Thanh âm vừa dứt, cô mệt mỏi cụp mắt xuống. Suy cho cùng cô cũng chẳng thể làm khác, cô không chống lại được thế lực của anh, càng không thể đi ngược với lời hứa của chính mình.
- Cô tưởng chỉ cần rơm rớm một chút nước mắt thì sẽ khiến người khác mủi lòng sao? Tôi cứ tưởng cô sẽ biết an phận, hóa ra là tôi đã lầm, cô căn bản vẫn là một kẻ không hiểu chuyện!
Nghe tới hai chữ “hiểu chuyện” cô cười hắt ra một tiếng. Hiểu chuyện thì cô được đối xử tốt hơn à?
Trên gương mặt cô vẽ lên nụ cười chua chát nhưng trong mắt anh lại là sự khinh khỉnh coi nhẹ lời nói tột cùng. Cố Lăng Phong bị cô chọc giận, anh kéo cô lên tổng vào trong xe rồi lao vụt đi. Cô không rõ vận tốc của xe hiện tại là bao nhiêu, cô chỉ biết từ cửa kính nhìn ra ngoài, từng hàng cây và các tòa nhà san sát chẳng rõ hình thù.
Xe lao như tên bắn, trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi. Bàn tay nhỏ bấu chặt lấy nệm ghế, trái tim đập như trống giục, thấp thỏm lo sợ sẽ xảy ra bất trắc. Tuy vậy đôi mắt cô vẫn ráo hoảnh nhìn thẳng về phía trước, môi mím chặt tuyệt nhiên không cầu xin anh một lần nào, cùng lắm thì chết chung, anh ta chết Cố gia mất đi một người thừa kế cả một dòng tộc. Còn cô mà chết, cô được đoàn tụ với con trên thiên đàng, ở nhân thế này không còn chuốc lấy những muộn phiền nữa. Nhưng cô biết Cố Lăng Phong sẽ không để cô chết dễ dàng như thế, anh ta chỉ đang muốn dằn mặt cô vì dám mang con anh ta đi bỏ trốn.
Khi bánh xe ngừng quay, Ninh Hạ Ngân mới hoàn hồn trở lại. Ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa xe, cả người run lên bần bật, nơi anh dừng lại chính là nhà của ba mẹ cô.
Đứng trước ánh mắt chết chóc của Cố Lăng Phong cũng không khiến cô hãi như thế này, rốt cuộc anh định làm gì? Tại sao lại dừng xe ở đây?
Sự im lặng bức cô như muốn nổ tung, anh bước ra ngoài, đi vòng sang bên cửa xe cô dang ngồi rồi mở ra, chưa kịp định hình Ninh Hạ Ngân bị anh kéo ra ngoài.
- Người có thể dạy dỗ cô ngoan ngoãn và nghe lời chắc chỉ có bậc phụ mẫu sinh thành, người ngoài cuộc như tôi thì không dám.
Cô không muốn vào trong đó nhưng tuyệt nhiên cũng mong cầu xin anh thêm lần nào nữa. Cố Lăng Phong bị chiếc kính trên gương mặt cô che khuất đi sự lo lắng ủy khuất trong đáy mắt, đối với anh mà nói bây giờ anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, đừng gây thêm những chuyện phiền phức cho anh nữa mà thôi.
Thời gian tích tắc trôi, chẳng để phí hoài thời gian chết, anh kéo cô vào trong, yêu cầu ba mẹ cô dạy lại con gái mình. Anh nói không nhiều nhưng đủ ý để ba mẹ cô hiểu được những gì cô làm.
- Một tuần nữa, nếu cô Ninh đây vẫn còn có tư tưởng như ngày hôm nay, hậu quả là gì, chắc có lẽ hai người cũng đoán được!
Ồ, anh gia hạn cho ba mẹ cô một tuần, nghe còn tưởng khóa huấn luyện thú cưng! Nhìn anh bỏ mặc cô lại nơi này, mới đắng lòng làm sao? Cô mong cầu gì bản thân có thể lay chuyển được ý định của anh, ở lại... chắc cũng chỉ hứng chịu cơn mưa những lời cảnh cáo đe dọa thôi, cô nghe cũng quen rồi.
Hai ngày sau...
