Sau khi nghe những lời này, Cố Thanh Diên suy nghĩ một lúc, hiểu được những gì em gái muốn nói, anh khẽ cười vài tiếng: "Chúc Chúc à, chỉ có thịt nạc viên thôi chứ không có thịt viên béo đâu."
"Sao vậy ạ? Tại sao lại không có ạ?" Chúc Chúc nói và ăn một vài miếng.
"Bởi vì thịt nạc viên có nguyên liệu và cách chế biến của riêng nó."
Cố Thanh Diên giải thích một số kiến thức nhỏ về thịt nạc viên cho em gái một cách đơn giản và dễ hiểu.
Anh nhìn thấy em gái hiểu và gật đầu, sau đó bảo em gái tiếp tục ăn, nếu không đủ thì vẫn còn, thấy em gái ăn ngon lành như vậy, anh cũng bắt đầu ăn chén của mình.
Chúc Chúc càng ăn càng thấy ngon, thịt viên này thực sự ngon quá, bé đã uống hết tất cả nước súp trong chén.
Cố Thanh Diên thấy thịt nạc viên này ngon đến nỗi em gái muốn chui vào trong chén, anh nhắc nhở: "Chúc Chúc, sau khi ăn nhớ lau miệng nhé em."
"Dạ."
Sau khi ăn xong, Chúc Chúc chép miệng một cái, ngoan ngoãn lấy khăn giấy lau miệng, sau khi lau xong bé nâng đầu nhỏ lên: "Anh cả ơi, anh xem em đã lau sạch chưa?"
"Lau sạch rồi." Cố Thanh Diên nhìn kỹ và trả lời.
Chúc Chúc nhảy xuống khỏi ghế, nghĩ đến anh ba trong phòng: "Anh ơi, Chúc Chúc đi tìm anh ba nha." Sau khi nói xong, bé không dừng lại một chút nào, đi về phòng của anh ba.
Cố Thanh Diệu trong phòng vừa mới ăn xong thịt nạc viên, dư vị vẫn còn đọng nơi khóe miệng, đột nhiên nghe thấy âm thanh con nít trong trẻo bên ngoài cửa phòng cùng với tiếng mở cửa.
Cậu hơi hốt hoảng đẩy cái chén ra xa một chút, ngồi thẳng lưng, kiểm soát biểu cảm trên mặt, cậu không muốn bé rắc rối nhận ra rằng cậu ăn đến vô cùng sung sướng.
Chúc Chúc gõ cửa vào, bước đến bàn của anh ba, nhón chân, ngẩng đầu lên kiểm tra: "Anh ba ơi, Chúc Chúc đến kiểm tra xem anh có ăn hết chưa nè."
Bé nhìn vào cái chén trống rỗng thì lập tức giơ ngón tay cái của mình lên: "Anh ba giỏi quá đi, ăn hết sạch rồi. Chúc Chúc cho anh phần thưởng ngọt ngào nè, em để kẹo ở đây nhé, anh ba nhớ ăn nó nha."
Chúc Chúc lấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn từ túi của mình và đặt ở đó, sau đó dùng tay bé xíu cầm cái chén trống lên: "Anh ba ơi, Chúc Chúc đi nha ~"
Bé nhìn một cái vào viên kẹo được đặt ở đó, cười hài lòng một cái rồi quay người, cầm chén không quay lại tìm anh cả.
Cố Thanh Diệu nghe tiếng đóng cửa, nhìn viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn trên bàn, vươn tay cầm lấy nó bỏ vào ngăn kéo, để nó cùng nơi với những loại bánh nhỏ mà em gái cho.
Cậu nhìn xuống ngăn kéo, trong đôi mắt không hiểu sao hiện lên ý cười, chậm rãi đóng ngăn kéo lại rồi đi làm việc khác.
...
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh như được rửa qua nước.
Hữu Hữu ở trong phòng của mình, tay nhỏ xíu cầm một bức tranh hơi lớn trong tay, xem đi xem lại như muốn xác nhận điều gì đó.
