Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 10: Nhiệm vụ phụ



Sau khi Cố Thanh Uyển bôi thuốc xong thì đi đến phòng khách xem tivi cùng em gái. Cô để ý thấy em gái khi xem phim hoạt hình, tay nhỏ thỉnh thoảng sẽ giơ lên nắm nắm tóc.

Cô nhìn đầu của em gái, cũng nên gội đầu rồi: "Chúc Chúc nè, chị hai dẫn em đi gội đầu nhé, gội đầu xong sẽ thoải mái."

"Gội đầu? Thoải mái?" Chúc Chúc suy nghĩ rồi gật gật đầu nhỏ, bé thích thoải mái.

Cố Thanh Uyên dẫn em gái đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh.

...

Chúc Chúc nằm trên một chiếc ghế nhỏ, đầu gối lên bàn tay làm cho bé cảm thấy thoải mái.

Cố Thanh Uyển ngồi trên ghế, đang gội đầu cho em gái, cô nhìn em gái thoải mái đến mức híp cả mắt.

Cô đổi tay gội ở bên đầu còn lại.

"Chị hai, ở chỗ này này." Ngón tay nhỏ của Chúc Chúc chỉ lên bên đầu còn lại, bé rất thích tay của chị hai, tay đặt trên đầu rất thoải mái.

"Được, bên này." Cố Thanh Uyển dời tay đến nơi em gái chỉ.

"Hi hi... Ha ha ha..."

Cố Thanh Uyển thấy em gái bỗng nhiên bật cười, người nhỏ bé run lên, cô cảm giác mình đã động phải chốt mở nào đó của em gái.

"Chị hai, tai, tai buồn lắm." Chúc Chúc cảm nhận trên tai mình, cảm giác động vào nó làm bé rất buồn cười.

Cố Thanh Uyển biết, thì ra mình đụng phải lỗ tai của em gái. Cô nhìn em gái bật cười từng trận, đáng yêu vô cùng.

Thấy vậy, cô cố ý dùng tay như có như không động vào lỗ tai của em gái, nhìn em gái cười "Ha ha ha".

Cố Thanh Uyển trêu chọc em gái đáng yêu mấy cái rồi thu tay lại bảo em gái nhắm mắt lại, cô chuẩn bị dội nước.

Chúc Chúc nghe lời nhắm mắt lại, trên đầu có dòng nước ấm áp chảy qua, bé thoải mái đến mức buồn ngủ, bé rất thích chị hai.

Cố Thanh Uyển điều chỉnh nước ấm, sau khi cảm thấy ổn ổn, một tay cầm vòi hoa sen, một tay nhẹ nhàng đặt ở đường mép tóc, tránh nước chảy vào mắt của em gái.

Sau khi cô cẩn thận gội sạch đầu cho em gái thì dùng khăn lông lau khô một chút, sau đó bọc lại: "Xong rồi nè Chúc Chúc. Em đứng dậy được rồi."

Chúc Chúc nghe vậy thì mở mắt ra, bò dậy khỏi ghế, tay nhỏ sờ sờ lên khăn lông một cái, tò mò cái này làm như thế nào.

"Được rồi, đi theo chị hai nào. Chị hai sấy tóc cho em." Cố Thanh Uyển vẫy vẫy tay, bảo em gái đi tới, cô nắm lấy bàn tay mũm mĩm của em gái, đi đến chỗ sấy tóc.

Cô lại lau khô tóc của em gái thêm một chút, để bé ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở nơi đó, sau đó cầm máy sấy tóc, mở máy hướng vào lòng bàn tay thử độ nóng, sau khi cảm thấy vừa phải thì sấy trên đầu em gái.

"Chị hai, gió này thoải mái quá. Chúc Chúc vẫn muốn thổi tiếp, mặt cũng muốn thổi thổi."

Cố Thanh Uyển khẽ cười mấy tiếng, thổi mấy cái lên khuôn mặt mũm mĩm của em gái, lại quay về trên tóc, "Được, mặt cũng thổi thổi."

Tóc của trẻ con khô rất nhanh, không bao lâu, tóc của em gái trong tay Cố Thanh Uyển cũng đã khô hết.

Chúc Chúc cảm thấy gió kia không còn nữa, bé đang được sấy đến thoải mái, "Chị hai, gió gió, Chúc Chúc vẫn muốn thổi thổi."

Cố Thanh Uyển cất gọn máy sấy tóc: "Tóc Chúc Chúc đã khô rồi thì không cần phải sấy nữa, nếu em muốn thổi thổi nữa thì phải đợi lần gội đầu sau."

"Chị hai, bao giờ thì gội đầu nữa? Chúc Chúc rất muốn thổi thổi." Chúc Chúc lắc lắc mái tóc thơm thơm của mình.

"Lần sau đợi chị hai nói, không phải đợi lâu lắm đâu." Cố Thanh Uyển bắt đầu cột tóc cho em gái, cô lấy hộp đựng các loại dây cột tóc ra.

"Cái này, cái này, chị hai ơi, Chúc Chúc muốn cái này." Chúc Chúc nhìn đồ trong đó, bé rất thích, bé chọn một cái mà mình thấy đẹp nhất, muốn cột nó lên đầu.

"Được, chị biết rồi."

Cố Thanh Uyển lấy dây buộc tóc dâu tây nhỏ mà em gái chọn, cột vào bím tóc nhỏ của em gái: "Xong rồi, Chúc Chúc nhìn xem."

Cô cầm gương ra, đặt vào tay em gái.

Chúc Chúc nhận lấy đồ mà chị hai đưa cho, phát hiện bên trong còn có một Chúc Chúc nữa. Bé thử thăm dò động động mấy cái, Chúc Chúc bên trong cũng động theo.

Chúc Chúc nhìn đồ trong tay: "Chị hai, cái này giống cái to to mà Chúc Chúc nhìn thấy trong nhà vệ sinh đó."

"Ha ha ha..."

Cố Thanh Uyển cười mấy tiếng, nhìn em gái đáng yêu, sau khi biết em gái nói cái gì: "Chúc Chúc à, cái này giống với cái em vừa nói đó, hai thứ này đều là gương đó. Em nhìn xem tóc em thế nào?"

Chúc Chúc nhớ trong lòng, thì ra cái này gọi là "gương". Bé nhìn trái nhìn phải trong gương, nhìn trên đầu của mình, bé rất thích đồ vật xinh đẹp kia, bé cảm thấy mình càng xinh xắn hơn.

Bàn tay nhỏ của bé duỗi đến chiếc hộp kia, đôi mắt to tròn nhìn vào những thứ đẹp đẽ trong chiếc hộp: "Chị hai, cái này, cái kia, còn có cái này nữa, Chúc Chúc muốn hết, muốn đẹp đẹp."

Cố Thanh Uyển nhìn tay em gái nắm lấy năm, sáu chiếc dây cột tóc, cô bảo em gái để lại hết: "Chúc Chúc nè, nếu cột lên hết thì không đẹp nữa. Sau này mỗi ngày chị hai đều cột một cái cho em, để em xinh xinh nhé."

"Vâng."

Chúc Chúc vừa nghe thấy mỗi ngày đều xinh xinh, gật đầu thật mạnh: "Dạ, dạ, xinh xinh."

Cố Thanh Uyển vừa cột xong bím tóc nhỏ cho em gái, thì nghe thấy em gái bảo cô đợi một chút, sau đó em gái vội vàng chạy về phòng.

Cố Thanh Uyển: "???"

Chúc Chúc chạy nhanh về phòng mở ngăn kéo, mang mấy cuốn sách bé xem không hiểu đặt lên bàn. Sau đó, bé cầm hai quyển sách trong đó, chân ngắn bước chạy về phía phòng khách.

"Chị hai, chị hai ơi. Chúc Chúc xem không hiểu những cuốn sách này ạ."

Cố Thanh Uyển nghiêng đầu nhìn hai cuốn sách trong ngực em gái: "Chúc Chúc đưa chị hai xem là sách gì nhé?"

"Đây nè chị hai." Chúc Chúc nâng tay nhỏ lên, đưa sách cho cô.

Cố Thanh Uyển nhận lấy, thấy là sách tập đếm và tập đọc chữ: "Chúc Chúc, hai cuốn sách này là để cho em học đó. Em đi với chị nào, về phòng chị rồi chị dạy cho em."

Cố Thanh Uyển dắt tay em gái, dẫn em gái đến ngồi trước bàn học trong phòng mình.

"Chị hai, đây là cái gì?"

Cố Thanh Uyển nhìn tay nhỏ của em gái chỉ vào một con số, cô nhớ hình như là quyển sách này luôn nằm trong ngăn tủ của em gái từ lúc được mua về, bé chưa từng được động đến.

Cô nói cho em gái số này là gì: "Chúc Chúc, số này là số '8'."

Chúc Chúc lớn tiếng đọc số “8” theo chị hai, sau đó tay bé chỉ vào số khác, hỏi: "Chị hai, vậy cái này thì sao?"

Cố Thanh Uyển mỉm cười: "Từ từ nào, chúng ta học từ đầu nhé."

Chúc Chúc nghiêm túc nghe chị hai đọc từng số, mỗi một số, bé đều đọc theo một lượt.

Cố Thanh Uyển dạy em gái một chút nền tảng: "Chúc Chúc, em tự đọc xem?"

"1, 2, 3,...8..." Chúc Chúc líu lo, đọc hết một lượt những thứ vừa học được.

Cố Thanh Uyển nghe em gái đọc số rất lưu loát, có thể nói hết được những thứ cô vừa dạy thì cảm thấy năng lực học tập của em gái cũng khá tốt.

