Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 7



Đăng Khoa đang ngồi trên ghế, ngủ thiếp đi, Lâm phu nhân đang nằm trên giường. Mấy ngày qua bà Lâm quá đau lòng không ăn uống, nên mất sức, bác sĩ truyền nước và dặn nghỉ ngơi đầy đủ.



Lâm phu nhân từ từ tỉnh lại, nhưng còn hơi đau đầu, vừa xoa thái dương bà vừa xoay người qua, thì thấy Đăng Khoa đang ngủ gật trên ghế, bà nhẹ nhàng với tay lấy cốc nước sợ làm Đăng Khoa tỉnh giấc.



- Ủa, mẹ tỉnh rồi hả? Để con lấy nước cho. - Vừa lúc đó Đăng Khoa tỉnh dậy và vội đứng lên.



- Con cũng mệt rồi, sao không nghỉ đi, có người giúp việc mà.



- Để con cũng được mà. Con mang chút gì cho mẹ ăn nhé! Bác sĩ dặn phải bồi bổ nhiều vào mới được. - Nói rồi Đăng Khoa ra dặn giúp việc mang điểm tâm vào phòng.



Bà Lâm nhìn Đăng Khoa mỉm cười hài lòng, anh luôn là người điềm đạm, đầy tình cảm, thích chăm sóc người khác như vậy. Nếu Đăng Vũ là người đàn ông của công việc, giống như cố chủ tịch Hứa. Thì Đăng Khoa là người đàn ông của gia đình.



- Mẹ phải chăm sóc tốt bản thân nhé. Đừng đau lòng nhiều quá, ba ở trên trời cũng sẽ đau lòng. Con về Việt Nam cũng không an tâm. - Đăng Khoa ngồi xuống cầm tay mẹ và nói.



- Ủa, sao lại về. Con không tính ở lại đây cùng gánh vác công ty với anh con à? - Bà Lâm ngạc nhiên hỏi. - Cái ghế Tổng giám đốc còn trống, anh con đã định để con ngồi, hai anh em cũng hỗ trợ nhau điều hành Halles đó.



Đăng Khoa cúi xuống một tí rồi lại nhìn mẹ và nói.



- Con...thật sự muốn về Việt Nam, vì những dự định của con và có cả Gia Kỳ chờ con về. Con không thể để cô ấy một mình được.



- Đăng Khoa à, con cũng lớn rồi...các con cũng nhanh chóng kết hôn và sang đây định cư đi, cho gia đình được ở bên nhau. Vì chuyện của ba, bây giờ mẹ thấy chúng ta nên ở bên nhau là tốt nhất, vì không ai biết trước chuyện gì.



Ánh mắt Đăng Khoa đầy suy nghĩ. Anh vẫn không muốn từ bỏ ước mơ của mình. Nhưng không biết phải nói sao.



- Sợ là Gia Kỳ không đồng ý. Cô ấy...thích tự do thêm một thời gian chứ chưa muốn kết hôn ngay đâu mẹ.



- Vậy thì để mẹ nói chuyện với bên gia đình nó, hai đứa cũng là thanh mai trúc mã, mẹ cũng không có ý kiến gì về Gia Kỳ. Sớm muộn gì cũng kết hôn thì làm liền đi cũng được.



Đăng Khoa chỉ biết cười trừ. Anh cũng nghĩ sẽ kết hôn với Gia Kỳ, lúc anh đã có sự nghiệp trong tay, chứ không phải cái danh cậu ấm của nhà họ Hứa. Trước giờ anh cứ nghĩ mình đã đủ chính chắn nhưng cũng vẫn trong vòng tay của ba và anh Đăng Vũ.



Cốc! Cốc! - Tiếng gõ cửa vang lên.



- Con vào nhé! - Là tiếng anh Đăng Vũ. - Con mang cháo cho mẹ đây.



- Ừa, cảm ơn con.



- Anh nghe em nói sẽ về Việt Nam à? - Anh Đăng Vũ ngồi xuống rồi nói.



- Dạ! Anh đã nghe em và mẹ nói chuyện hả...Em thấy mình thật sự không có kinh nghiệm làm lãnh đạo, anh nên chọn một nhân tài vào vị trí Tổng giám đốc.



- Như thế này, nếu em ngại mình không có kinh nghiệm thì có thể học thêm, sau khi trau dồi vài năm thì có thể về làm cùng anh.