Trước cánh cổng xa hoa và tráng lệ, bên trong là một căn biệt thự nguy nga có một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ngay đó, thân xe phủ đầy bụi đất cát trắng xóa, hoàn toàn có thể ngầm đoán được chắc hẳn chiếc xe này được đi từ xa tới đây.
Hai tiếng đồng trôi qua, chiếc xe vẫn đứng đó, cánh cổng kia cũng không có ý định mở ra. Không biết qua bao nhiêu cuộc gọi, cuối cùng cánh cổng điêu khắc tinh xảo kia mới có động tĩnh, người đứng phía sau cánh cổng ấy là dì Phúc.
Trần Mộc Hương và Ninh Chí Thanh đưa cô xuống xe, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cưng chiều, vừa đi vừa đỡ nâng niu cô như bảo vật trong vòng tay.
Hạ Ngân nói dẫu gì con bé cũng đã lấy chồng, giận dỗi chồng về nhà ba mẹ đẻ cũng không hay nên chúng tôi đợi con bé nguôi ngoai liền đưa tới đây!
Dì Phúc không nói gì, khóe môi nhếch nhẹ một cái như thừa hiểu những gì đang diễn ra trước mắt. Dì tiến về phía cô, dìu cô vào trong.
Cánh cổng lớn lập tức đóng lại, Trần Mộc Hương tắt vội nụ cười, vẻ mặt toát ra đầy vẻ nghiêm trọng:
- Ông nghĩ nó còn dám bỏ trốn nữa không?
- Hừ, nó dám rời khỏi nhà họ Cố nửa bước sao? Nuôi nó từ nhỏ tới lớn, bà còn không hiểu rõ tính?
Tảng đá trong lòng Trần Mộc Hương như được trút xuống nhưng ánh mắt vẫn lo lắng:
- Biết vậy nhưng mà...
- Không phải lo, đi về! Nó dám trái lời, tôi tuyệt đối khiến cả đời này nó sống trong đau khổ!
Cánh cửa tự động mở ra, dì Phúc đưa cô vào trong. Ninh Hạ Ngân như người mất hồn, từ lúc về đây nửa lời chưa hé nhưng cũng chẳng ai quan tâm gì đến cô.
Khi cô cười, dì Phúc ngẩn người một lúc lâu. Dì biết nụ cười kia có khả năng cao là gượng gạo cho có nhưng khi cô cười thực sự rất xinh đẹp, thậm chí lu mờ đi cả chiếc kính trên mặt cô. Chỉ là dường như... cô gái này có vẻ không thích cười.
- Chiều nay tôi sẽ đưa cô đi khám thai, cô lên lầu nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát!
Cô lại tiếp tục mỉm cười gật đầu rồi lên lầu. Chiều hôm đó cô cùng dì Phúc đi siêu âm, trái tim cô thực sự đập rất nhanh, hồi hộp nghe ngóng kết quả từ bác sĩ.
- Em bé phát triển rất khỏe mạnh, chỉ lưu ý là gia đình nên chú ý đến sức khỏe của mẹ bầu, tránh căng thẳng, tâm trạng không tốt, những tháng đầu nên đi lại cẩn thận vì em bé còn quá nhỏ, dễ xảy ra những tình huống đáng tiếc.
Lúc này đây Ninh Hạ Ngân mới dám thở phào một hơi, cô đặt tay lên bụng cảm nhận bé con trong bụng đang lớn lên từng ngày.
...
Trở về nhà, dì Phúc cho người hầu đưa cô đi dạo còn dì phụ trách việc nấu nướng. Cô thuận ý, ngoan ngoãn nghe lời như một chú cún nhỏ. Tối đó anh trở về nhà, nhìn thấy cô anh không nói gì, toan định thản nhiên bước qua. Thế nhưng... cô lại chủ động bước tới bên anh, chủ động cầm áo vest của anh mỉm cười dịu dàng.
- Anh đưa áo em cầm giúp cho, dì Phúc đã nấu những món anh thích rồi, anh tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm!
Cố Lăng Phong nhìn cô như sinh vật lạ, bình thường chẳng phải lúc nào cũng lầm lầm lì lì mặt mày nhăn nhó khó chịu sao? Hôm nay đột nhiên ngoan ngoãn khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng.