Khu giảng đường của trường cấp ba nơi Đào Tra học cách nhà xe một quãng, khi Đào Tra đến bãi đậu xe thì số xe đạp bên trong đã thưa thớt hơn lúc chiều nhiều.
Đào Tra khoác cặp lên vai rồi lấy xe đạp của mình ra một cách thuận lợi.
Có gì to tát đâu.
Cũng có phải cậu không tự đạp về được đâu, mà dù không đạp về được thì cậu vẫn còn hai cái chân đấy thôi, cậu vẫn có thể đi bộ về được.
Đào Tra lên xe, chân đặt trên bàn đạp, hai chân còn chưa đặt lên hết mà xích xe đạp đã phát ra tiếng cót két, sau vài tiếng cót két thì dây xích ở bánh sau đột nhiên rơi ra, sau đó hai bánh phụ cũng đình công luôn.
"..."
Cả ngày nay tâm trạng của Đào Tra đã không vui nên giờ nhịn hết nổi, cậu thấy thao trường vắng tanh không một bóng người nên bước xuống xe, tàn nhẫn cho xe đạp hai cước khiến nó ngã trên đất.
Đồng phục mùa hè mỏng manh, Đào Tra tràn đầy tức giận và tủi thân. Sau khi xe đạp ngã xuống đất cậu mới thấy bắp chân đau nhức.
Đào Tra vén ống quần lên, ánh đèn nhợt nhạt trên nóc nhà xe soi rõ vết máu đang chảy từ đầu gối cậu xuống.
"Phiền muốn chết." Mắt Đào Tra ngấn lệ "Tại Lâm Mị hết."
Về nhà rồi tính sau vậy.
Đào Tra cẩn thận buông ống quần xuống, thả được một nửa thì một bóng hình bỗng xuất hiện trong tầm mắt cậu. Ánh sáng cũng xếp chồng lên nhau dưới ánh đèn pin.
Khuôn mặt của Lâm Mị dù nhìn ở góc nào thì cũng khó lòng mà tìm ra điểm xấu.
Đào Tra chán ghét sự hoàn hảo của hắn nhưng cũng không chê vào đâu được.
Ống quần vừa thả xuống lại được Lâm Mị xắn lên, hắn gấp khăn giấy lại thành một hình vuông vức rồi lau từ vết máu trên bắp chân Đào Tra lên.
Đào Tra ngỡ ngàng ngơ ngác cúi đầu xuống, cậu nghiến răng định lùi về sau nhưng mắt cá chân đã bị Lâm Mị nắm lấy.
Tay của Lâm Mị lạnh ngắt, Đào Tra không hiểu sao trong thời tiết nóng như vậy mà lại có người mang lòng bàn tay lạnh đến thế. Cậu còn thấy lông tơ trên bắp chân nhỏ bé dựng cả lên.
Không như nhiều nam sinh có lông chân đen sì, lông trên người Đào Tra rất thưa thớt. Trên chân cũng chỉ có lông tơ nhỏ mịn, làn da thì lại trắng muốn phát sáng.
Dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của thiếu niên làm Lâm Mị nhớ đến bộ dáng đen mặt hung hăng đạp cho chiếc xe một cước lúc nãy, Lâm Mị không kiềm được mà nhếch miệng.
Hơi thú vị nha.
"Xin lỗi." Lâm Mị bỗng cất giọng.
Xin lỗi?
Đào Tra tưởng mình nghe nhầm "Hả?"
Giọng hắn rất dịu dàng, thời kỳ vỡ giọng cũng không biến giọng hắn thành giọng vịt đực mà nó vẫn rất trong trẻo, giọng điệu cũng êm dịu vô cùng.
Chắc nhờ vào gương mặt và giọng điệu dễ khiến người ta mềm lòng khi xin tha thứ này nên hắn mới được người trong một nơi lộn xộn như hẻm Anh Vũ yêu thích nhỉ.
Lau đi vết máu trên đùi Đào Tra, Lâm Mị buông ống quần của cậu xuống rồi nói: "Những lời khi nãy anh nói trong phòng học sai rồi, giọng điệu cũng không tốt nữa, em đừng giận."
