Đám người Lục Cảnh Thành dùng bữa trên bàn ăn.Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng " lão đại! Chuyến đi Macao đã sắp xếp ổn thỏa " Cảnh Kỳ ngưng đũa, mắt nhìn chăm chú vào Lục Cảnh Thành đang dùng bữa phía trước. “ừm ". Câu trả lời ngắt quãng khiến Cảnh Kỳ có chút tức giận, cô ghiến răng ken két nhìn hắn. " không được bật Lục Cảnh Thành, không được bật Lục Cảnh Thành, hắn là lão đại của mình, hắn. …”
Lục Cảnh Thành liếc mắt nhìn Cảnh Kỳ " liên hên với Cảnh Ngũ! Mở rộng đường biên giới ngày mai chúng ta xuất phát " " đã rõ ". 4 người đồng thanh lên tiếng chỉ có Ngữ Âm là bình thản cắm cúi ăn hết phần ăn của mình. Thấy không ai nói gì, cô cảm giác có điều không lành liền ngước lên nhìn “…” " nhìn tôi làm gì chứ? " cô không bận tâm mà đưa miệng thịt vào miệng " nhả ra ".Không biết bằng phép thần thông nào cô lại nhả ra thật " ể???" “…” đám người Tứ Cảnh hoang mang nhìn Ngữ Âm lại quay qua nhìn Lục Cảnh Thành " nhiều mỡ dễ mập "
" khụ! Khụ! Khụ " ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đều đổ dồn vào Ngữ Âm. " Lục Cảnh Thành bị trúng tà sao?? Cái gì mà nhiều mỡ dễ mập chứ …".Hắn lúc này mới ý thức được câu nói của mình liền ngập ngừng cúi xuống ăn tiếp " mình nói gì vậy …đúng thật điên rồ!!" hắn nhìn gương mặt đang khó xử của cô không nhịn được mà bật cười
" cũng đáng yêu ".
- ----------
Cảnh Kỳ ngồi vắt chân lên bàn điều khiển trong phòng điều khiển, tay cô chống cằm khó hiểu nhìn ra phía cửa. Bất ngờ Cảnh Nhất đẩy cửa bước vào " là anh " " là anh thì sao chứ! Vẫn dỗi anh chuyện tối qua à ". Cảnh Nhất tiến lại gần Cảnh Kỳ, anh đưa vào tay cô một hộp thuốc " mau khỏe nhé " " đây là Cảnh Nhất sao! Tốt với em vậy! Chẳng giống A Nhất gì cả ".Cảnh Nhất ngại ngùng nhìn Kỳ " mau khỏe còn đi phá lão đại của em đi " …" hừ "
Cảnh Tam nhìn Cảnh Kỳ anh bước gần cô hơn " anh quan tâm Kỳ mà! " nói xong anh nụng nịu hai má cô nhìn cô cười vui vẻ. " nói dối ", cô kéo tay anh lại tưởng rằng cả hai sẽ có một nụ hôn nhưng Cảnh Nhất lại ngăn cản cô. Cô nhìn vẻ mặt nghiêm tú của hắn chỉ biết im lặng " A Nhất…". Cảnh Nhất bàng hoàng không dám nhìn cô " em…làm gì vậy …" " không phải anh thích em sao? "
Cảnh Nhất hiểu rồi! Cô thích hắn, Kỳ nhỏ mà hắn coi như em gái lại thích hắn. Đáy mắt hắn cay cay, tránh né hành động của cô " anh không thích em ". Kỳ lặng người nhìn chằm chằm lên người hắn, mắt cô đỏ lên cánh môi không làm chủ mà cắn chặt lấy nhau “không thích …em?” " Kỳ! Anh chỉ coi em như em gái anh thôi, anh không nghĩ em có tình cảm với anh "
Em gái? Em gái gì chứ …không lẽ là cô tự mình đa tình với A Nhất từ đầu đến giờ sao? Phải rồi! Là cô tự đa tình, tự ảo tưởng tình yêu hắn dành cho cô mà thôi. Cảnh Kỳ đạp văng chiếc ghế sang một bên rồi chạy nhanh ra ngoài. Vừa bước ra cửa thì cô gặp Cảnh Tam bước vào, cô đẩy Cảnh Tam đang đứng bên cánh cửa ra rồi một mạch chạy ra ngoài. Hốc mắt đỏ hoe, gương mặt vui vẻ, hoạt bát thường ngày của cô bỗng biến mất khiến Cảnh Tam bất ngờ nhìn Cảnh Nhất đang đứng im tại chỗ.
Cảnh Tam đuổi theo Cảnh Kỳ đến khuôn viên. Dáng người mảnh khảnh, cùng làn da nâu đang run lên vì giận hờn. Anh đứng từ xa nhìn cô, anh biết rõ cuộc trò chuyện của bọn họ là gì nhưng anh có thể làm gì đây …anh không phải người cô ấy thích, anh không thể an ủi cô ấy. Anh không phải phụ nữ …anh không hiểu cô ấy. Nhưng anh lại hiểu khi cô yêu ai đó, tình cảm của cô dành cho họ là như thế nào …đứng nhìn Cảnh Kỳ khóc lấc lên vì tủi thân, anh chỉ biết đứng từ xa nhìn cô. Cảnh Tam nắm chặt bàn tay, ánh bóp nát con hạc giấy trong tay mình.
- --------------------
Đêm hôm ấy tại hộp đêm. Tiếng nhạc xập xình, náo nhiệt vang lên dồn dật. Tiếng reo hò, vui cười của đám người trong hộp đêm khiến nó trở lên náo nhiệt. Cảnh Kỳ một mình ngồi uống rượu, không biết cô đến từ bao giờ, chỉ biết rằng cô đã uống quá nhiều rồi. Gương mặt trở lên đỏ ửng nóng đến khó chịu nhưng cô vẫn tiếp tục uống. " tôi uống với cô ".Một giọng nói quen thuộc xuất hiện bên cạnh cô, nhìn đi nhìn lại thì ra là Tô Ngữ Âm
" cô đến đây …làm …gì?" Ngữ Âm cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm lớn nhìn Cảnh Kỳ hai mắt xưng tấy, lại còn dáng vẻ say khướt người không ra người, ma không ra ma khiến cô cạn lời. " Chuyện tình cảm! Không trách cô …chỉ trách nó đến quá sớm " Ngữ Âm cụng ly uống liên tục không ngừng. " A Nhất đối xử rất tốt …với tôi …nhưng " Ngữ Âm im lặng lắng nghe Cảnh Kỳ nói một cách chăm chú " tôi rất …muốn tiến xa mối quan hệ với …anh…ấy hơn …nhưng.anh ấy lại từ chối tôi …". " cô biết yêu một người là như thế nào không? "
" không phải là sự cảm kích hành động đối phương dành cho mình,.cô không phải là thương hại Cảnh Nhất sao? ". Cảnh Kỳ dừng lại, cô không tiếp tục uống nữa, ánh mắt khó hiểu đổ dồn về Ngữ Âm " Cảnh Kỳ! Yêu một người không chỉ nhìn vào hành động hay lời nói của họ, mà mình phải nhìn vào trái tim của ta xem ta có thật sự yêu họ không hay…chỉ là sự thương hại nhất thời. " Cảnh Kỳ im lặng, cô cười nhạt như hiểu được chuyện rồi. Cảnh Nhất rất tốt với cô, lời hắn nói là thật kể cả từ việc từ chối tình cảm của cô hay quan tâm tất cả đều là thật.