Thấy Đăng Khoa im lặng suy nghĩ, Đăng Vũ nắm chặt tay Đăng Khoa và tiếp tục nói.



- Bây giờ ba đã không còn. Em hãy cùng anh điều hành công ty ba đã cất công sáng lập. Được chứ?



Thấy Đăng Khoa khó nghĩ, mẹ anh mới lên tiếng.



- Con cứ từ từ nghĩ chuyện mẹ và anh nói. Chúng ta chỉ muốn tốt cho con.



Tối đó Đăng Khoa không tài nào ngủ được, anh nên làm thế nào mới tốt. Khó ngủ quá, Đăng Khoa lại ra sofa ngồi một mình, rồi lại nằm dài ngắm những bông hoa hồng trên bậu cửa sổ. Anh lại đang nhớ đến ai chăng? Rồi lại thiếp đi trên ghế, khuôn mặt anh giãn ra, khẽ cười trong giấc mơ. Chắc ai cũng biết anh mơ gì rồi...



***



Lại một buổi sáng ở Paris, hôm nay trời đã có nắng nhẹ và không còn mưa phùn. Trong một góc phố nhộn nhịp người qua lại, Đăng Khoa và bác Lâm đang ngồi nhâm nhi cafe và trò chuyện.



- Vậy là em ấy bay đi Trung Quốc luôn rồi hả bác?



- Ừa, bận chuyện công ty gì đó, đồng ý hẹn với con rồi, cái sáng sớm lại bay đi luôn.



- Dạ còn nhiều dịp gặp nhau mà. - Đăng Khoa cười và xua tay nói.



- Ừ...còn con thì sao? Con sẽ ở lại đây với gia đình chứ, hay lại về với nhà hàng ở Việt Nam? - Bác Lâm nhấp một ngụm cafe rồi hỏi.



Đăng Khoa không nói gì, chỉ ngồi tựa vào ghế, rồi nhìn xa xăm.



- Con đang suy nghĩ, không biết làm sao cho phải. Mẹ và anh đều muốn con ở lại Paris tiếp quản công ty. Còn con cứ luôn nhớ về Việt Nam, về nhà hàng Louis.


Bác Lâm nhìn Đăng Khoa rồi bật cười, đúng là tuổi trẻ, trẻ người non dạ, thích theo đuổi ước mơ rồi mong thành công sẽ theo đuổi bạn. Không thích một cuộc sống ổn định.



- Con lấy một đồng xu ra đi, tung đồng xu lên nếu mặt ngửa thì về Việt Nam, mặt sấp thì ở lại đây với gia đình.



Đăng Khoa bật cười và lắc đầu nói



- Con đâu phải con nít đâu bác.



- Không phải là con sẽ làm theo như vậy. Nhưng thấy đồng xu sấp hay ngửa thì con đã rõ sự lựa chọn của mình rồi. Con hiểu chứ?...- Bác Lâm dừng lại một tí rồi nói tiếp. - Thật ra á, trên đường đời sẽ xảy ra những chuyện không mong muốn, bắt buộc mình phải từ bỏ ước mơ của mình. Nhưng từ bỏ cũng không hẳn là bỏ phí.



- Bác có thể nói rõ hơn được không? - Đăng Khoa lắng nghe mà không hiểu ý bác Lâm cho lắm.



- À, trước đây ta có một nhà hàng ở Ý, con cũng biết. Rồi mẹ con bé bị ung thư, ta đành phải bỏ dang dở mọi thứ về Việt Nam, thậm chí bán cả nhà hàng đi để chữa trị bệnh cho bà...Trong thời gian đó, bác chỉ quanh quẩn ở nhà chăm mẹ con bé, nấu ăn cho hai mẹ con, cả hai đều khen nức nở. - Rồi bác Lâm bật cười. - Ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc, vì đổi lại hạnh phúc đứng bếp, ta lại hạnh phúc bên gia đình.



- Rồi bác gái sao rồi ạ?



- Mẹ con bé đã về trời rồi...giờ ta chỉ còn con bé và nhà hàng nho nhỏ tại Việt Nam thôi. Nên rất yêu chiều nó, nó thích làm gì ta cũng ủng hộ. Vì cuộc sống đâu biết trước chuyện gì, giờ nó đâm hư rồi, chắc sang Trung Quốc định cư luôn. Cháu sẽ sớm nhận thiệp cưới thôi. - Nói rồi bác Lâm cười lớn.