Xin lỗi?
Đào Tra cúi người xuống một chút, sau khi quan sát cẩn thận thì cậu phát hiện trên mặt Lâm Mị không có vẻ gì là miễn cưỡng cả.
Vậy anh thật lòng thật dạ xin lỗi tôi chứ gì.
Nếu vậy thì thôi sẽ mở lòng từ bi mà tha thứ cho anh.
"Em không...giận anh." Đào Tra nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lâm Mị đứng lên, chiều cao và khí thế quanh hắn tạo thành một sức ép khó tả tác động lên Đào Tra, khi nói em không giận anh thì suýt chút nữa chữ giận đã bị gió thổi bay mất.
Lâm Mị hỏi đến cùng: "Vậy đây là gì?"
Đào Tra đơ người.
Cậu chỉ thuận mồm nói mình không giận thôi mà, đáng lẽ Lâm Mị phải xuống thang với mình chứ? Giờ leo lên thêm chi vậy hả?
Cậu phải trả lời như thế nào đây?
Rõ ràng là Đào Tra không đáp được, nghĩ lý do thì cần thời gian, mà trầm mặc trong một thời gian dài lại chính là đáp án.
"Xe đạp của em hỏng nữa rồi." Đào Tra ông nói gà bà nói vịt.
"..."
Lâm Mị xoay người nâng chiếc xe đạp bị hư lên, dáng người hắn cao, hình thể không hề ốm yếu khiến hai bên vai áo đồng phục căng ra. Dưới cái nhìn chăm chú của Đào Tra, hắn dẫn xe đạp về lại nhà xe, đá chân chống xuống rồi cụp mắt nói: "Tạm thời cứ như vậy trước đã, khi khác sẽ tìm thợ sửa xe ở ngoài sửa xe cho em, tối nay em về cùng anh đi, đi nào."
Đào Tra vội theo sau. Vết thương trên đùi cậu chỉ là vết thương ngoài da, dù đầu gối cũng bị va đập nhưng cũng qua một buổi chiều rồi nên cũng chẳng ảnh hưởng đến việc đi lại.
Đến đi đứng cũng không được kém Lâm Mị.
Cậu không muốn chậm hơn Lâm Mị dù chỉ một bước.
Lâm Nguyên Quân đã lái xe đến trước cổng trường nhưng Đào Tra không nhận ra, lúc Lâm Mị dẫn cậu đi về phía chiếc Lincoln cậu mới bừng tỉnh.
"Em nhớ xe chú Lâm là chiếc Mercedes-Benz..."
Trường trung học số một không phải một ngôi trường quý tộc nên không có nhiều xe sang đến vậy, nhà nào dùng xe sang như Mercedes-Benz đi đón con đã được xem là có điều kiện kinh tế không hề tệ rồi.
Lâm Mị đưa tay lấy chiếc cặp Đào Tra đang đeo trên vai xuống một cách vô cùng tự nhiên: "Ông ấy mới đổi thôi, vẫn chưa lái về hẻm Anh Vũ bao giờ."
"Tốn bao nhiêu tiền ạ, tầm mấy trăm vạn không?" Đào Tra chỉ biết tên tuổi của mấy chiếc xe thôi chứ không biết gì về kiểu dáng, cậu cũng chẳng biết mỗi kiểu khoảng bao nhiêu.
Lâm Mị: "Em tra thử đi rồi cho anh biết với."
Đào Tra bĩu môi: "Em chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ cũng không quá hứng thú."
Khi họ sắp đến gần, cửa sổ ở ghế phụ lái chậm rãi hạ xuống làm lộ ra một cô gái có gương mặt xa lạ, tóc uốn sóng to, chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ tươi, đẹp nhưng không tục, mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy đây là một cô nàng xinh đẹp, bắt mắt và đầy khí chất.
Đào Tra bị vẻ đẹp làm kinh động, cậu vô thức đến gần Lâm Mị: "Đẹp quá đi, anh Lâm Mị có biết cô ấy không?"
Lâm Mị: "Biết."
Đào Tra chậm rãi gật đầu.