Đây là bức tranh mà cậu bé đã chọn rất lâu từ trong đống tranh kia. Cậu bé cảm thấy nó là bức tranh mình vẽ đẹp nhất, cậu bé muốn tặng bức tranh đẹp nhất này cho người bạn tốt nhất của mình.
Hữu Hữu nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình, lần trước cậu bé hẹn với Chúc Chúc là thời gian này sẽ gặp nhau dưới cái cây lớn ở khu vui chơi trẻ em.
Hiện tại còn mười phút nữa là đến giờ hẹn, cậu bé muốn đi sớm, đến đó đợi Chúc Chúc.
Bảo mẫu Lưu nhìn thấy Hữu Hữu chuẩn bị ra ngoài vào thời điểm này thì cảm thấy rất lạ, thường thì cậu bé chỉ ra ngoài chơi vào buổi chiều hoặc chạng vạng tối khi ít người, lần này sao lại đi sớm thế.
"Con muốn đi đâu vậy? Hữu Hữu."
Hữu Hữu mang giày nhỏ vào, trả lời câu hỏi của dì Lưu: "Đi, đi, khu vui…vui chơi trẻ em"
Dì Lưu tiếp tục quan tâm hỏi: "Tại sao lại đi sớm thế?"
"Bạn, bạn, thân, bạn thân, ở đó." Hữu Hữu nói.
Dì Lưu nghe Hữu Hữu nói là có bạn, dì cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, việc Hữu Hữu có bạn là chuyện tốt.
Dì nhắc Hữu Hữu chú ý an toàn, chơi vui vẻ. Sau khi cậu bé ra khỏi nhà, dì gọi điện thoại để thông báo tin vui này cho ba mẹ của Hữu Hữu ngay lập tức.
Hữu Hữu rời khỏi nhà, bảo vệ bức tranh nhỏ trong tay, bước chân nhỏ nhắn tiến về khu vui chơi trẻ em.
…
Qua đoạn đường chỉ tầm mấy phút.
Hữu Hữu đến khu vui chơi trẻ em và thấy có không ít trẻ em đang chơi. Cậu bé cúi thấp đầu nhỏ, cố ý tránh xa đám trẻ đang chơi, đi đến cây lớn mà cậu và Chúc Chúc đã hẹn.
Cậu bé nhìn chăm chú vào một hướng, trong lòng vừa mong chờ vừa hồi hộp, rất muốn thấy hình bóng nhỏ bé quen thuộc ấy xuất hiện ở đầu đường đằng kia.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút.
Hữu Hữu nhìn vào đồng hồ đeo tay, thời gian hẹn đã sắp tới nhưng hình bóng nhỏ ấy vẫn chưa xuất hiện.
Cậu chậm rãi cúi đầu nhìn vào bóng cây trên mặt đất, nét mặt dần dần hiện lên sự mất mát, cảm giác trái tim của mình đang nguội lạnh đi, cậu thật sự là một người không bạn bè.
"Hey, Hữu Hữu, bạn đến sớm thật đấy."
Hữu Hữu cảm nhận được bả vai bị vỗ nhẹ một cái, từ phía sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc, cậu bé đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn người xuất hiện trước mắt cậu.
Trên gương mặt nhỏ bé ban đầu tràn đầy mất mát bây giờ lập tức hiện lên một nụ cười vui mừng.
Chúc Chúc thực sự đến rồi, bạn ấy không lừa mình!
Hữu Hữu quay đầu nhìn vào phía sau, thấy Chúc Chúc đang mỉm cười với mình, nụ cười trên khuôn mặt bé nhỏ càng tươi hơn: "Chúc Chúc."
Chúc Chúc nhớ việc bé và Hữu Hữu đã hẹn, bé cố ý để anh cả đưa bé đến khu vui chơi trẻ em sớm vài phút.
Khi đến đó, bé thấy hình bóng nhỏ quen thuộc, không ngờ Hữu Hữu đến trước bé, bé bước nhẹ chân ngắn của mình, len lén đi đến, muốn làm bạn ấy ngạc nhiên.
Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc, nâng tay đưa cho bé một bức tranh: "Chúc Chúc à, bức tranh này, tặng... cho bạn."
Sau khi nói xong, đầu nhỏ bé của cậu bé nhanh chóng cúi xuống, đôi mắt nhìn chăm chú vào mặt đất, ánh mắt lay động, trong lòng rất mong chờ phản ứng của Chúc Chúc.
"Oa! Con thỏ nhỏ này thật là đẹp."
Chúc Chúc nhận bức tranh từ tay, nhìn thấy con thỏ cầm cà rốt trên đó, bé cảm thấy vô cùng đáng yêu: "Con thỏ nhỏ dễ thương này là Hữu Hữu vẽ à?"
"Đúng, đúng."
Hữu Hữu ngẩng đầu thấy Chúc Chúc nhận con thỏ nhỏ cậu đã vẽ thì cười cười, cậu bé thích dáng vẻ khi cười của Chúc Chúc vì nó mang lại cho cậu bé cảm giác ấm áp.
Chúc Chúc nhìn vào bức tranh trong tay mình, cao hứng giơ nó lên cho anh cả ở trước mặt: "Anh cả ơi, anh xem nè, đây là con thỏ nhỏ Hữu Hữu vẽ đấy."
"Ừ, đẹp lắm. Hữu Hữu vẽ rất đẹp."
Cố Thanh Diên nhìn bức tranh, con thỏ bên trong có hình có sắc, có thể thấy sự tâm huyết của người vẽ.
Hữu Hữu nghe thấy lời khen, cười ngượng ngùng: "Em, em, sẽ cố, cố gắng... hơn nữa."
Chúc Chúc giao bức tranh cho anh cả giữ giùm, sau đó kéo Hữu Hữu vào bên trong chơi.
...
Sau khi họ chơi được một lúc.
Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu và nói: "Hữu Hữu, bạn có muốn đến nhà Chúc Chúc chơi không?"
Hữu Hữu nghe được Chúc Chúc nói, là lời mời cậu đến nhà bé chơi, cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Có, có... được không?"
"Được mà."
Chúc Chúc cười và nói với Hữu Hữu, đôi mắt to nhìn về anh cả ở bên cạnh: "Anh cả ơi, cho Hữu Hữu đến nhà chơi được không? Được không?"
"Được."
Cố Thanh Diên nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hữu Hữu, đáp lại và cười nhẹ nhàng.
Chúc Chúc ngoắc tay nhỏ, bảo Hữu Hữu đi theo bé: "Hữu Hữu, chúng ta đi, đi về nhà với Hữu Hữu."
Cố Thanh Diên lấy điện thoại ra hỏi ý ba mẹ của Hữu Hữu một chút, anh nhớ rằng ba mẹ của Hữu Hữu và ba mẹ của mình là bạn, trước đây cũng có qua lại, dần dần trở nên quen thuộc nên lúc đó cũng trao đổi cách liên lạc.
Hữu Hữu đi theo sau Chúc Chúc, nhìn tay bé được anh cả nắm.
Lúc này cậu bé ngắm cái bóng trên mặt đất, nhìn bóng của mình và của Chúc Chúc trên mặt đất, bóng của họ được kéo dài bởi ánh sáng mặt trời, hai cái bóng kề sát nhau.
Cậu bé điều chỉnh vị trí của mình một chút, làm cho bóng của mình và của Chúc Chúc gần nhau hơn nữa, trông như hai người đang nắm tay nhau.
Chúc Chúc nhìn thấy Hữu Hữu đi không xa phía sau mình, bé quay đầu nhìn thấy Hữu Hữu đang nhìn xuống mặt đất.
Đôi mắt của bé nhanh chóng nhìn thấy bàn tay đang rụt lại của Hữu Hữu, bé hiểu ra là gì nên thả tay của anh trai ra, đến phía trước Hữu Hữu, chủ động nắm lấy tay nhỏ của bạn mình: "Hữu Hữu, Chúc Chúc dắt bạn đi."
