Phương Vũ chỉ nhắm tịt đôi mắt đỏ hồng, không muốn để ý Hạ Minh Du.
“Tiểu Vũ, em tức giận?” Phát hiện được phản ứng của Phương Vũ không đúng lắm, Hạ Minh Du có chút sợ.
“……….” Phương Vũ không đáp lời.
Hạ thân Hạ Minh Du đã bị Phương Vũ làm cho biến thành vừa dài vừa cứng. Nhưng mà bây giờ hắn không thể bỏ qua phản ứng của Phương Vũ. Bởi vì hiện tại hắn rất yêu Phương Vũ, cho nên hắn càng không thể xem nhẹ cảm thụ của cậu.
“Tiểu Vũ, em làm sao vậy?”
“………”
“Tiểu Vũ.”
“………”
Mặc dù hắn trước kia đối với cậu lãnh đạm, lại để cho lòng cậu nguội lạnh, buông bỏ hắn. Thế nhưng trong nội tâm Hạ Minh Du cảm thấy Phương Vũ đối với hắn tình cảm vẫn còn đó. Hơn nữa hắn thật sự không thể kiềm chế, nghe cậu nói chưa bao giờ oán giận hắn, còn đồng ý vĩnh viễn không rời khỏi hắn, liền mở cờ trong bụng, cũng không nhịn nổi nữa.
Hắn thật sự không ngờ, Phương Vũ sẽ bởi vì hắn âu yếm mà lộ ra biểu tình khổ sở như vậy.
“Tại sao phải làm như vậy? Một lần hai lần đùa giỡn tôi rất thú vị sao? Phương Vũ cuối cùng cũng quay mặt nhìn Hạ Minh Du, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt thanh tú trắng nõn của cậu.
Hạ Minh Du bị cậu nói mà ngây ngẩn cả người. Thì ra là cậu cho rằng hắn đùa giỡn cậu….
“Anh rõ ràng đã có người thích, còn đối với tôi như vậy, anh cảm thấy đùa giỡn tôi rất thú vị sao…..?” Phương Vũ hỏi, khóe mắt ướt át. “Anh cảm thấy tôi không có tự trọng, có thể tùy ý để người khác đùa giỡn, hay là…..”
Hạ Minh Du trong lòng ê ẩm, không nói lời nào mà cúi người gắt gao ôm chặt Phương Vũ. Ngăn cản những lời thương tâm của cậu.
“Tiểu Vũ, đừng nói nữa, thật ra…” Hắn dừng lại một chút,
“Anh thích em!”
Anh thích em.
Phương Vũ ngây ngẩn cả người.
Anh thích em.
Cậu có nghe lầm không? Tại sao lời này lại sẽ từ trong miệng Hạ Minh Du phát ra. “Anh thích em.”
Nếu như 6 năm trước, có người nói cho Hạ Minh Du, có một ngày hắn sẽ thích Phương Vũ, hắn nhật định sẽ khịt mũi coi thường.
Hạ Minh Du còn nhớ rõ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phương Vũ đã nghĩ, hắn bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không thích thượng một nam sinh nhạt nhẽo như vậy. Hắn không ngờ câu chuyện của hắn và Phương Vũ lại chuyển hướng thành thế này, nhất định là đã từ rất lâu trước kia. Phương Vũ đối với hắn săn sóc chu toàn, mấy năm qua ở bên cạnh hắn chịu đựng đủ loại tính xấu, Phương Vũ ôn nhu cố chấp, thật sự có nguyên tắc tình yêu riêng của cậu, cậu sẽ tại thời điểm không còn hy vọng mà lặng lẽ buông tha cho đoạn tình cảm này, chính nhờ như vậy mới khiến Hạ Minh Du phát hiện ra hắn từ lâu đã không thể sống thiếu cậu. Vì khoảng thời gian đã bỏ phí kia mà thổn thức không thôi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ tỏ tình với Phương Vũ.
Phương Vũ vẫn còn ngẩn ngơ.
“Anh thích em.”
Rõ ràng từ thân thể kề cận cho đến hơi thở đều nóng rực chân thật như vậy.
“Anh thích em.” Hắn nói như vậy.
Hạ Minh Du thì thầm nói hết: “Tiểu Vũ, anh thích em. Không nên nóng giận. Anh thật sự, thật sự rất thích em.”
Thích? Rõ ràng cái người – thái độ đối với cậu lạnh lùng, xa cách hắt hủi, thích người khác, chưa bao giờ bận tâm để ý cậu – Hạ Minh Du lại đột nhiên nói thích cậu.
Lúc này, rốt cục có bao nhiêu phần có thể tin tưởng.
Nhưng Hạ Minh Du lộ ra vẻ mặt khẩn thiết cùng chân thành lại khiến Phương Vũ bị mê hoặc.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.” Một người bình thường lạnh lùng như vậy lúc này lại dùng cái giọng điệu giống như làm nũng mà nói với cậu.
“Anh thích em. Anh muốn em. Có được không…..”
Lại còn nói ra mấy câu lưu manh lộ liễu như thế.
Thấy gương mặt thanh tú dễ nhìn của Phương Vũ dưới ánh trăng nổi lên màu đỏ ửng, Hạ Minh Du lại càng khó nhịn, hắn cầm tay Phương Vũ đặt lên dục vọng đang phấn chấn bừng bừng của mình, vừa thở dốc vừa nói ở bên tai Phương Vũ: “Tiểu Vũ, anh nhịn không được,……..”