- Biết đâu cháu lại gửi thiệp trước cho bác, không biết trước chuyện gì đâu.



Rồi cả hai cùng cười vui vẻ, trong lòng Đăng Khoa cũng bắt đầu tháo mở một số khúc mắc, anh đã có quyết định cho riêng mình.



***



Tại căn biệt thự của gia đình, Đăng Khoa đang tự tay vào bếp chuẩn bị một số món ăn mà cả nhà cùng thích.



- Anh Đăng Vũ ơi! Chị dâu ơi xuống đây cùng ăn tối nào. Này chị, chị ơi để đó đi, vào phòng gọi mẹ ra ăn tối luôn.



- Dạ, cậu chủ chuẩn bị một mâm tôi mang vào cho bà chủ. - Chị giúp việc vội lau tay vào tạp dề và chạy đến nói.



- Không, hôm nay mọi người cùng ăn chung với nhau. Chị nhanh đi để nguội.



Anh Đăng Vũ và chị dâu đi xuống.



- Hôm nay được thưởng thức tay nghề của bếp trưởng 3 sao Michelin, ăn nhiều nhé em. - Anh Đăng Vũ lên tiếng.



- Ăn nhiều vào anh, lần sau qua nhà hàng em ăn thì trả tiền đó. - Đăng Khoa cũng lém lỉnh đáp trả.



- Mẹ nghe được mùi vịt tiềm thì phải, lâu lắm rồi mới ăn món Á lại đó.



- Mẹ, mẹ ngồi đây đi. Vịt tiềm táo đỏ này con đặc biệt làm cho mẹ. Vừa ngon lại vừa bồi bổ sức khoẻ rất tốt.



Mọi người cùng ngồi vào bàn, vừa ăn vừa trò chuyện rất ấm áp, Đăng Khoa nhìn cả gia đình vui vẻ bên nhau thì khẽ cười hạnh phúc. Đúng là mình đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc bình yên bên gia đình. Là một bếp trưởng, nấu biết bao nhiêu bữa ăn, nhưng chưa bao giờ nấu một bữa cho gia đình, thì cũng là một đầu bếp tồi.



- Mẹ, anh chị. Con đã quyết định rồi, con sẽ đi học thêm quản trị kinh doanh, và những thứ liên quan đến kinh doanh của Halles. Anh à, chờ ngày em về cùng anh gánh vác công ty nhé.



Mọi người đều ngỡ ngàng nhìn Đăng Khoa. Thấy thế Đăng Khoa lại bật cười.



- Sao vậy, món ăn hôm nay ngon quá nên không ai nói nên lời luôn hả?



Anh Đăng Vũ nhấc gọng kính lại và vỗ vai Đăng Khoa.



- Em trai, em đã trưởng thành rồi.



- Mẹ rất vui khi con đã suy nghĩ lại.



- Nào cùng nâng ly, chúc mừng CEO tương lai của Halles. - Chị dâu nâng ly lên và nói.



- Dạ giờ mừng thì hơi sớm, em vẫn còn nhiều chuyện phải làm. Sau khi giúp anh ổn định ngồi vào ghế chủ tịch Halles, em sẽ về Việt Nam, giải quyết vấn đề nhà hàng để khu đó làm dự án xây trung tâm thương mại con của Halles. Trong thời gian đó em sẽ đi du học, học hỏi trau dồi kinh nghiệm, rồi mới về lại công ty. Chắc sẽ mất mấy năm.



- Ừm. Em suy nghĩ rất chu đáo, anh rất mừng.



- Thôi đừng mãi nói chuyện, ăn đi để nguội, cho mẹ thêm bát canh vịt tiềm đi Đăng Khoa, ngon xuất sắc.



Cả nhà lại cùng vui vẻ ăn tối bên nhau. Ba à, phải chi có ba ở đây, ba sẽ thấy con trưởng thành thế nào, chắc ba sẽ rất vui. Con cũng rất vui, vì cũng không hẳn con từ bỏ ước mơ, con còn có thể nấu ăn cho những người thân yêu, cho gia đình. Biết đâu về già rảnh rỗi lại mở một nhà hàng để vui thú tuổi già, con người ta chỉ tạm gác lại ước mơ chứ không hẳn từ bỏ nó, như bác Lâm đã nói ba nhỉ?



Đến cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.