Ánh mắt Hữu Hữu nhìn chằm chằm vào chỗ cậu và Chúc Chúc nắm tay, cậu bé cảm nhận được sự ấm áp vô cùng và muốn mãi mãi cùng Chúc Chúc như vậy, nắm tay và cùng nhau bước đi.
...
"Hữu Hữu, mau vào đi. Chúc Chúc sẽ cho bạn xem bảo bối."
Chúc Chúc vào cửa liền vui vẻ vứt giày nhỏ ra và kéo Hữu Hữu chạy đến phòng của mình.
Cố Thanh Diên nhìn Chúc Chúc hưng phấn như vậy, cười nhẹ vài tiếng và cúi người sắp xếp giày của em gái.
Sau đó, anh vừa đi vừa nhìn bức tranh trong tay mình, suy nghĩ về việc đem nó đến phòng làm việc của mình để đóng khung gỗ, điều này sẽ tiện lợi cho việc bảo quản.
Chúc Chúc dắt Hữu Hữu vào phòng của mình: "Hữu Hữu, ngồi ở đây nè. Chỗ này mềm mềm, rất thoải mái."
Đôi mắt lớn của Hữu Hữu nhìn căn phòng màu hồng phấn, cậu bé thấy căn phòng rất dễ thương và rất phù hợp với Chúc Chúc, cậu bé ngồi ngoan ngoãn vào chiếc sofa nhỏ mà Chúc Chúc chỉ.
Chúc Chúc bảo Hữu Hữu ngồi đó đợi một chút, bé đi lấy các bảo bối của mình.
Chỉ chốc lát.
Hữu Hữu nhìn thấy Chúc Chúc mang đến một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp, cậu bé không biết bên trong là những bảo bối gì.
Chúc Chúc đặt hộp bảo bối của mình trên bàn nhỏ trước mặt Hữu Hữu: "Hữu Hữu nè, bên trong đều là bảo bối của Chúc Chúc đấy."
Bé mở hộp ra và đẩy nó gần hơn về phía Hữu Hữu, giới thiệu: "Chúc Chúc nói cho Hữu Hữu biết nha, ở ngăn này là dây cột tóc xinh xắn, bên kia là vương miện chỉ có công chúa mới có thể đeo, còn ở đây là..."
Hữu Hữu nghe Chúc Chúc hạnh phúc giới thiệu đồ chơi trong hộp, hầu hết đều là những đồ chơi đẹp, còn có cả bộ trang phục công chúa cho bé gái.
Chúc Chúc đem dây chuyền và vòng tay đẹp trong hộp ra và đeo lên: "Hữu Hữu à, cái đẹp nhất này để cho bạn đeo nhé."
Hữu Hữu nhìn dây chuyền và vòng tay Chúc Chúc đưa cho cậu, những thứ này thường dành cho bé gái chơi, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của Chúc Chúc, cậu vẫn nhận lấy chúng và đeo lên.
"Đúng rồi còn vương miện nữa, vương miện này nè. Chúc Chúc đưa nó cho Hữu Hữu đội."
Chúc Chúc đem chiếc vương miện công chúa yêu thích nhất của mình đặt lên đầu Hữu Hữu.
Liền sau đó, bé nâng tay để chỉnh lại vương miện ngay ngắn trên đầu Hữu Hữu: "Được rồi, bây giờ bạn là công chúa Hữu Hữu, mình là công chúa Chúc Chúc."
Bé nắm tay bé nhỏ của Hữu Hữu, kéo cậu đi đến gương lớn bên cạnh, bé nhìn vào bản thân và Hữu Hữu trong gương, cả hai đều trông đẹp đẹp.
"Ừ, đẹp quá, hôm nay công chúa Hữu Hữu thật đẹp."
Hữu Hữu nhìn vào Chúc Chúc đang mỉm cười với mình, cậu bé nói: "Công chúa Chúc Chúc cũng, cũng... đẹp."
"Cộc cộc cộc..."
Chúc Chúc nghe thấy tiếng gõ cửa thì nói Hữu Hữu ở đây đợi bé một lát, bé đi mở cửa.