Cậu lùn hơn Lâm Mị một chút, do không cố ý ngẩng đầu nhìn nên cũng không chú ý đến việc vẻ mặt anh có biến hóa.
Trong giọng Lâm Mị chỉ có một chút thay đổi nhỏ không đáng kể nên Đào Tra cũng không nhận ra.
Đến cạnh chiếc xe, Lâm Mị gật đầu với người phụ nữ: "Chào buổi tối, thư ký Trương."
Trương Dao đưa chiếc túi đang cầm qua cửa sổ xe: "Cô và ba con đều thấy bánh macaron trong buổi tiệc tối nay không tồi, nên cô mang một ít đến cho con nếm thử."
"Cảm ơn thư ký Trương." Lâm Mị khẽ cong môi, nhưng chỉ có môi là cong, còn trong mắt lại không có chút ý cười nào cả.
Hắn đãi với người khác rất thờ ơ, Đào Tra ngạc nhiên nhìn Lâm Mị, cậu thấy giữa mình và Lâm Mị như cách cả một dòng sông vậy.
Hay Lâm Mị lén mình vào lò luyện thi nào học sau lưng mình vậy?
Trương Dao gật gật đầu, sau đó nhìn sang Đào Tra đang đứng cạnh Lâm Mị: "Wow, con là bạn học của Lâm Mị sao?"
Đào Tra ngoan ngoãn đứng tại chỗ cứ như chờ nhận thưởng: "Con..."
Vừa mở miệng, Lâm Mị đã mở cửa xe ra, hắn nắm tay cậu rồi đẩy lên xe, còn trả lời thay cậu: "Là hàng xóm đối diện nhà tôi, không phải bạn cùng lớp, cậu ấy nhỏ hơn tôi một lớp, cũng xem như là bạn."
"Vừa nhìn đã biết nhỏ hơn con rồi." Trương Dao vừa nói vừa đóng cửa sổ xe lại, cô quay đầu nhìn chằm chằm Đào Tra vài giây: "Vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, kiểu con trai này hiếm gặp lắm đó."
Xét cho cùng thì do sự phát triển của xương nên rất ít nam sinh mang vẻ ngoài thanh tú, đa phần họ đều có dáng vẻ thô kệch.
Đào Tra ôm cặp, được khen đến mức lâng lâng trong người: "Cảm ơn chị."
Sự vui vẻ của cậu rất có sức lan tỏa, miệng cậu lại ngọt, Trương Dao cũng phải che miệng cười
...
Lâm Nguyên Quân lái xe ở phía trước, "Gần đây học hành ra sao? Áp lực có lớn không?"
Hắn cực kì bận rộn với công việc, hắn vừa được thăng làm CEO ở chi nhánh công ty, đây không phải là một cái ghế dễ ngồi, một mặt dù hắn đã đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn muốn chứng minh giá trị của mình, mặt khác, hắn cũng muốn tạo cho con trai mình một vùng trời riêng để sau này nó cũng không phải quá vất vả.
Lâm Nguyên Quân thương yêu Lâm Mị không chỉ vì Lâm Mị mang dòng máu của hắn, mà còn là vì Lâm Mị rất ưu tú, nghìn người mới tìm được một người như vậy.
Cho nên dù công việc có bận rộn đi chăng nữa, cách một thời gian hắn cũng sẽ quan tâm đến tình hình học tập của Lâm Mị.
Lâm Mị tựa lưng vào ghế, hắn khép mắt lại, trả lời hững hờ, "Rất tốt, không có áp lực gì cả."
Ngay tại cẩn thận sờ lấy xe tòa gốm tra nghe thấy câu trả lời này, hắn không dễ làm mặt bĩu môi mắt trợn trắng chẳng thèm ngó tới, nhưng âm thầm học rừng ngủ ngữ khí lặp lại một lần hắn.
"'Tra Tra đâu?" Lúc Lâm Nguyên Quân nhắc đến Đào Tra, giọng điệu của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Vốn Đào Tra đang dỏng tai nghe hai người họ nói chuyện, tự dưng hỏi đến cậu khiến cậu vội vàng đáp: "Dạ tốt lắm ạ, chỉ có hơi áp lực một chút nhưng con lớp 11 nên cũng không căng thẳng như anh Lâm Mị ạ."