Cô nghĩ dạy học phải dạy vừa phải, sau khi bảo em gái đếm lại mấy lượt thì bắt đầu dạy bé học chữ: "Chúc Chúc, đọc theo chị hai nào, 'lên'."

"Lên." Chúc Chúc mở to mắt nhìn chị hai, tay chỉ vào chữ đó, học theo đọc một lần.

Cố Thanh Uyển nắm lấy tay em gái, cầm tay em gái viết theo nét chữ đó một lần, vừa dạy bé viết vừa đọc.

Chúc Chúc nghiêm túc nhìn tay nhỏ của mình chuyển động bên trên chữ đó.

"Dưới chữ này là chữ 'xuống'. Nào, đọc theo chị hai, 'xuống'."

"Xuống." Chúc Chúc ngoan ngoãn học theo, tay nhỏ chủ động đưa vào tay của chị hai để cô cầm tay nhỏ của mình sờ vào chữ đó.

Cố Thanh Uyển dạy một lúc, thấy năng lực học tập của em gái có chút ngoài sức tưởng tượng của cô, những phần mà cô nói em gái đều học được hết, cô khen em gái: "Chúc Chúc giỏi quá đi, em học rất nhanh đó."

"Ừm, Chúc Chúc giỏi, chị hai cũng giỏi giỏi."

Chúc Chúc nghe được chị gái khen ngợi, ngực nhỏ ưỡn lên, đầu nhỏ kiêu ngạo ngước lên.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái, cảm thấy vẫn là nên tranh thủ thời cơ, bắt đầu dạy bé nội dung mới.

...

Chạng vạng tối.

"Kính koong, kính koong..."

Tiếng chuông cửa lúc chạng vạng tối yên tĩnh, rất đột ngột.

Cố Thanh Uyển ngồi cùng em gái trên sofa trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông cửa thì đứng dậy ra mở cửa.

"Hi, Thanh Uyển."

Cố Thanh Uyển vừa mở cửa thì nhìn thấy bên ngoài là Tô Ninh Manh, cô cảm thấy có chút ngạc nhiên: "Ninh Manh hả, đã trễ như này rồi mà cậu đến là có chuyện gì sao?'

Tô Ninh Manh trong tay cầm một cuốn sách: "Thanh Uyển, đây là sách lúc trước cậu cho mình mượn. Mình xem xong rồi nhưng cứ quên trả cho cậu. Hôm nay mình mới nhớ tới, sợ lại quên nữa nên mang đến trả cho cậu."

"Vậy cảm ơn cậu nha, vào nhà ngồi chút trước đi." Cố Thanh Uyển nhận sách, mời Tô Ninh Manh vào nhà.

"Vậy thì quấy rầy rồi."

Tô Ninh Manh ngoài miệng thì nói vậy, khi đi vào tầm mắt mượn cớ quét qua một lượt bên trong, không thấy hình bóng của Cố Thanh Diên.

Cô ta suy nghĩ một lát, muốn hỏi Cố Thanh Diên đang ở đâu, cố ý hỏi: "Ưm? Sao không thấy anh Cố đâu? Anh ấy đúng là cực khổ, đã muộn như này rồi còn ở công ty ư."

"Anh cả đã về từ sớm rồi, bây giờ ảnh đang ở trong phòng sách. Cậu tìm anh ấy có chuyện gì không?"

Tô Ninh Manh nghe được câu trả lời của Cố Thanh Uyển, xác định Cố Thanh Diên đã ở nhà, lần này không phí công đến một chuyến, cô ta nghe được lời phía sau, vội vàng xua xua tay: "Không có, không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi."

Cố Thanh Uyển không nghĩ nhiều, để Tô Ninh Manh đến phòng khách ngồi chờ một chút, còn cô thì vào bếp pha trà.

...

Trong giây phút bên kia mở cửa, trong đầu Chúc Chúc đã vang lên một âm thanh quen thuộc.

"Ting."

"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."

"Nhiệm vụ phụ 4: Ngăn cản nữ phụ trọng sinh hút vận may của anh cả ký chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cộng 2 điểm."

Chúc Chúc hiểu được gật gật đầu, bé biết đồ hư hỏng kia lại đến, bé nhất định sẽ bảo vệ anh cả thật tốt.

Tô Ninh Manh ngồi trên ghế sofa, trong đầu lên kế hoạch nên làm gì để ở lại qua đêm để buổi tối tìm cơ hội ra tay, như vậy có thể thần không biết quỷ không hay, hút được vận may.

Cô ta mãi mê suy nghĩ kế hoạch, không chú ý tới có một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào mình.

Chúc Chúc dời mông nhỏ một chút, muốn cách xa đồ hư hỏng này một chút, đôi mắt to linh động nhìn cô ta chằm chằm, không thể để cô ta đến gần anh cả.

Bé muốn đích thân nhìn chằm chằm để đồ hư hỏng đó không làm chuyện xấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.