Hữu Hữu nhìn hình bóng nhỏ rời đi, mở miệng ra một chút, sau đó lại đóng ngay, nghĩ rằng có lẽ không nên nói ra câu trong tim kia.
Chúc Chúc à, thực ra mình muốn làm hoàng tử của bạn.
Trong lòng cậu nghĩ về câu nói này, cúi đầu nhìn vào vòng tay đá quý trên cổ tay, môi nhỏ hơi lẩm bẩm.
Cố Thanh Diên gõ cửa vào, đem bức tranh đã được đóng khung gỗ đưa cho em gái, để bé tự tìm nơi trưng bày.
Tiếp theo, anh đến trước bàn nhỏ, đặt xuống bánh quy và sữa bò trong tay xuống: "Anh đem bánh quy và sữa bò tới, Hữu Hữu có thích ăn không?"
Hữu Hữu nhìn vào đồ ăn trên bàn nhỏ, gật đầu nhẹ: "Thích ạ."
Chúc Chúc nhìn vào bức tranh trong tay: "Anh cả thật là giỏi quá, bức tranh đã được đóng lại rồi."
Cố Thanh Diên nói cho em gái biết lợi ích của việc đóng tranh như vậy, nói xong thì ra ngoài không quấy rầy bọn nhỏ chơi đùa nữa.
Chúc Chúc đặt bức tranh lên tủ bên cạnh giường của mình, để bé dù nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy: "Hữu Hữu thấy để bức tranh ở đây có đẹp không?"
"Đẹp." Hữu Hữu ngay lập tức gật đầu trả lời.
Chúc Chúc đi đến ghế sofa nhỏ và ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Hữu Hữu mau đến đây ngồi đi, công chúa tụi mình phải cùng nhau ăn bánh quy nhỏ."
"Ừ."
Hữu Hữu ngoan ngoãn đến ngồi xuống, học theo tư thế của Chúc Chúc, co chân ngắn của mình lên.
"Miếng bánh quy nhỏ này cho bạn, Hữu Hữu ăn đi."
Hữu Hữu thấy có một bàn tay nhỏ trước mặt, chiếc bánh quy trên tay nhỏ đã được đưa đến miệng thiếu điều trực tiếp đút vào thôi.
Cậu vừa muốn nói gì tiếp theo thì giây sau: "Chúc Chúc, cái này, này... ô..."
Chúc Chúc thấy Hữu Hữu không nhận lấy chiếc bánh quy trên tay bé, nghĩ rằng cậu đang ngượng ngùng, không dám lấy, vậy thì bé tự mình đút bánh quy nhỏ vào miệng của cậu: "Hữu Hữu à, bánh quy rất ngon đấy, mở miệng nào, a ~"
Chúc Chúc đẩy cả đĩa bánh quy nhỏ sang phía Hữu Hữu: "Hữu Hữu ăn đi, mau ăn nha, đừng ngại, nếu không Chúc Chúc sẽ ăn hết đấy."
"Ừ."
Bàn tay nhỏ của Hữu Hữu vươn ra, cầm một miếng bánh quy nhỏ, chậm rãi nhai, cậu thích nhìn dáng vẻ ăn từng miếng bánh quy của Chúc Chúc.
Cậu thấy hai má Chúc Chúc phồng ra, thấy bé co bàn tay thành một nắm, sau đó đấm đấm vào ngực mình, cậu nhanh chóng lấy cốc sữa bò: "Sữa bò, uống, uống sữa."
Chúc Chúc nhất thời không nhịn được mà ăn quá nhiều bánh quy, bé cảm thấy không thể nuốt xuống, miệng cũng nhai mỏi rồi nhưng vẫn còn nhiều miếng bánh quy nhỏ trong đó.
Bé vươn tay nhỏ như nắm đấm, vỗ vào ngực nhỏ của mình, muốn để bánh quy tự rơi xuống, bé vừa vỗ mạnh thì trước mặt xuất hiện một ly sữa, nghe Hữu Hữu bảo bé uống đi.
"A ~ Hữu Hữu giỏi quá."
Chúc Chúc dùng hai tay cầm ly sữa, có lẽ cách của Hữu Hữu rất tốt, bánh quy nhỏ đã hơi trôi xuống rồi.
