chuyện lớn đại sự như kết hôn sinh con đã được Dương Thiên Bác tính sẵn trước đó. Cả hai cũng mới gặp lại nhau, chuyện tình cảm cũng đừng quá nhanh như vậy chứ?
Dương Thiên Bác nắm lấy tay cô, anh nhanh tay đeo nhẫn vào ngón áp út cho Lạc Linh Lung. Cô đứng đơ nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi nhìn anh, Dương Thiên Bác mỉm cười, dịu dàng hôn lên tay cô: “Sao nào?”.
“Em có muốn làm vợ anh không?”.
Lạc Linh Lung tròn xoe mắt nhìn anh, mới sáng sớm anh đang bày trò gì thế này?
“Anh...em..."
Dương Thiên Bác kéo cô lại gần mình, anh cụng trán mình lên trán cô.
" anh đã làm em đợi một khoảng thời gian dài như thế, còn khiến em chịu cô đơn suốt bao năm qua".
“Thanh xuân có hạn, đời người chỉ có một." Dương Thiên Bác và Lạc Linh Lung mắt nhìn nhau. “Gả cho anh được không?".
“Cùng anh kết hôn, cùng anh bước vào lễ đường, anh muốn em làm vợ anh".
“Anh muốn cho cả thế giới biết rằng em chính là vợ của Dương Thiên Bác này, là người đầu tiên cũng là cuối cùng anh yêu gửi gắm đến hết cuộc đời này" Dương Thiên Bác bảo.
Lạc Linh Lung bị những lời nói này của anh làm cho cảm động, mắt rưng rưng nhìn anh, cô ôm lấy anh rồi òa khóc.
Dương Thiên Bác cũng ôm lấy cô: "Anh xin lỗi, anh tệ quá".
“Đã khiến em đợi anh như thế".
“Cũng cảm ơn em đã đợi anh, cũng cảm ơn em đã đem lại niềm tin sống tiếp cho anh” Dương Thiên Bác bảo.
“Thiên Bác...hức...hức...".
“Ngoan nào bà xã, đừng khóc nữa, anh không muốn thấy em rơi lệ đâu” Dương Thiên Bác đưa tay lau nước mắt cho cô.
Lạc Linh Lung như đứa trẻ, cô gật gật đầu, đưa tay lau nước mắt đi, nín khóc rồi hít một hơi thật sâu.
“Em...em biết rồi, em không khóc nữa" Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Em...em đồng ý..."
"Dương Thiên Bác...chúng ta cùng nhau kết hôn được không?".
“Em đồng ý làm vợ anh".
Lạc Linh Lung ôm lấy anh, cô vỡ òa cảm xúc bây giờ Lạc Linh Lung thật sự chìm đắm trong hạnh phúc rồi, tình yêu, sự chờ đợi, tất cả đều xứng đáng...