“Anh……” Phương Vũ như bị điện giật muốn rút tay về, lại bị Hạ Minh Du một mực đè chặt lại. Đôi môi lại tiếp tục bị ngăn chặn.
Mỗi một tấc dây thần kinh trong miệng đều bị đầu lưỡi với vào vuốt ve.
Ngón tay của Phương Vũ mềm mại lành lạnh, mang đến cho hắn một xúc cảm khác trái ngược hoàn toàn tại nơi nóng bỏng kia. Thỏa thích mà hôn người dưới thân, khiến cậu không thể phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Nhiệt liệt âu yếm vuốt ve, Hạ Minh Du nhẹ nhàng tách hai chân mảnh khảnh của Phương Vũ ra.
“Không…… Không được……” Phương Vũ giãy dụa. “Không được……”
Cậu không thể cùng Hạ Minh Du làm như vậy, trong lúc tình dục lên não, lời gì cũng có thể nói được. Cho nên cái kia….. yêu thích, là không thể tin được.
Cậu đã thấy Hạ Minh Du lúc thích Đan Đồng, cho nên cậu biết rõ bộ dạng Hạ Minh Du lúc thích một người trông như thế nào, ánh mắt tràn ngập hớn hở, ngữ khí dịu dàng, luôn luôn mang theo nụ cười mị hoặc, săn sóc chu toàn.
Còn đối với cậu, rõ ràng là so với 6 năm qua không có gì biến đổi, hơn nữa lúc nói chuyện với cậu vẫn là không kiên nhẫn rành rành như thế.
Hoặc là, thật ra hắn chỉ muốn bồi thường tổn thất cho cậu, thế nhưng cậu không có muốn cái kiểu bồi thường thế này….
Hạ Minh Du cũng sợ làm tổn thương Phương Vũ, nhưng mà dục vọng quá mức mãnh liệt không chỗ phát tiết. Hắn đành phải khép chặt hai chân Phương Vũ lại.
Đem dục vọng nóng bỏng chen vào giữa hai đùi cậu.
Vốn ít khi bị đụng chạm, da thịt ở đùi cực kỳ mẫn cảm, đột nhiên cùng cái thứ nhiệt độ nóng rực này tiếp xúc, lập tức sinh ra cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Dục vọng lửa nóng ma sát giữa hai chân thon dài, như có như không mà chạm tới bộ vị mẫn cảm kia của Phương Vũ. Như thế này so với trực tiếp đụng vào cùng xoa nắn còn kích thích hơn.
Phương Vũ vô cùng xấu hổ, cậu vậy mà lại có cảm giác. Hai chân bởi vì khoái cảm mãnh liệt ập tới nhịn không được mà muốn mở ra. Lại bị Hạ Minh Du dùng tay đè chặt lại. Vì vậy chỉ có thể đỏ (khóe) mắt mặc cho ma sát càng thêm mãnh liệt cùng khoái cảm như làn sóng đánh ập lên thân thể.
Vì vậy, bên trong căn phòng hôn ám, hai thân ảnh xích lõa chặt chẽ quấn lấy nhau, không gian tràn ngập tiếng thở dốc cùng rên rỉ dâm mĩ, giằng co rất lâu mới dừng lại……
****
Sáng sớm tại khách sạn, Hạ Minh Du tỉnh lại, trong phòng không có kéo rèm, ánh sáng mặt trời từ cửa sổ tiến vào, mang đến cảm giác thoải mái dễ chịu. Tình ái qua đi, trên giường chăn ga lộn xộn, mà cái người lẽ ra phải ngủ ở bên cạnh lại không thấy bóng dáng.
“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?” Gọi vài tiếng lại phát hiện không ai trả lời.
Chẳng lẽ đi rồi?
Vừa nghĩ tới, điện thoại đặt trên tủ đầu giường liền vang.
Đúng là tin nhắn Phương Vũ gửi đến.
“Xin lỗi, bệnh viện đột nhiên có việc. Tôi đi về trước.”
Hạ Minh Du nhìn màn hình điện thoại, trong lòng vô cùng phiền não. Ngữ khí ngắn gọn khách sáo như vậy, hơn nữa ngay sau khi hai người vừa trải qua một đêm tình cảm mãnh liệt lại có thể không nói một tiếng mà rời đi…… Quả nhiên, trong lòng Phương Vũ vẫn không tin lời hắn nói sao?
Hay là hắn đã đánh giá bản thân quá cao, Phương Vũ căn bản là đã không còn cảm giác với hắn?
Hắn phải làm như thế nào mới có thể khiến cho Phương Vũ một lần nữa mở lòng với hắn, đón nhận hắn?
****
Trong bệnh viện.
Phương Vũ luôn luôn chăm chú chuyên nghiệp lần đầu tiên ngồi ở bàn trực ban phát ngốc. Nhớ tới bộ dạng bản thân tối hôm qua nằm dưới thân Hạ Minh Du rên rỉ, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trải qua một đêm hỗn loạn như vậy, sau này cậu biết đối mặt với Hạ Minh Du thế nào, có phải là từ giờ về sau, hai người ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được……