Ban đầu Hữu Hữu nghĩ Chúc Chúc bị nghẹn khi ăn bánh quy, may mà không phải trường hợp đó, lúc đó cậu cũng khẩn trương theo.
"Chúc Chúc, miệng, miệng."
"Ừ? Miệng thì sao?" Chúc Chúc mê man chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn vào Hữu Hữu đột ngột dựa gần bé. Trong nháy mắt, bé cảm nhận một cảm giác nhẹ nhàng trên môi.
Hữu Hữu cầm một tấm khăn giấy nhỏ, nhẹ nhàng lau chùi vết sữa trên môi nhỏ của Chúc Chúc: "Xong rồi."
Sau khi Chúc Chúc biết Hữu Hữu làm gì, bé nhớ đến anh cả và chị hai, họ thường xuyên vuốt ve đầu cô, nói rằng đó là một loại phần thưởng.
Bé đặt cốc sữa trong tay xuống, nâng lên đôi bàn tay mũm mĩm của mình, xoa đầu Hữu Hữu: "Cảm ơn Hữu Hữu nhé, để mình thưởng cho bạn."
Đầu nhỏ của Hữu Hữu càng cúi thấp hơn, gương mặt ửng hồng một chút, cậu không ghét động tác đó của Chúc Chúc, cậu còn muốn nhiều hơn nữa.
Chúc Chúc thấy đầu của Hữu Hữu thấp dần, bé tò mò cậu đang làm gì, đưa đôi bàn tay nhỏ của mình lên hai bên má mềm mại của Hữu Hữu, nâng đầu cậu lên.
"Hữu Hữu, má bạn mềm mại quá đi à."
Bé bắt đầu bóp nặn khuôn mặt của Hữu Hữu thành nhiều dáng vẻ, sau khi bóp một lúc, bé nắm chặt tay nhỏ của cậu bé, đưa tay cậu bé lên má của mình: "Hữu Hữu, bạn cũng xoa má Chúc Chúc đi."
"Ừ, mềm, mềm mại, thích, thích nặn."
Bàn tay nhỏ của Hữu Hữu động vài cái, nhẹ nhàng xoa bóp thịt trên má của Chúc Chúc, cảm giác còn tốt hơn so với tưởng tượng.
Bàn tay nhỏ của Chúc Chúc lại đặt lên mặt Hữu Hữu, cả hai cùng nhau xoa má nhau, trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Ring ring..."
Lúc này, một tiếng chuông vang lên.
Hữu Hữu nghe thấy đồng hồ điện thoại của mình đang reo, thấy là cuộc gọi từ dì Lưu, chắc dì nhắc cậu về nhà ăn cơm.
"Chúc Chúc, mình, mình, phải... về, về... rồi."
"Hữu Hữu phải về rồi à, vậy lần sau chúng ta lại cùng chơi nhé."
Chúc Chúc vừa nói vừa không nỡ nhìn Hữu Hữu ra về, bỏ các bảo bối mình đang đeo vào trong hộp.
Hữu Hữu cũng bỏ bảo bối mình đang đeo vào trong hộp.
Chúc Chúc nắm tay nhỏ của Hữu Hữu, cùng cậu bé ra khỏi phòng, khi đi xuống cầu thang, họ vừa chạm mặt với anh cả.
Cố Thanh Diên định để Hữu Hữu ở lại ăn trưa, vốn dĩ anh định lên hỏi Hữu Hữu thích ăn gì nhưng ngay khi anh vừa đến thì thấy em gái và Hữu Hữu đi xuống.
"Anh cả ơi, Hữu Hữu phải về nhà rồi."
Cố Thanh Diên nghe em gái nói thế thì nhìn Hữu Hữu, nói: "Hữu Hữu muốn ở lại ăn trưa rồi mới về không?"
"Cám ơn ạ, dì Lưu gọi, gọi em về, về nhà... ăn... cơm." Hữu Hữu giải thích tình hình.
Cố Thanh Diên suy nghĩ một chút, vì an toàn: "Vậy để anh đưa em về nhé."
