Tần Chí Khương chạy đến ôm lấy Dương Thiên Bác, anh bảo: “Anh hai".
“Mừng anh về nhà".
Dương Thiên Bác mất năm giây để hiểu tình hình, anh đơ ra, Tần Chí Khương vừa nói gì vậy chứ?
Thằng nhóc vừa gọi anh là anh hai sao?
Tần Chí Khương chấp nhận người anh trai này sao?
“Mọi lỗi lầm của mẹ gây ra, em và ba sẽ bù đắp cho anh có được không?" Tần Chí Khương nói.
Dương Thiên Bác đưa tay ôm lấy em trai mình, anh không cần những thứ đó, cái anh cần là sự chấp nhận của mọi người.
“Không...anh không cần...".
“Cảm ơn em...cảm ơn em đã không chán ghét anh, đã chấp nhận người anh trai này” Dương Thiên Bác xúc động nói.
Tần Chí Khương bỏ anh trai mình ra, cả hai nhìn nhau rồi bật cười. Nói gì đi nữa...bọn họ cũng chảy chung một dòng máu, anh trai anh chịu khổ rất nhiều, Tần Chí Khương không muốn gạt bỏ người anh hai này, muốn bù đắp cho anh, muốn đưa anh về nhà.
Dù gì cũng có anh và ba ở bên cạnh, một nhà chúng ta sống như vậy cũng hạnh phúc rồi.
“Mình về nhà thôi, ba đang đợi đó”.
Dương Thiên Bác và Tần Chí Khương sau khi làm rõ thì cùng nhau về nhà, vừa mở cửa bước vào thì Tần Chí Khiêm đứng đó, ông mỉm cười nhìn cả hai rồi lên tiếng."Mừng các con về nhà”. “Thiên Bác, Chí Khương, cả nhà chúng ta sau này phải sống thật hạnh phúc đó".
Dương Thiên Bác nhìn Tần Chí Khiêm và Tần Chí Khương. Thì ra là hai người họ đã tính trước từ đó rồi, đến bây giờ anh không thể nhịn được nữa, cảm xúc dường như vỡ òa, Dương Thiên Bác oà khóc rồi ôm lấy cả hai, anh bây giờ như một đứa trẻ, tìm được lối đi, tìm được nơi có thể trở về.
Tần Chí Khiêm xoa đầu Dương Thiên Bác, ông nói: "Sau này nơi đây là nhà của con, con có ba, con có em trai và em gái".
“Chúng ta phải sống thật hạnh phúc có được không?”.
“Cho dù có chuyện gì cũng không được từ bỏ, có khó khăn gì cũng phải nói cho ba và em trai mình biết".
"Con hiểu không Thiên Bác? Chúng ta là người một nhà, nhất định không được giấu những chuyện nguy hiểm mà bản thân mình tự ôm vào người rồi chịu hết đấy”.
Dương Thiên Bác gật đầu, anh nhìn Tần Chí Khiêm và Tần Chí Khương.
“Ba...em trai”.
Dương Hi Văn đẩy cửa đi vào, cô dựa vào cửa nhìn ba người đàn ông trước mặt, cô hỏi: "Còn em thì sao?".
Dương Thiên Bác xoay người nhìn cô, tuy anh và cô không phải anh em ruột thịt gì, nhưng Dương Hi Văn rõ ràng đã cứu anh, cô đưa anh về đây, được ba Khiêm chấp nhận...
“Dĩ nhiên không thể thiếu con được rồi” Tần Chí Khiêm lên tiếng nói.
Dương Hi Văn bật cười, cô đi đến, nắm lấy tay Dương Thiên Bác: “Khoảng thời gian này..."
"Hãy để gia đình bảo vệ anh có được không?".
...
Dương Thiên Bác ngồi nhìn Mộ Thiên Sơ và Mộ Tần, anh đưa ngón tay ra, Mộ Thiên Sơ nhanh chóng nắm lấy ngón tay của Dương Thiên Bác. Lần đầu lại gần trẻ con như thế, Dương Thiên Bác có chút phấn khích, anh mỉm cười.
Mộ Tần thấy con trai mình thích Dương Thiên Bác như thế chỉ ngồi nhìn, Dương Hi Văn ở trong bếp nhìn cả ba ở bên ngoài. Xem ra họ đang hòa hợp bầu không khí được rồi, cô còn lo sẽ có nhiều chuyện và nhiều thứ phát sinh ra ấy chứ.
“Bé con” Dương Thiên Bác nhìn Mộ Thiên Sơ, chẳng hiểu sao anh có cảm tình với thằng bé đến vậy.
Mộ Tần bật cười, đúng là mang thân phận gì đi nữa, Dương Thiên Bác có là sát thủ tuyệt tình đến đâu nhìn thấy một đứa trẻ như vậy cũng trở nên dịu dàng đến lạ.
Anh quay sang nhìn vợ mình ở bếp, mọi người đã nhận lại nhau.
