Lý Sâm tra được Giang Yển tham gia một buổi tiệc tối.
Lý Sâm còn vận dụng quan hệ của cha hắn mang tôi vào bữa tiệc tối đấy.
Bạn gái Giang Yển nhìn trẻ tuổi, xinh đẹp, ưu nhã lại hào phóng, đứng chung chỗ với hắn mà xung quanh đều là giới tinh anh trong thương nghiệp, nhìn xem, cô ấy cực kỳ quen thuộc mấy chuyện xã giao này.
Trên ngón áp út bên tay phải của cô ấy là chiếc nhẫn kim cương sáng loá mắt.
Cô ấy khoác tay trái của hắn, ngón áp út bên tay trái của hắn là chiếc nhẫn khảm đá quý mà hắn yêu thích.
Bữa tiệc tối linh đình kết hợp với tuấn nam mỹ nữ, quả thật là xứng đôi vừa lứa.
22.
Một lúc sau, cuối cùng Giang Yển cũng khép máy tính lại.
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi.
Tôi ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
Tuy nhiên, tôi vẫn hỏi: "Ngưu Ma Vương, sao ngươi lại đến phái Liên Sơn của chúng ta?"
Ánh mắt hắn u ám nhìn chằm chằm vào tôi: "Bởi vì em."
Tôi nhíu mày: "Hả?"
Có ý gì?
Đã bảy năm rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau.
"Em muốn biết sao?"
"Ừ ừ!" Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
"Không nói cho em biết đâu."
" Đồ khốn!"
Giang Yển đứng lên, đi về phía tôi.
"Lui lui lui, nơi này là địa bàn của ta!" Tôi chỉ xuống sàn nhà: "Ngươi ngủ trên sàn nhà!"
Giang Yển nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, nói chuyện đầy sự ám chỉ: "Tôi sẽ cùng em trò chuyện tâm sự sau."
Hắn gọi một cuộc điện thoại.
Cửa phòng rất nhanh đã mở ra.
Người đàn ông cao gầy tuấn tú cùng hai vệ sĩ mang theo một chiếc giường đơn có thể gấp gọn lại.
Người đàn ông trông cao gây lại rất tuấn tú ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, lại nhìn về phía Giang Yển: "Giang tổng, anh cứ an tâm mà chữa bệnh đi, chuyện công ty cứ giao cho tôi quản lý một thời gian."
Chữa bệnh?
Đến cùng là Giang Yển bị bệnh gì?
23.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn tôi và Giang Yển.
Xem như hắn vẫn biết cách làm người, cho tôi ngủ giường lớn còn hắn ngủ giường gấp.
Tôi không muốn tiếp tục hỏi về bệnh tình của hắn nữa.
Chồng của người khác thì liên quan quái gì đến tôi?
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, nhắm mắt ngủ.
Tuy rằng bình thường tôi rất dễ ngủ đấy nhưng giấc ngủ không được sâu cho lắm.
Nhưng dù tôi có dễ ngủ thế nào đi nữa, khi nghe được tiếng khịt mũi của Giang Yển trước khi ngủ:
“Lâm Thanh Thanh, em không có trái tim à?”
Cũng bởi vì ngủ không sâu giấc lắm nên khi thiu thiu ngủ, tôi cảm giác được có người lén hôn mình.
Tôi giả vờ nói mơ một tiếng, lật người, đắp chăn kín mít chặt chẽ hơn, đồng thời trong lòng hung hăng mắng Giang Yển 7749 lần.
24.
Vì sao tôi đã thành bệnh nhân tâm thần rồi mà hắn vẫn còn bắt nạt tôi?
Giang Yển là đồ vô lương tâm.
25.
Sáng sớm hôm sau có người đến gõ cửa.
“Giang tổng mở cửa ra.”
Tối hôm qua sau khi Giang Yển vác tôi về đây đã khoá trái cửa phòng.
Giang Yển đem chìa khoá cửa phòng nhét trong túi quần rồi đi ngủ.
Tôi cảm thấy hình như hắn rất sợ tôi bỏ chạy…
Giang Yển đã rời giường, tôi cũng vén chăn lên vì tôi đoán nhất định Lý Sâm đã tới.