"Chúc Chúc cũng muốn đưa Hữu Hữu về nhà." Chúc Chúc hăng hái nói.
"Được, chúng ta cùng đi nha." Cố Thanh Diên gật đầu bảo cả hai đứa nhỏ đi theo anh.
Chúc Chúc nắm tay nhỏ của Hữu Hữu, đi theo cạnh anh cả: "Hữu Hữu nè, sau này Chúc Chúc cũng muốn đến nhà bạn chơi, được không?"
"Được." Hữu Hữu trả lời mà không một chút do dự.
Chúc Chúc lắc lư nhẹ tay nhỏ của Hữu Hữu: "Hữu Hữu thật tốt, mình rất vui."
Bé đi theo anh cả qua một cái vườn hoa nhỏ, đến trước một căn nhà: "Đây có phải là nhà của Hữu Hữu không?"
"Đúng, đúng vậy." Hữu Hữu trả lời Chúc Chúc.
"Wow!"
Nét mặt Chúc Chúc nhanh chóng tươi tắn, kích động nắm chặt đôi bàn tay nhỏ của Hữu Hữu: "Hữu Hữu ở gần nhà Chúc Chúc quá. Sau này Chúc Chúc có thể đến tìm bạn chơi mỗi ngày nha."
"Ừ, hoan nghênh."
Hữu Hữu cũng rất vui vẻ, Chúc Chúc là bạn thân nhất của cậu bé, cậu muốn mãi mãi là bạn của bé.
Khi Chúc Chúc thấy Hữu Hữu sắp vào nhà, bé vẫy tay nhỏ: "Tạm biệt Hữu Hữu, lần sau chúng ta lại cùng nhau chơi nha."
Hữu Hữu vẫy tay về phía Chúc Chúc: "Ừ, tạm... biệt."
Cố Thanh Diên nhìn Hữu Hữu và nói: "Hữu Hữu, hoan nghênh em lại đến nhà bọn anh chơi nhé, tạm biệt."
"Tạm biệt, Chúc Chúc và... và anh... anh cả cũng... đến, đến chơi... cùng."
Sau khi Hữu Hữu nói ra lời mời, lại vẫy tay về phía họ rồi mở cửa vào nhà.
Cố Thanh Diên kéo tay nhỏ của em gái: "Chúc Chúc, chúng ta về nhà thôi."
"Dạ."
Chúc Chúc gật đầu: "Anh cả ơi Chúc Chúc cũng muốn tặng quà cho Hữu Hữu."
Cố Thanh Diên nghe và hỏi: "Vậy Chúc Chúc đã nghĩ ra tặng gì chưa?"
"Chưa ạ."
Chúc Chúc lắc đầu: "Chúc Chúc muốn tự làm một món quà, tặng cái tốt nhất cho Hữu Hữu."
Cố Thanh Diên xoa nhẹ đầu em gái: "Vậy Chúc Chúc phải cố gắng nha, anh cả vô cùng ủng hộ em."
"Dạ, Chúc Chúc sẽ cố gắng ạ. Anh cả ơi, Chúc Chúc có nên tặng hoa không ạ? Hay là tặng búp bê, hoặc là..."
Cố Thanh Diên nghe em gái nói rất nhiều thứ: "Chúc Chúc, những thứ em nói đều được, nếu em không biết làm thì anh cũng có thể dạy em."
"Dạ, Chúc Chúc sẽ làm một món quà đẹp nhất tặng cho Hữu Hữu."
Chúc Chúc vừa nói vừa đi, bé đã nghĩ ra nhiều thứ, bé đang suy nghĩ liệu có nên tặng Hữu Hữu một bộ trang phục công chúa, để họ có thể giống như công chúa trong câu chuyện mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ.
Cố Thanh Diên quay đầu nhìn vào biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt bé nhỏ của em gái, không biết trong đầu nhỏ của bé đã nghĩ ra những điều tốt đẹp gì.
Anh nắm chặt đôi bàn tay nhỏ mềm mại của em gái, dắt em gái đi về nhà.