Tuy nhà họ Tần xảy ra nhiều sóng gió nhưng cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ đủ rồi, Mộ Tần cũng vui dùm cho họ, giải quyết hiểu lầm và mâu thuẫn, cảm thông cho nhau, quan tâm đến nhau, nói đi nói lại nhà vẫn là nơi để trở về.
Căn nhà này...chính là nơi cứu vớt những người như Dương Thiên Bác và Hi Văn.
Mộ Tần mỉm cười, anh đứng lên: “Để anh giúp em".
Dương Thiên Bác nhìn Mộ Tần, Mộ Tần không nói gì chỉ vỗ vai Dương Thiên Bác rồi vào bếp với vợ mình. Dương Thiên Bác ngồi đơ ra, anh nhìn Mộ Thiên Sơ, thằng bé tròn xoe mắt nhìn rồi mỉm cười.
Xem ra...Mộ Thiên Sơ quá thích người đàn ông trước mắt rồi.
“Bé ngoan.”.
"Tiểu thiên thần".
Dương Hi Văn nhìn thấy vậy liền quay sang hỏi Mộ Tần: “Anh bỏ con như thế sao?".
“Cũng không phải con rất thích Thiên Bác sao?".
“Còn không để ý đến anh."
Dương Hi Văn bật cười: "Anh đang ganh tị đấy à?".
“Không có, anh đang mừng đấy chứ" Mộ Tần nhún vai.
“Mừng cái gì chứ?".
“Thiên Sơ thích Thiên Bác như vậy, sau này anh có chỗ gửi gắm rồi" Mộ Tần bình tĩnh bảo.
"Gửi gắm? Anh tính làm gì đấy?” Dương Hi Văn cau mày, ông chồng này của cô đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Đừng có nói là... Mộ Tần quay sang nhìn cô rồi cười, anh đưa tay kéo cô lại, vòng tay ôm lấy eo Dương Hi Văn.
"Gần đây con bám em nhiều lắm đấy, người chồng này sắp ra rìa ngồi rồi".
"Anh còn ganh tị với con như vậy sao?".
“Thì sao chứ?”.
“Trẻ con” Dương Hi Văn đánh anh một cái, Mộ Tần có vẻ không kiềm chế được nữa rồi, anh chiếm lấy môi của Hi Văn một cách mạnh bạo.
Xem ra thời gian qua Mộ Tần nhẫn nhịn hơi nhiều, bây giờ có Dương Thiên Bác chăm con giúp anh được rồi.
Dương Thiên Bác ôm Mộ Thiên Sơ về phòng, chỉ mới tới thôi vợ chồng nhà này đã cho anh ăn cẩu lương ngập mặt rồi.
Mộ Thiên Sơ nằm trong lòng anh cười ngây ngô, thằng bé vẫn chưa biết rằng mình sắp bị ba ruột tống đi rồi.
“Con đó...còn cười nữa”.
“Sắp bị ba con cho ra rìa rồi kìa, sắp chiếm mẹ của con làm của riêng kìa" Dương Thiên Bác nói.
Dương Thiên Bác đơ ra, thằng bé này hiểu anh nói gì sao? “Con không sợ mẹ mình bị chiếm lấy sao?”.
Mộ Thiên Sơ vẫn nắm lấy áo anh.
Dương Thiên Bác thở dài, anh hiểu rồi, anh hiểu quá rồi. “Được rồi, được rồi".
"Bé con...ta không đi đâu hết".
Trời ạ, không lẽ ông trời định cho anh rửa tay gác kiếm trở về đây làm bảo mẫu cho Mộ Thiên Sơ sao?
Xem ra...nghề này cũng hợp với anh đấy. Trước kia Dương Thiên Bác luôn ước mình có một cuộc sống bình yên, có tự do, có thể giúp ích gì đó cho mọi người. Anh rất thích trẻ con, bản thân mình chịu cực khổ từ bé, nên khi thấy những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn anh luôn muốn giúp đỡ chúng, cứu lấy cuộc đời chúng.
Anh biết ngoài kia có nhiều người chịu khổ hơn cả anh, anh không thể giúp hay cứu hết bọn họ được. Nhưng anh vẫn muốn cố hết mình, giúp được ai thì giúp, dù sao cuộc sống mà, có người này cũng có người kia chứ.
Dương Thiên Bác nhìn Mộ Thiên Sơ, chỉ là một đứa trẻ nhưng cậu bé đã tiếp cho anh thêm dũng khí sống tiếp. Anh sẽ không trốn chạy nữa, anh cũng không buông bỏ cuộc đời mình một cách lãng nhách như vậy, có vẻ như đã đến lúc rồi...
Đến lúc anh phải đứng lên đấu tranh, giành lại cuộc đời của mình từ tay Tần phu nhân rồi. Anh biết người mình đang đối đầu chính là mẹ ruột của mình, là người kiểm soát anh từ bé...
Nhưng mà...
“Mẹ...con xin lỗi”.
Con không muốn kết thúc cuộc đời mình như thế này!
Con không muốn!
Một cuộc sống như thế này sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ, anh muốn tự do, không muốn ai điều khiển cuộc sống của mình như