Cậu cue Lâm Mị một cái.
Lâm Mị chắc chắn đang giả vờ.
Sáng nay anh ta đi học sớm như thế làm sao mà không có áp lực, chắc chắn có áp lực luôn.
Lâm Nguyên Quân: "Lớp 11 cũng là một giai đoạn rất quan trọng không thể xem nhẹ được, nếu không sang năm con sẽ rất cực khổ đấy."
"Cảm ơn chú Lâm, con nhất định sẽ cố gắng hết sức." Đào Tra thấy chú Lâm là một người rất tốt chứ chẳng giống ai ở ngõ Anh Vũ kia.
Sau đó là một chuỗi im lặng không một ai nói gì.
Ở một nơi xa lạ nên Đào Tra không thể ngủ được, cậu tỉnh táo mở bừng mắt, trong lúc đó còn len lén liếc nhìn sang Lâm Mị. Lâm Mị để túi bánh lên đùi rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Thỉnh thoảng chị đẹp đằng trước sẽ nói đôi ba câu với chú Lâm, nhưng giọng họ quá nhỏ và có tiếng nhạc phát nên Đào Hạo không nghe được họ nói gì.
Chắc là họ đang nói về công việc, nhưng nhìn vẻ mặt lại không giống cho lắm, cứ như hai người bạn đang nói chuyện với nhau vậy.
Đào Tra nhìn một lát rồi lại đi nhìn Lâm Mị ngủ.
Cậu vẫn chưa ăn bánh macaron.
Thấy trên TV rồi, cũng thấy trong tủ kính tiệm đồ ngọt, là một món tráng miệng nên chắc chắn vị sẽ rất ngọt ngào.
Đào Tra mò tò tựa đầu lên túi xách, trong xe không bật đèn, ánh sáng tối mờ nên cậu không thể nhìn rõ được hình dạng chiếc bánh macaron trong túi trông ra làm sao.
Lâm Mị đáng ghét quá, sao không lấy bánh macaron ra cho cậu nhìn thử một chút, cậu có ăn mất đâu mà lo.
Đã ngồi chung với nhau rồi, hắn cầm đồ ăn ngon mà cứ để đó, đúng là xấu hổ.
Lâm Mị đang giả vờ ngủ chợt mở mắt ra, đôi mắt hắn khép hờ, nhìn cái đầu bông xù dưới mắt mình, một đoạn cổ lộ ra từ trong áo trông trắng nõn như bơ.
Đào Tra còn đang chửi rủa thì chợt cảm nhận được hơi thở của nam sinh bên cạnh hơi khác đi.
Một giây sau, cổ cậu bị đè lại.
?
!
Lòng bàn tay của Lâm Mị nhẹ nhàng đặt lên gáy Đào Tra, cảm nhận làn da của Đào Tra - sinh ra và lớn lên trong con ngõ Anh Vũ dưới tay còn mềm mại ấm áp hơn cả mong đợi. Cứ như thể cậu được Nữ Oa cẩn thận tạo trong tình yêu thương, còn những người khác trong ngõ Anh Vũ chỉ là bùn nhão làm nền, vẻ ngoài khiến người ta yêu thích, một gia đình trọn vẹn ấm áp tràn ngập yêu thương và những người bạn trên lớp học, dù bề trong ngoài có khác biệt thế nào vẫn toát ra một luồng ánh sáng một năng lượng yêu thương ấp ủ lòng người.
Không giống như hắn.
Lúc Đào Tra đang ra sức phản kháng, Lâm Mị lại lạnh nhạt buông tay ra.
Đào Tra ngẩng đầu hít sâu một hơi, nếu không phải do chú Lâm còn ở đây nhất định cậu đã chỉ trích phê bình Lâm Mị một trận ra trò.
Xem thử đi, thích ăn thì cho em đó. Lâm Mị cầm hộp bánh macaron đưa cho Đào Tra, sâu trong đáy mắt là vẻ hài lòng lẫn ác ý thú vị đã được thỏa mãn.
- --
Lâm Mị: Về phương diện học tập thì...không có áp lực gì.