Quả nhiên, khoảnh khắc Giang Yển mở cửa, viện trưởng Trương lập tức tươi cười giới thiệu với hắn: “Giang tổng, vị này là Lý Sâm - Lý tiên sinh đồng thời là vị hôn phu của Lâm tiểu thư.”
Tôi đứng sau lưng Giang Yển, nghiêng người nhìn hắn.
Bàn tay đang cầm nắm cửa của hắn bỗng dưng xiết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Giang tiên sinh, ngài vẫn khoẻ chứ.”
Rầm…
Giang Yển đóng cửa lại.
26.
“Chồng chưa cưới?”
Đôi mắt Giang Yển ánh lên vẻ bình tĩnh nhưng đuôi mắt đỏ ửng cả lên, gắt gao nhìn tôi chằm chằm.
Tôi trừ việc im lặng ra thì còn có thể làm gì được bây giờ?
Tôi rất muốn hỏi: Hắn cũng đã kết rồi còn quan tâm chồng chưa cưới của tôi là ai ư?
Có quan hệ quái gì tới hắn sao?
Đáng tiếc là không có.
Vốn đã không chung một đường được, cần gì phải cố chấp khiến cho cả hai tăng thêm thương tích?
27.
Dù sao đi chăng nữa, Lý Sâm cũng sẽ thay tôi giải quyết mọi chuyện.
Quả nhiên Lý Sâm tiếp tục gõ cửa.
“Giang tiên sinh, tuy tôi biết rõ quan hệ của ngài và vợ chưa cưới của tôi là gì, nhưng xin ngài hãy thả cô ấy ra… Đàn ông chúng ta tự có cách giải quyết riêng, được không?”
Giang Yển vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, tôi phải “tự giác“ đi mở cửa.
Giang Yển cũng không ngăn cản, lạnh mặt nhìn.
“Sư phụ, huhu cuối cùng người cũng tới cứu con!” Tôi mở cửa, lập tức nhào vào lòng Lý Sâm.
Khoảnh khắc hai thân thể sát lại gần nhau, tay tôi nhanh chóng bỏ USB vào túi áo khoác hắn.
“Đồ nhi ngoan, đừng sợ, ta sẽ nói chuyện riêng với Ngưu Ma Vương.” Lý Sâm vỗ vỗ vai tôi, và đẩy tôi ra.
“Đừng nói nữa, đi thôi.”
Tôi cố ý kéo Lý Sâm đi, làm lơ ánh mắt đằng sau lưng mình.
Đến khi tôi nghe tiếng động lớn đằng sau và tiếng hét của viện trưởng Trương:
“A…Giang tổng.”
28.
Tôi xoay người, hấp tấp mà xông thẳng vào trong phòng.
Giang Yển hất văng máy tính, nện từng quyền từng quyền lên tường, tay nhuốm đầy m.áu tươi…
Dáng vẻ hệt như một con sư tử đang trong cơn thịnh nộ, bạo loạn mà không thể kiềm chế được.
Lý Sâm xông lên, phối hợp cùng viện trưởng Trương ấn Giang Yển đang điên cuồng tự tổ.n thương mình lại.
29.
Tôi giả vờ bị dọa sợ trước sự điên cuồng của Giang Yển.
Lý Sâm nói với viên trưởng Trương rằng hắn muốn đi cùng tôi.
Hắn bảo tài xế quay lại trước, ổ USB được giao cho người đồng đội kiêm quản lý của hắn.
Nhanh hơn so với dự kiến nhiều, chỉ trong vòng ba tiếng, Lưu đội trưởng đã đưa người đến thu lưới.
Tôi chủ động đến gặp Giang Yển.
30.
Giang Yển là một bệnh nhân mắc chứng tự ngư.ợc đ.ãi bản thân.
Vết thương trên tay hắn đã được xử lí qua.
Hắn ngồi trên chiếc ghế xoay, ngước mắt nhìn tôi bước vào phòng, trên khuôn mặt đẹp trai khẽ nhếch lên một nụ cười cà lơ phất phơ.
Giống như một tên trap boy chính hiệu.
“Ồ, đây không phải là Lâm đội sao? Có điều gì khiến cô còn lưu luyến ở đây?”